Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 207: Gần Kết




Đã giằng co với con quái vật này hơn một canh giờ, hắn cũng đã thấm mệt, nếu không phải có chút kinh nghiệm, và pháp bảo nghịch thiên duy trì thì hắn đã chết mấy lần rồi. Thấy đánh mãi mà không làm gì được nó. Mà bỏ chạy thì Dương Thanh cũng không tự tin đến nỗi có thể nhanh hơn con nhện tám chân này. Hắn tự nguyền rủa chính mình sao lại dấn thân vào nguy hiểm như vậy, đã chờ mười mấy năm, chờ thêm một năm nữa có hề gì. Đúng lúc này con yêu thú lại xông đến, khiến hắn không khỏi sinh ra cảm giác liều mạng. Hắn móc trong người ra quả trứng khi nãy đập vỡ rồi nói

- Đến đi. Ông đây liều mạng với mày.

Thấy quả trứng bị đập vỡ, con bát túc tri thù, thực sự nổi điên. Nó há mồm kêu lên một tiếng khủng khiếp, tơ vàng tự mồm nó tuôn ra không ngớt, tạo thành một tấm lưới khổng lồ, ẩn chứa lôi điện kinh người. Chiếu sáng cả một vùng đấm nước. Hắn vội vã vận dụng tiên lực đỡ đòn, chỉ huy vô cực đao tỏa ra hàng ngàn mũi tên lửa xé rách tấm lưới vô cực chân hỏa chạm vào tấm lưới vang lên từng tiếng nổ như pháo rang, oanh động cả một góc hồ, một số hỏa tiễn vượt qua tấm lưới điện lao về phái con yêu thú, mắt thấy mũi tên sắp đến nơi. Thì bỗng nhiên con yêu thú, giờ một chân lên gạt ngang. Tất cả mũi tên gần đến noei đều bị một lực vô hình đẩy sang bên cạnh, lao về phía cánh rừng đằng sau. Thiêu rụi một vạt cỏ ước chừng mười mấy trượng.

Chính trong lúc nó giơ chân lên như thế, Dương Thanh đã tìm thấy điểm mình tìm kiếm, bụng. Đúng vậy luyện môn của con yêu thú này chính là phần bụng. Chỉ cần tấn công vào đó, chắc chắn nó sẽ phải chết không ngờ. Hắn phấn khởi, thu vô cực đao lại, âm thầm xuất ra âm phủ ma châm lao đến số trứng còn lại của con yêu thú. Thân người hắn vừa động. Con yêu thú cũng đã nhận ra ý đồ của hắn. Nó điên cuồng phóng xuất ra lôi điện kinh người đồng thời cào hai chân xuống đất lấy đà lao đến đối đầu Dương Thanh. Lúc nó từ trên không lao đến phần bụng màu đỏ của nó đã lộ ra trước mắt, chỉ chờ có vậy. Dương Thanh dùng chín phần mười tiên lực trong người thúc giục âm phủ ma châm lao tới. Một tiếng roạt mạnh mẽ vang lên. Bụng con yêu thú đã bị xuyên thủng một lỗ to bằng nắm tay. Từ lỗ thủng một chất dịch màu xanh lục chảy ra không ngớt, nó há miệng gào rú rồi yếu dần, rơi xuống đè lên người hắn, tuy hắn giết được con yêu thú, nhưng lại không ngờ xảy ra tình cảnh này, không kịp phòng bị. Con yêu thú đã ép hắn nằm im dưới đất. Chất dịch màu xanh kia nhuộm thẫm người hắn, khiến hắn muốn lộn mửa.

- Khốn kiếp.

Hắn bực tức chửi động rồi gạt xác con yêu thú sang một bên. Lồm cồm bò dậy. Trên người hắn một mùi tanh hôi ghê gớm. Hắn kinh dị nhìn xuông thân người mình rồi bò xuống hồ nước ở bên cạnh tắn gội. Môth khắc sau hắn đứng ở trên không cách mặt đất một chút nhìn về cái xác, hai thanh Vô Cực đạo ở hai bên không ngừng tỏa ra chân hỏa hong khô quần áo cho hắn Hắn nhìn về cái xác mà không ngừng kích động. Đây chính là nguyên liệu cuối cùng. Để có được số nguyên liệu này hắn đã mất hơn mười năm bỏ ra một số lượng tiền tài khổng lồ để thu mua. Có mấy thứ hắn đã phải trả cả một núi linh thạch. Hắn tụe hỏi ngày nó nếu không kế thừa tài sản của vị thái tử kia liệu hắn có thể nhanh như vậy đạt được số tài liệu này không, hắn không chắc lắm, có thể được mà có thể không. Nhưng những điều đó giờ đây không quan trong nữa. Hắn đã có đủ tài liệu. Con đường đoàn tụ với Thanh hương lại gần thêm một bước. Hắn lẩm nhẩm:

- Tử Nguyệt. Liệu ta có thể sống được đến lúc ngươi xuất quan hay không. Liệu ta có gặp lại vợ ta hay không giờ đây đã có hy vọng. Ta nhất định phải luyện thành Tụ Pháp Đơn.

Hắn tiến đến nhặt xác con Bát túc tri thù cho vào trong túo trữ vật rồi lên đường bay đến Kim Ô Thành. Tài liệu luyện đan đã đủ rồi. Cái hắn cần bây giờ chính là một chiếc đỉnh để luyện đan. Không còn nghi ngờ gì nữa. Thành Kim Ô chính là nơi gần nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.