Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 209: Đánh Nhau 2




Trên không trung một bóng đen đang lao vùn vụt. Tuy rằng tốc độ không lấy làm nhanh lắm, nhưng nếu so với một số đồng bạn cùng cấp thì bóng đen này hắn là một trong những người nhanh nhất. Toàn thân nhân ảnh này là một chiếc chiến bào màu đen, sau lưng là một chiếc áo choàng không ngớt bay phấp phới, mũ trùm đầu, cùng với chiếc khăn che mặt càng khiến cho bóng đen có một vẻ thần bí thâm ảo khác thường. Đó chính là Dương Thanh, hắn đang tiến đến Cửu Khúc Huỳnh Hà, nơi mà năm xưa hắn may mắn được kế thừa vô số linh thạch cùng pháp bảo. Từ sau khi cầm chiếc Hàn Đỉnh rời khỏi Kim Ô Thành, hắn đã phát hiện ra hoa văn hỏa long tượng trưng cho luyện đan đỉnh này hắn đã từng nhìn thấy trước đây rồi, hắn vừa phi hành vừa nhớ lại khi lần đầu tiên cùng Tử Nguyệt bước vào Vọng Nguyệt Lâu. Đã từng nhìn thấy một chiếc đỉnh làm bằng Bích Ngọc ở đó. Trên chiếc đỉnh đó đích xác cũng có vẽ hai con hỏa long. Theo hắn nghĩ đó chắc hắn là chiếc đỉnh luyện đan của gã thái tử ma giới kia để lại. Giờ đây việc quan trọng đó chính là quay lại đó. Thứ nhất là trận pháp ở đó chỉ mình hắn mới vào được nên sẽ tuyệt đối an toàn, thứ hai trong đó có rất nhiều linh khí tinh thuần sẽ trợ giúp hắn không nhỏ trong quá trình đề cao cảnh giới. Vì vậy hắn không thể không lặn lội đường xa quay trở lại nơi này.

Mười ngày sau hắn đã có mặt tại một tiểu trấn nhỏ tên là Thanh Ngưu trấn. Trấn này có khoảng năm ngàn hộ có cả tiên cả phàm xem kẽ lẫn nhau, tuy nhiên để đảm bảo an toàn hắn chỉ dám dừng lại ở ngoài rìa chứ không dám đi sâu vào trong trấn. Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây chính là địa bàn của Hắc Long cốc chủ Ngụy Hải Thanh. Tuy rằng lão tưởng hắn đã táng mạng trong Âm Hồn đảo hơn mười năm trước trong cuộc truy sát đó rồi nhưng mà cẩn tắc vô áy náy, hiện tại hắn đang ngồi trên một mỏm đá nhắm mắt dưỡng thần, hắn đã bay suốt mười ngày, giờ đây cũng nên nghỉ ngơi một chút. Theo hắn dự tính chỉ khoảng ba ngày nữa là hắn có thể đến Cửu Khúc Huỳnh Hà. Lúc đó đã có thể bắt đầu luyện đan rồi. Nghĩ đến việc có thể trúc cơ, hắn không khỏi cười lên thành tiếng. Có lẽ là do số hắn đen đủi hoặc là do lưu tinh chiếu mạng, hắn vừa cất tiếng cười thì một giọng nói đầy sát khí vang lên:

- Ai ở đó, mau bước ra đây cho ta.

Nghe giọng nói đó, hắn giật mình không nhỏ, trước khi đến đây, hắn đã dò xét rất kỹ rồi quanh đây không hề có một người nào cả. Lẽ nào bọn này từ dưới đất chui lên. Vừa lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói khác vang lên:

- Đoàn sư thúc, chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, thúc không nên lo lắng quá.

Tên được gọi là đoàn sư thúc kia trả lời bằng một giọng không mấy thân thiện:

- Phàm nhân. Ngươi nghĩ một tên phàm nhân bình thường thì làm cái gì ở chỗ này, mau đến đó xem dù là phàm nhân cũng phải xóa đi dấu vết.

Hắn nghe vậy thì lấp tức cơn giânn trào lên trong lòng. Bình sinh hắn ghét nhất là bọn cậy mạnh hiếp yếu, hai tên tu tiên giả này rõ là không phải bọn lương thiện gì. Vừa mở mồm ra là đã đòi giết người giệt khẩu. Vừa nghĩ đến đó thì có hai bóng đen không bao trước mà xuất hiện trước mặt hắn. Tên tu tiên giả bên phải có cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ. Mặc một đạo bào màu trắng trên vai áo cho đến cánh tay thêu một con rồng 5 móng màu đen, đang uốn lượn trong mấy áng mây hình cầu,

- Hắc Long Cốc.

Nhìn thấy con rồng, hắn đã buông ra ba chữ đó. Đúng là oan gia ngõ hẹp, muốn tránh mà xem ra lần này lại lâm vào rắc rối rồi. Hắn nhìn tiếp tên bên trái khi nhìn thấu tên nàu thì trong đầu hắn chợt nhớ ra một khuôn mặt,: Đồng Mã Kỳ. Chính là hắn, tuy rằng không hiểu sao mặt hắn lại biến dạng ghê gớm như vậy, lại chỉ còn một mắt, nhưng dương thanh vẫn khẳng định tên này là Đồng Mã Kỳ năm xưa bán đứng hắn. Để cuối cùng hắn suýt bị Ngụy Hải Thanh giết chết. Trong lúc hắn đánh giá đối thủ, thì hai tên nọ cũng nhìn lại hắn, vẻ ngoài bí ẩn của hắn khiến chúng dè chừng, bỗng nhiên giữa rừng sâu xuất hiện một tên phàm nhân, ăn mặc như sát thủ, bất kỳ ai nhìn thấy cũng không bình tĩnh được. Cuối cùng tên sư thúc họ đoàn kia cũng cất giọng âm lãnh hỏi hắn:

- Tên kia, ngươi làm gì ở chốn đồng không mông quạnh này.

Hắn làm một bộ dáng sợ sệt nhưng lại âm thầm bước lùi lại một bước rồi giả giọng run run nói:

- Thượng tiên mình dám, ta vào đây để hái thuốc cho mẹ già ở nhà. Vừa rồi làm phiền thượng tiên. Ta xin đi. Đi ngay.

Vừa nói hắn vừa quay đầu định bước đi. Nhưng mới được hai bước thì Đồng Mã Kỳ đã lên tiếng:

- Ngươi đứng lại đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.