Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 44: Leo núi




Dịch: Thần Thiên

Biên tập: Ma Hầu Thánh Chủ

Mãng xà cấp ba đỉnh cấp, đó là yêu thú mạnh mẽ tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng tám, trong cơ thể còn có thể ngưng tụ ra Yêu đan, chỉ cần tích lũy đủ, liền có thể tấn cấp lên yêu thú cấp bốn.

Toàn thân cự mãng vảy hiện ra màu sắc nhàn nhạt, ánh sáng lộng lẫy nhẵn nhụi, như đao thương bất nhập, hơn nữa ánh mắt tam giác liếc nhìn Phương Viêm đang chạy trốn với tốc độ cao, trong mắt hiện lên tia trí tuệ giảo hoạt, nhìn Phương Viêm tránh thoát khỏi một đòn hung mãnh vừa nãy, cự mãng miệng lớn lại mở ra, một luồng khí lưu vận chuyển trong miệng.

"Phốc!"

Khí lưu ngưng tụ thành đạn độc khí to bằng đầu người, phóng ra như tên rời cung đánh tới Phương Viêm, tốc độ cực nhanh, chấn động đến mức bốn phía vang lên ong ong.

Yêu thú bởi vì hình thể khổng lồ, nuốt Nhật Nguyệt Tinh Hoa tu hành, có yêu thú thực lực cường hãn, quét ngang yêu thú và tu sĩ nhân loại cùng cấp, khi kí ức truyền thừa từ viễn cổ thức tỉnh, hiểu được một ít thần thông bảo mệnh mạnh mẽ.

Có truyền thuyết, thời đại viễn cổ thật lâu trước kia, toàn bộ trên đại lục, đều là yêu ma hoành hành, Nhân tộc đông đảo nhưng phải làm nô lệ cho yêu ma, những yêu ma kia pháp lực vô biên, mỗi người có thể dời núi lấp biển, có năng lực đấu chuyển tinh di. Các loại công pháp võ kỹ tu luyện của nhân loại đều là xuất thân từ những yêu ma này.

Sau đó, vô số thánh giả đại năng của nhân tộc quật khởi, bọn họ đánh vỡ cân bằng, đem những yêu ma mạnh mẽ này từ từ loại bỏ, trấn áp, trở thành cục diện hòa bình như bây giờ.

Bất quá, ở bên trong một ít cấm địa, hiểm địa, có rất nhiều dã thú trong huyết mạch còn sót lại ký ức viễn cổ, một khi huyết thống thức tỉnh, chúng nó liền hiểu được các loại phương pháp tu luyện, vận dụng truyền thừa từ viễn cổ thần thông bản mệnh, hiểu được phép thuật công kích.

Mà trước mắt yêu thú cự mãng này, cũng đã thức tỉnh một tia ký ức viễn cổ, biết phóng thích đạn độc khí tấn công người, một khi bị đánh trúng, trong thời gian ngắn sẽ hóa thành một vũng máu.

"Súc sinh!"

Đối mặt với đạn độc khí oanh tạc, Phương Viêm bạo rống lên một tiếng, năm ngón tay nắm lại, sử dụng Băng Sơn Quyền, kình khí khủng bố tung ra, đánh đạn độc khí nổ tan tành.

Sau khi đem công kích của cự mãng hóa giải, Phương Viêm như một con báo săn nhạy bén hướng về phía trước chạy thục mạng.

Mục đích của Phương Viêm là gắp lửa bỏ tay người, mà không phải đánh giết cự mãng này, không nên liều mạng cùng nó.

Phương Viêm chạy trốn, nhất thời làm cho cự mãng này nổi giận, rít gào một tiếng, ở trong rừng cây đánh lung tung truy sát hướng Phương Viêm mà đi.

"Có động tĩnh." Vương Dũng đang tìm tòi hung thủ, đột nhiên từ phía trong rừng cây truyền đến một trận tiếng nổ vang rền.

"Yêu khí thật nồng nặc, đây ít nhất cũng là yêu thú cấp ba đỉnh cấp. Mọi người nhanh chuẩn bị chiến đấu, cách xa như vậy còn có thể cảm nhận được yêu khí nồng nặc như vậy, trong người yêu thú này nhất định đã ngưng tụ ra Yêu đan." Cao Kiệt nghe vậy đã cả kinh, tiếp theo đã thay một vẻ mặt vui mừng.

Yêu đan, thứ tốt như vậy đúng là giá trị liên thành, ngoại trừ có thể bán giá cao ở bên ngoài, còn có thể luyện chế thành đan dược phụ trợ tu luyện đột phá bình cảnh.

"Ồ, phía trước có một người." Phương Viêm xuyên qua rừng cây, khó tránh khỏi chạm mặt cùng đối phương, nhất thời liền bị Vương Diễm phát hiện.

"Là Phương Viêm, sao có khả năng, Phương Viêm hắn không phải đã chết rồi sao? Hắn làm sao lại ở đây." Nhìn thấy bóng người đột nhiên nhảy ra này, Vương Diễm mặt đầy khiếp sợ.

"A, rắn, một con mãng xà thật lớn."

Vương Diễm đột nhiên rít gào, nhất thời liền phân tán sự chú ý của đám người cao kiệt, Vương Dũng, bọn họ đều cho rằng Vương Diễm bị một con mãng xà lớn như vậy dọa cho phát sợ, mỗi một người đều đem sự chú ý tập trung vào con cự mãng này, bọn họ đã quên mất sự tồn tại của Phương Viêm.

Độc mãng truy sát Phương Viêm, đột nhiên trong tầm nhìn xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, nhất thời liền đình chỉ truy sát đối với phương viêm, thân hình khổng lồ như là thùng nước đứng thẳng lên, tiếp theo một viên đạn độc khí liền phóng về hướng Cao Kiệt là người có lực uy hiếp lớn nhất.

"Súc sinh, ngươi đây là muốn chết." Cao kiệt nhảy lên, tránh thoát đạn khí độc của cự mãng tức giận gầm thét lên.

"Mọi người cùng hợp lực giết yêu thú mãng xà này, chỗ tốt chúng ta chia đều."

Cự mãng này nếu không chủ động tập kích bọn cao kiệt, thì nhóm người bọn họ cũng sẽ không bỏ qua yêu thú cấp ba lạc đàn này. Từng người từng người triển khai các loại công kích hướng về con ác mãng kia.

Hai tên luyện khí tầng tám, bốn tên luyện khí tầng bảy, đối phó với yêu thú cấp ba độc mãng này cũng không có khó khăn quá lớn.

Trái lại con độc mãng kia, biết được đối thủ vượt xa nó, thân thể ngay lập tức quay lại, chạy trốn hướng vào rừng.

Độc mãng chạy trốn, trúng công kích hung mãnh của đối phương, trên thân thể đầy rẫy vết thương. Sáu tên cao thủ này dưới sự phản công trước khi chết của độc mãng bị một ít vết thương nhẹ, cuối cùng cự mãng bị Cao Kiệt một mâu đóng đinh trên mặt đất.

"Chính là vào lúc này." Độc mãng chết thảm, nằm trong dự liệu của Phương viêm, Phương Viêm cũng không có vội vã đi thu thập độc mãng, mà như một con rắn độc núp trong bóng tối, chuẩn bị cho kẻ địch một đòn trí mạng. Vào lúc này, sáu thân ảnh tất cả đều thả lỏng, Phương Viêm đang ẩn thân trong lùm cây nhanh như tia chớp thoát ra, võ kỹ mạnh nhất Băng Sơn Quyền tầng tầng lớp lớp đánh về phía Cao Kiệt.

"Phương Viêm, ngươi muốn chết." Cao kiệt phản ứng cấp tốc, cùng Phương Viêm chọi một chiêu, cả người bay ngược ra ngoài, khi nhìn đến người đánh lén hắn dĩ nhiên là phế vật tu luyện của Phương gia thì khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Cao thủ luyện Khí kỳ tầng tám phản ứng phi thường sắc bén, Phương Viêm cũng không hi vọng chỉ với một đòn liền có thể giết chết đối phương, Phương Viêm lui về phía sau chân đạp mặt đất một cái đánh tới hướng Vương Dũng. "Tiểu tử, ngươi muốn chết." Phương Viêm đột nhiên đột kích, Vương Dũng một mặt đầy sự phẫn nộ, gia hoả này quả thực là muốn chết, lại dám ra tay với hắn. Vương Dũng cũng tu luyện võ kỹ cận chiến cương mãnh bá đạo, đối với công kích của Phương Viêm không những không tránh né, còn chủ chủ động đón nhận.

"Sao có thể có chuyện đó, ngươi đã đem Băng Sơn Quyền tu luyện tới cảnh giới nhất đại tông sư.." Bởi vì nhất thời khinh địch, Vương Dũng cũng không có dùng toàn lực, mà hắn vẫn nghĩ Phương Viêm còn đang dừng lại ở luyện khí kỳ tầng ba, giao thủ sơ một cái đã ăn phải thiệt thòi không nhỏ, nội phủ bị chấn thương, liên tiếp lui mười mấy bước.

Từ lúc Phương Viêm phát động đánh lén, đến khi cao kiệt bị đánh bay, lại đến Vương Dũng bị đánh lui, đều là trong chớp mắt hoàn thành, tất cả mọi người còn chưa kịp tới phản ứng lại.

"Chuyện gì thế này, phế vật này làm sao lợi hại như vậy, đánh bay cao kiệt, đẩy lùi Vương Dũng." Trong mấy người này, người kinh hãi nhất chính là Vương Diễm, hơn một tháng trước, nàng thấy Phương Viêm chỉ là Luyện Khí kỳ tầng ba, bị Cao Tiến tự tay giết, giờ khắc này lại biến thành lợi hại như vậy.Giống như là gặp quỷ vậy, tỏ rõ vẻ không thể tin tưởng.

Để Vương Diễm nàng khiếp sợ còn ở phía sau. Phương Viêm một chiêu đắc thế, thắng tới truy kích, thừa dịp trong cơ thể Vương Dũng khí huyết đảo lộn, hắn đem Băng Sơn Quyền triển khai đến mức tận cùng, các loại công kích cùng hướng về phía Vương Dũng oanh tạc.

Quyền ảnh đầy trời, Vương Dũng tứ chi chặn lại, hắn có thương tích trong người trước đó bị đạn khí độc của cự mãng làm tổn thương, giờ khắc này lại đột nhiên bộc phát ra, bị Phương Viêm là áp chế không còn chút sức đánh trả nào.

"Phốc." Vương Dũng máu phun ra, thương thế bên trong cơ thể càng muốn áp chế lại càng áp chế không nổi, cả người truyền đến một trận quay cuồng muốn ngã xuống.

Vừa lúc đó, Phương Viêm đột nhiên thu quyền, rút ra trường kiếm sau lưng, Thủy Ảnh Kiếm triển khai ra, một đạo kiếm khí màu vàng sậm là phóng mạnh ra, đánh thẳng yết hầu của Vương Dũng.

"Phốc!"

Ánh kiếm hiện ra, chỉ nghe phù một tiếng, Vương Dũng bưng yết hầu máu chảy như suối, một mặt không thể tin tưởng, thân thể ầm ầm ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.