Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 87: Bellamy 1




Người cuối cùng đặt câu hỏi cũng là con gái, số lượng hai mươi người được chọn tuy là nhiều, nhưng cũng chẳng có lấy một người là nam.

Có điều chuyện này cũng bình thường thôi, fan của các sama trong giới võng phối có đến 99% là con gái mà.

Có lẽ là do có thời gian chuẩn bị tâm lý, cô gái kia thổ lộ một chút tình cảm của mình với Tình Không xong, mới chậm rãi hỏi: “Theo như mấy lời mọi người spam trong kênh ban nãy, em thay quần chúng hỏi một câu đi, Tình Không-sama, tiêu chuẩn kén vợ của anh là gì?”

Ngô Minh nghe xong trong lòng thoáng hồi hộp, tiêu chuẩn kén vợ?

Tình Không nghiêng đầu suy nghĩ một lát, liền trả lời: “Vấn đề này anh thực sự chưa nghĩ tới bao giờ, nhất thời cũng không nói rõ ra được…”

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Anh nghĩ nếu có thể thì muốn người đó biết hiểu ý người khác một chút, dịu dàng một chút… Hừm, thực ra chuyện này cũng chẳng chắc chắn được, biết đâu gặp thích luôn thì sao.”

Đám fan trong kênh đều nổi máu gà lên, không ngừng spam kênh nói muốn giúp sama tìm đối tượng.

Lúc này Thanh Minh chợt chen vào: “Còn phải là giới tính nam nha.”

Mọi người đều cười vang, Tình Không còn đế thêm: “Còn cần phải nói sao, mọi người biết từ lâu rồi.”

Nhất định cũng sẽ có cô gái nào đó đau lòng, có chút mất mát, nhưng Tình Không đã công bố tính hướng của mình từ lâu rồi, huống chi giới võng phối giai thẳng khó cầu cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai, cho nên mọi người đều chỉ nói câu chúc phúc thôi —

[Tình Không-sama sinh nhật vui vẻ, phải nhanh nhanh tìm được tiểu thụ hiểu ý người khác lại dịu dàng văn nhã nha!]

Không biết là ai gửi những lời này lên đâu tiên, nhưng một lát sau đã bị mọi người copy spam lại, chớp mắt toàn màn hình đều ngập chìm trong mấy câu này.

Trong lòng Tần Không không khỏi có chút ngọt ngào, đám con gái này tuy bình thường có hơi ồn ào một chút, nhưng vẫn có những fan vừa hiểu ý lại dịu dàng như thế này, thực sự là quá hạnh phúc. Hắn cứ như bị dìm chết trong hũ mật rồi, choáng váng hết cả người.

Cười ha ha hai tiếng, nói: “Cảm ơn mọi người, thầy bói nói tui năm nay có sao Hồng Loan chiếu mệnh, nhất định có thể gặp được người số phận an bài nha.”

“Nào, giờ hát cho mọi người nghe.” Tiếng nhạc đệm vang lên.

Ngô Minh bĩu bĩu môi: “Sama nếu tìm được tiểu thụ thì sau này cũng không thể hát hò mỗi ngày nữa, thời gian phối âm cũng phải giảm thiểu nhiều…”

Vì vậy lại ôm chén trà than thở.

Tiếp theo đến lượt các CV khác lên mic góp vui cho mọi người.

Tình Không thực sự rất cảm kích, có nhiều người như vậy cùng hắn hưởng thụ sinh nhật, khiến hắn đang hát cũng không kìm được mà nghẹn ngào: “Lúc bị bêu xấu tôi rất khó chịu, có lần còn có ý định rời khỏi giới trong đầu. Tôi có làm sai chuyện gì đâu, nhưng lại có người không thích tôi như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến vẫn còn nhiều người yêu thích, ủng hộ mình như mọi người, liền cảm thấy bất luận chuyện gì cũng vượt qua được. Dù thế nào đi nữa, cảm ơn mọi người đã cho tôi sức mạnh.”

Các fan rất ít khi nhìn thấy Tình Không nghiêm túc như vậy. Tình Không bình thường đều biểu hiện ra là không hề quan tâm, không ngờ những chuyện không hay này vẫn có thể ảnh hương đến hắn.

Mọi người đều lên tiếng an ủi, khung đối thoại bị spam nhanh vùn vụt.

Ngô Minh sụt sịt mũi, dùng âm lượng chỉ để một mình mình nghe thấy mà lẩm bẩm: “Em sẽ luôn thích anh.”

Khóe mắt có hơi ẩm ướt, gõ chữ lên khung —

Vô Danh: Sức mạnh là để trao đổi với nhau mà, cũng cảm ơn anh đã cho em sức mạnh.

Tình Không liếc thấy lời của Vô Danh, liền nói: “Vô Danh nói đúng lắm, sức mạnh là để trao đổi, he he, những lời này vừa nói ra liền khắc sâu vào lòng tui rồi, Vô Danh cô nương, anh tặng em bưu thiếp nha.”

Ngô Minh sửng sốt, bưu thiếp?

Mọi người đều biểu lộ lòng ước ao đố kị oán hận, liên tục spam em cũng muốn.

Tình Không nói: “Vị cô nương Vô Danh này anh thấy quen lắm, bình thường luôn reply weibo của anh, cho nên mới tặng cô ấy một tấm. Đừng vội, sau này mọi người còn có cơ hội mà.”

Thì ra ID của mình quen thuộc lắm sao? Ngô Minh do dự, tuy rằng rất muốn có bưu thiếp, nhưng mà…

Quản lý liền nhấc Vô Danh lên mic, nói để cô nương này nói vài câu đi.

Đèn xanh biểu thị đang nói tuy sáng, nhưng chẳng hề có tiếng nào phát ra.

“Í? Mic có vấn đề sao?” Tình Không kêu. “Cô nương em thử nói linh tinh gì đó xem nào.”

Ngô Minh há há miệng, nhưng vẫn không nói ra được gì.

Trước đó cũng có mấy cô gái không thể nói trên mic, chỉ đành đổi ID của mình thành yêu cầu thôi.

Tình Không nói: “Nếu vậy lát nữa em gửi địa chỉ cho Hoàng Mã (quản lý toàn bộ kênh) nhé, anh đành tiếc nuối ôm em xuống vậy—-“

“Chúc mừng sinh nhật!”

Ngô Minh thấy mình sắp bị ôm xuống, liền vội vàng nói ra một câu, rồi nhanh chóng ấn xuống mic.

Cậu cúi đầu che mặt, thoáng chốc mặt đã đỏ bừng như sung huyết, tim cứ đập thình thịch, thình thịch.

Tình Không đột nhiên nghe thấy câu chúc mừng sinh nhật, liền đần mặt ra: “…? Ai đang nói vậy?”

Đám fan đang onl đều = 口 =, nếu không nhìn nhầm, hình như là… Vô Danh… cô nương kia?

Quản lý viên vừa ôm cậu lên mở mic, xấu hổ e hèm vài cái, xem ra cũng bị giật mình: “Eh, vừa nãy là Vô Danh nói… Oa, không ngờ là con trai!”

Tình Không có chút囧, ban nãy hắn lại cứ gọi người ta là cô nương, đành ngượng ngùng nói: “À à, vị cô nương Vô Danh này… à không không, tui không có ý này, thì ra là con trai sao, phụt!”

Kênh YY bị spam cả đống ha ha trong nháy mắt.

“Đừng cười đừng cười, anh xin lỗi, xin lỗi còn không được sao.” Tình Không cũng không để ý người ta có nhìn thấy hay không, nghiêm nghiêm mặt, trang trọng nói: “Thật ngượng quá, có điều cảm ơn lời chúc của bạn!”

Mặt Ngô Minh vẫn còn rất đỏ, nhưng nhịp tim cũng dần dần trở lại bình thường. Không ngờ mình lại có can đảm nói ra, may mà chỉ nói bốn chữ, cũng không dễ bị nhận ra là hàng xóm.

Chuyện Tình Không nghĩ cậu là con gái cũng không có gì đáng trách, dù sao phần lớn fan của hắn đều là nữ hết, đã có ấn tượng ban đầu như vậy rồi. Với người khác mà nói, đột nhiên xuất hiện một thằng con trai thế này, kinh ngạc là chuyện đương nhiên.

Việc một thằng con trai xuất hiện cũng là nhạc đệm nho nhỏ cho hôm nay, Tình Không vô cùng cao hứng, hăng hái bộc phát, liền hát vài khúc cao âm.

Kết cục là trò đùa hằng ngày trong kênh lại xuất hiện, mọi người đều ra sức spam: “Đã muộn rồi, thai phụ nhà bên sắp tới gõ cửa đó!”

Tình Không hừ một tiếng: “Hát cho mấy người nghe mấy người còn ghét bỏ!”

Còn về “thai phụ” nhà bên — Ngô Minh, lúc này vẫn đang căng óc xoắn xuýt như bánh quai chèo. Cậu đang băn khoăn về vụ bưu thiếp kia.

Nếu nói không muốn thì là nói dối rồi. Đã là hàng xóm vài năm với Tần Không, vẫn kiếp nửa đời không quen biết, vượt qua tình hữu nghị, nhưng cũng chẳng phải bạn bè. Cho dù mượn cớ gì đi nữa, đều không thể “chôm” được tấm bưu thiếp kèm chữ kí từ tay Tần Không đúng không? Huống chi người ký lại là Tình Không, không phải Tần Không.

Dù sao cũng không thể gõ cửa nói: “Hi, Tình Không-sama, đưa bưu thiếp cho tôi luôn đi!”

Cậu lắng nghe tiếng ca truyền đến từ nhà bên, hít sâu một hơi, rồi gõ địa chỉ gửi cho Hoàng Mã.

Chọn địa chỉ nào được đây, Ngô Minh suy nghĩ rất lâu.

Tất nhiên là không thể gửi về nhà, cái này còn không dám nghĩ tới kìa.

Gửi đến công ty cũng không được, Tần Không biết mình công tác ở đó.

Cuối cùng đành đưa địa chỉ nhà của một đồng nghiệp ra.

Ngô Minh vừa mếu máo vừa nghĩ: Không thể trực tiếp nhận bưu thiếp kèm chữ ký, lại phải giải thích với đồng nghiệp, khó chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.