Từng Bước Trộm Tâm

Chương 4: Trướng uyên ương




Đao tốt nhất trên đời là một thanh đao nhọn. Nghe nói nó mỏng như cánh ve, nhẹ như lông hồng, ngay cả em bé tập đi cũng cầm được.

Bởi vì mỏng, cho nên lực cản cực nhỏ, cầm trong tay, có thể nhanh đến mức mọi người không cách nào tưởng tượng, cũng bởi vậy mà cực kỳ sắc bén, có thể chém một sợi tóc thành ba đoạn, cũng có thể chặt đầu người xuống mà người ta lại phải đi mấy chục bước mới phát hiện bản thân đầu mình chia lìa.

Thanh đao này từng tồn tại chân thật, chủ nhân của nó từng mang nó đi qua cả đại lục.

Chủ nhân của nó sinh tại đại lục phương bắc rừng rậm che phủ, từng đi qua cực bắc bị băng nguyên bao trùm, cũng từng đến biên giới phía đông liền với biển rộng, khắc tên mình trên một tảng đá ngầm, thậm chí y còn từng đến phương nam thành bang san sát, cùng với phương nam của phương nam…

Chủ nhân của đao là một thú nhân, lại chỉ nhớ tới chuyện hóa thú mỗi khi chuyển đồ làm việc nặng, y thích xuất hiện bằng tư thái con người, nanh vuốt trời sinh đều bị y giấu mất, thời điểm y không nói năng không động đậy, không lộ ra thú văn, quả thực giống hệt một á thú hơi cao to.

Y là một đao khách, xưa nay cho rằng đao tốt nhất chỉ cần bên có lưỡi, sống đao là cái gì, chuôi đao là cái gì, nặng bao nhiêu, rộng bao nhiêu, những điều này đều không quan trọng.

Hung khí bên hông y chính là yếu ớt như vậy, bẻ nhẹ là gãy, nhưng mà điều này không hề ảnh hưởng đến việc nó vẫn là thiên hạ đệ nhất đao.

Thanh đao này trải qua phong sương, từng chém đứt cổ vô số người, xé yết hầu vô số mãnh thú, trong mỗi một vết lõm đều có hồn phách nhuốm máu thấm vào.

Nhưng mà có một ngày, nó vẫn bị gãy mất.

Trên đời chẳng đao nào có thể vĩnh viễn không gãy, không cong, cho dù xuất thân bất phàm hơn, chủ nhân gìn giữ hơn, nó luôn là một loại hung khí thu tính mạng.

Người già nói, mấy thứ này vốn là sắt thép bình thường rèn nên, nhưng từ khi tạo ra đến khi bị hỏng không thể dùng nữa, cả một đời nó đều dính đầy sát khí và lệ khí, bởi vậy có sinh mệnh. Cũng bởi thế… rồi có một ngày, nó mỏng dính thành một mảnh khiến sống đao khó mà chấp nhận, cho nên chẳng cách nào dài lâu được.

Đao tốt nhất, luôn gãy trong tay chủ nhân của nó.

Đại trưởng lão bộ lạc Thanh Long mãi nhớ rõ dáng dấp người thanh niên nọ, khi thanh niên bị đưa đến trước mặt đại trưởng lão, máu dính khắp toàn thân, một con chim như thông linh tính đậu trên vai, kêu réo ầm ĩ.

Thanh niên đã gãy một chân, cánh tay trái mềm nhũn thõng xuống trước ngực, méo mó mất tự nhiên, bọn họ chỉ có thể khiêng y vào, nhưng y hoàn toàn chưa phát giác, chỉ cúi đầu nhìn thanh đao đã gãy làm đôi kia mà xuất thần.

Đại trưởng lão nhìn thanh đao gãy kia một cái, liền biết ngay đây không phải là người có thể thất lễ, ông dặn người trong bộ lạc coi y là khách quý, lại tìm y sư chăm sóc.

Chăm sóc vài ngày, y sư bảo với đại trưởng lão, trên chân nam nhân này là vết thương mới, xương gãy rồi, nối lại còn có thể tự mình khỏi, nhưng tay trái không biết là chuyện từ bao lâu về trước, xem như phế rồi, về sau chỉ sợ không làm được chuyện gì cần tỉ mỉ chính xác nữa.

Nam nhân thanh niên xem chừng đã đi một quãng đường rất xa, ở trong bộ lạc Thanh Long năm sáu ngày, tính tình mặc dù hơi lãnh đạm nhưng hết sức lễ độ, đại trưởng lão mỗi lần đến thăm cũng có thể trò chuyện vài câu với y – ngoài ra y chỉ một mực ở đó mân mê thanh đao đã gãy.

Đại trưởng lão chỉ nhìn chuôi đao kia một cái là hiểu, ông hỏi: “Ngươi dùng đao bằng tay trái”

Nam nhân cúi đầu nhìn tay trái bị băng kín, lại mất sạch cảm giác, nhẹ nhàng gật đầu.

Đại trưởng lão thở dài, không biết nên nói gì, nhưng mà nam nhân kia lại đột nhiên mở miệng, y nói: “Trưởng lão, ông đã lớn tuổi, kiến thức rộng rãi, ông nói bởi vì cái gì mà luôn không tự chủ được đi lên con đường sai lầm buồn cười Vì sao có đôi khi ông cảm thấy trăng tròn hoa thắm, lại cố tình không có một kết quả tốt Vì sao người đối tốt với ông, ông luôn phải coi nhẹ y, luôn cảm thấy là đương nhiên, ngày qua ngày, bình đạm đến mức ngay cả nhớ cũng chẳng nhớ nổi, thế nhưng những kẻ cô phụ ông, mới khiến ông cả đời cũng không quên được, hận đến khắc cốt minh tâm Vì sao chúng ta có thể ghi nhớ đều là những chuyện không tốt”

Đại trưởng lão sửng sốt giây lát, theo thói quen mân mê thẻ xương đã cũ kỹ trong tay, nói: “Có lẽ là bởi vì hiếm lạ chăng”

Nam nhân ngạc nhiên nói: “Hiếm lạ”

Đại trưởng lão nói: “Ngươi bình sinh gặp được đều là chuyện tốt, cho nên gặp phải một hai chuyện xấu là sẽ nhớ đến khắc cốt minh tâm, trái lại, nếu ngươi bình sinh gặp toàn là chuyện xấu, đụng trúng một hai chuyện tốt cũng thế thôi. Huynh đệ, người và đao không cùng một dạng, dù là những loan đao dùng trên ngựa đó, nhìn như xoay tròn mà ra, kỳ thật lưỡi đao cũng đi theo đường thẳng, nhưng con người thì khác, con người nếu che mắt sẽ đi thành một vòng tròn, ngươi sẽ không biết mình đi đến đâu rồi. Còn có thể phân rõ được đúng sai, chứng minh ngươi còn khá tốt.”

Nam nhân trầm mặc, dùng đầu ngón tay không bị thương vuốt ve sống của thanh đao gãy.

Đại trưởng lão nói tiếp: “Ta cả đời chưa từng ra khỏi bộ lạc nho nhỏ này, luận kiến thức, không bằng ngươi vào nam ra bắc, chỉ là lão đầu tử ta lớn tuổi rồi, đi vòng tròn nhiều rồi, từ từ cũng biết mình là thứ gì, nghĩ thoáng rồi, cũng chẳng còn hoang mang nhiều như người thanh niên.”

Qua một hồi lâu, nam nhân mới nói khẽ: “Thôi, không đi nữa, ta chán rồi.”

Y chìa tay ra hỏi đại trưởng lão: “Cho ta xem thẻ xương của ông được chứ”

Đại trưởng lão ném thẻ xương cho y, nam nhân dùng bàn tay nâng lên, đầu ngón tay lướt qua vết khắc cổ vụng, đọc chữ khắc ở mặt sau: “Trường an… Trường an, thật đúng là một nguyện vọng tốt.”

Nói rồi y dùng tiểu chủy thủ vạch hai chữ trước mắt lên chuôi của thanh đao gãy, sau đó khập khiễng bò dậy, bước ra bên ngoài đại tuyết lả tả, miệng nói: “Thanh đao này của ta, là thần thiết ngoài cửu thiên rơi xuống đất rèn nên, sinh bất phàm, gãy cũng không nên gãy trong im hơi lặng tiếng, ta mượn “trường an” của ông làm kiếm minh được chứ”

Đại trưởng lão nhìn y quỳ xuống đất, đào một cái hố, chôn thanh đao gãy.

Sinh long trời lở đất, chết trong mộ vô danh.

Chẳng biết vì sao, trong lòng đại trưởng lão đột nhiên ùa lên sự bi ai không nói nên lời, phảng phất bị nam nhân kia vốc từng nắm đất lẫn đại tuyết chôn vùi không phải một thanh phế đao, mà là một anh hùng tuyệt thế đi đến mạt lộ vậy.

Nam nhân từ đó ở lại bộ lạc Thanh Long, chân y dần khỏi, bắt đầu hành động như thường, cũng không còn gai nhọn đầy mình như vậy nữa, bắt đầu tươi cười gặp người, quen thân rồi, tất cả chỉ cảm thấy người này uống rượu tán dóc không gì không tinh, cũng là một hán tử khá có tính tình.

Y bình thường theo các võ sĩ ra ngoài săn thú, hoặc là theo y sư học tập sử dụng thảo dược.

Tay trái của y vẫn không có sức lắm, đại trưởng lão ban đầu lo lắng, nhưng mà sau đó phát hiện, cho dù nam nhân này chỉ còn lại một tay phải không quen lắm, y vẫn là dũng sĩ có bản lĩnh nhất. Người có bản lĩnh, ai cũng bội phục, y nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của bộ lạc này… Chỉ là mọi người quen thì quen, lại luôn không rõ y đang nghĩ gì.

Trong bộ lạc có đại khánh điển, y trước nay đều chỉ lộ mặt, uống rượu xong là đi ngay, không nán lại lâu, trừ đại trưởng lão thì với ai cũng là sơ giao. Có cô nương xinh đẹp chưa kết hôn trộm thích y, nhờ người thăm dò ý tứ, khiến những chàng trai khác đỏ mắt ghen tị một phen, lại đều bị y nhẹ nhàng bâng quơ mà chối từ.

Mỗi ngày rỗi rãi, có đôi khi y sẽ tìm đại trưởng lão ngồi một lúc, nghe đại trưởng lão hát một số ca dao cũ truyền từ thời cổ, hoặc là ở một mình với con chim của y – ngồi trước một bao đất nhỏ ngoài phòng ngẩn người uống rượu, hoặc im lặng rèn luyện tay phải còn sót lại, lúc này nam nhân thích nói cười này sẽ có vẻ tâm sự trùng trùng, trên khuôn mặt ôn hòa ngày trước có sát khí không nói nên lời, giống như là một mãnh thú đang ngủ, ngẫu nhiên hé mắt cũng có thể khiến người ta kinh sợ.

Về phần nam nhân tên gì, y dường như từng nhắc tới, chỉ là thời gian trôi qua, mọi người đều gọi y là “kẻ dùng tay phải kia”.

Cho đến khi xuân hạ qua đi một vòng, đại lục phương bắc lại nghênh đón mùa đông giá rét.

Hôm ấy, có một nhóm người tìm đến bộ lạc Thanh Long, thủ vệ đang trực thông tri cho thủ lĩnh và các trưởng lão, không dám để họ vào – thú nhân hán tử đến đây mang áo giáp đầy đủ, từng kẻ đằng đằng sát khí, tuy rằng ngôn ngữ coi như khách khí, tuyên bố đến tìm người, nhưng ai biết bọn họ đến làm gì

Thủ vệ chỉ có hai người, đều mới trưởng thành chưa bao lâu, căng thẳng muốn chết, chỉ sợ đối phương đột nhiên kiếm chuyện. Ai ngờ những người này lại rất dễ nói chuyện, không cho vào thì thôi, an phận ngồi tại chỗ, chờ thủ lĩnh và trưởng lão của bọn họ.

Thủ lĩnh nhanh chóng dắt một nhóm trưởng lão ra, vừa vặn hôm ấy các dũng sĩ trong bộ lạc đều ra ngoài săn thú, thủ lĩnh không muốn xung đột, vì thế khách khí hỏi: “Chư vị đến, là muốn tìm ai”

Trên đầu người đầu lĩnh đã bị một lớp tuyết mỏng rơi xuống, thoạt nhìn giống như tóc bạc, hắn cúi đầu, dùng giọng điệu lễ độ thậm chí hơi nhũn nhặn nói: “Ta nghe nói Bắc Thích đã đến nơi này, y là huynh đệ của ta, chúng ta vẫn đang tìm y.”

Thủ lĩnh nghe thế, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, hỏi trưởng lão: “Bắc Thích Bắc Thích là ai”

Đại trưởng lão thấp giọng nói: “Chính là ‘kẻ dùng tay phải kia’.”

Lời này vốn không có gì, mười người hết tám đều là dùng tay phải, nhưng đội người đối phương nghe vậy tức thì đều biến sắc, vị đầu lĩnh kia thậm chí hơi thất thố, không nhịn được cao giọng hỏi: “Y… Tay trái của y sao rồi”

Đại trưởng lão nói: “Không chữa khỏi được, y hôm nay ra ngoài săn thú, cũng sắp về rồi, nếu chư vị không ngại thì có thể vào trong chờ, thật sự quá lạnh thì ta kêu người hâm một bầu rượu nóng cho các ngươi uống.”

Sắc mặt người đầu lĩnh kia trở nên rất khó coi, hắn sửng sốt một lúc lâu, mới lắc đầu, từ chối khéo ý tốt của đại trưởng lão, nói: “Đa tạ các vị, chúng ta… chúng ta ở ngay đây chờ y về.”

Thủ lĩnh và các trưởng lão thấy người ta nói như vậy cũng chẳng khuyên nữa, mùa đông giá rét, chẳng ai muốn đứng đây chịu lạnh với đám người điên đến từ phương xa, vì thế quay lưng định về, nhưng người đầu lĩnh kia gọi đại trưởng lão lại, nói: “Trưởng lão, tay trái của y, là thật sự…”

Đại trưởng lão nói: “Không chữa khỏi.”

Ánh mắt người nọ tích tắc tối đi, không hé răng nữa.

Nhưng hôm ấy, Bắc Thích không về cùng các dũng sĩ đi săn, y dường như nhận được tin tức từ trước, chẳng ai biết y nhận được tin tức này bằng cách nào, chỉ có người đi cùng y mang về một con đại điểu, con chim nọ như là biết những nam nhân sắp hóa thành người tuyết này, không đợi người ta nói, đã đập cánh nhảy lên vai nam nhân đầu lĩnh, dùng mặt thân mật cọ khuôn cằm đã lạnh tái đi của người nọ.

Người đi cùng y chỉ con chim nọ nói: “Ồ, con chim này là của ngươi à Huynh đệ dùng tay phải kia bảo ta nhắn với chủ nhân của con chim, y nói y chẳng còn mặt mũi gặp ngươi nên đi rồi, ngươi cũng khỏi cần tìm y nữa, về sau có chỗ dùng được y thì kêu con chim này truyền lời, y nhất định muôn chết không từ, nếu không có việc gì thì đừng tìm y nữa, bằng không lần sau ngươi sẽ thật sự không biết y ở đâu… Ừm, còn gì không nhỉ”

Dũng sĩ thú nhân trẻ tuổi gãi đầu, không nghĩ ra, vì thế buông tay: “Hết rồi.”

Những người đến tìm đó trước khi trời tối lại thất hồn lạc phách đi mất, thủ vệ nhìn thấy đại điểu kia được người đầu lĩnh ôm trong lòng, cánh tay rắn chắc chắn gió tuyết cho nó, dường như không phải đang ôm một con chim, mà là trân bảo hi thế.

Đại trưởng lão cả đời không còn gặp lại “người dùng tay phải” kia nữa, chỉ thỉnh thoảng đi một vòng trước ngôi nhà nhỏ y từng ở, nhìn nấm mộ đao vô danh kia, cảm khái một phen – về sau chẳng ai còn nghe ông hát những bài ca dao cổ xưa từ ngữ khó hiểu, nguồn gốc không rõ đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.