Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 6: Du Thiếu Kỳ Trở Lại




Khách tham dự hôn lễ đều là các chính trị gia hoặc thương nhân nổi tiếng, Hoắc Lai Sĩ, vì muốn lưu lại ấn tượng đầu tiên tốt đẹp mà đích thân giới thiệu tôi với vài vị quan khách. Năm ông gần 40, người vợ trước mơi sinh một đôi long phượng, từ bé đã là thần đồng thiên tài. Nghe nói đến giờ bọn họ vẫn rất vĩ đại, người con gái là chủ tịch tổ chức WHO, người con trai học cùng khóa tôi, năm nay đã lấy học vị thạc sĩ. Tất nhiên, mọi chuyện tôi biết cũng nhờ công mẹ giản lược thuật lại qua điện thoại, có thể nàng muốn đứa con thanh cao này sẽ tỏ vẻ chút kính trọng với người khác. Dù chỉ diễn trò 1 ngày, nàng cũng muốn tôi có thái độ chân thành đúng mực. Việc này, tôi có thể phối hợp, sau khi bước vào thương trường, tôi liền trở thành người đúng mực

Đây là bữa tiệc riêng tư thân tình, bên cạnh là mẹ tôi cùng Hoắc Lai Sĩ trực tiếp lui tới chào đón quan khách, không khí tương đối hòa hợp, mẫu thân chói lọi, nàng tươi cười rạng rỡ kéo tôi lại, tựa vào vai tôi mà nói: “Con vận một thân lễ phục đen, mê đảo không ít tiểu thư có mặt, nhớ rõ phải nắm chắc thời cơ”

Tôi giương khóe miệng, bỏ qua mọi ánh mắt tò mò chăm chú nhằm vào mình: “Chương tiểu thư, hôm nay là hôn lễ của bà, không phải lễ xem mắt của tôi”. Nhờ vẻ ngoài ưu việt trời sinh, tôi cũng biết cách tận dụng mị lực mở đường tiến thân

– “Con trai, chú ý biểu hiện của con”. Nàng nhẹ giọng buông một câu, dẫn tôi đến trước mặt Hoắc Lai Sĩ

– “Chấn Hàm thực sự là nhân tài”. Hoắc Lai Sĩ cũng không phải lão nhân hồ đồ, phong thái ông như cũ, ánh mắt sắc bén, đối nhân xử thế chu toàn, “Mẹ con thường nhắc về con trước mặt ta, con vẫn là niềm tự hào của nàng”

– “Hoắc bá bá, thực vinh hạnh hôm nay có thể trở thành người một nhà”. Tôi bắt tay ông, “sau này thỉnh người chỉ giáo”. Hiện tại không như quá khứ, mọi người đều sống trong xã hội văn minh tiên tiến, cũng không tất yếu cho rằng con trai riêng của vợ phải xưng mình là ‘phụ thân’

– “Đến đến, đây là Hoắc Quân Tề con gái ta”. Hoắc Lai Sĩ nhanh chóng giới thiệu con gái với tôi, “Các con nhất định sẽ có đề tài nói chuyện. A Tề, đây là Chấn Hàm”

Một cô gái thon thả xinh đẹp quay đầu, nàng có vẻ thành thục trước tuổi, nhưng cũng vài phần quen mắt: “Xin chào, nghe danh anh đã lâu”. Nàng không phải không cường điệu nói, tôi thản nhiên cười cười, mặt nàng có chút đỏ

– “Ba, anh trai đâu?”. A Tề nhìn quanh quất tìm anh trai. “Mới rồi còn đứng trên sân khấu phát biểu, xoay người đã không thấy đâu”. Con nhà giàu luôn đa tài đa nghệ

Biểu tình Hoắc Lai Sĩ thực sáng sủa: “Ta nói nó đi đổi lễ phục, đứa nhỏ này ở nước ngoài nhiều năm, hoàn toàn biến thành người ngoại quốc, ăn mặc rất tùy tiện, cả ngày không đúng mực, ta cũng hết cách. Chấn Hàm a, sau này con quan tâm khai đạo một chút”. Nói như vậy, nhưng trong giọng nói không chút thành ý, ông nhờ vả kẻ chỉ biết đến lợi ích cá nhân, bất quá, ‘quan tâm khai đạo’ có thể chính là đề tài ông muốn nói tiếp theo

Đợi trưởng bối rời đi, A Tề đột nhiên đến gần tôi: “Chấn Hàm, có gì không thoải mái sao?”. Thật là một câu hỏi không câu nệ bó buộc, nàng nhiệt tình kéo tay tôi đến sau biệt thự, “Đến, từ giờ trở đi, mọi người là huynh đệ tỉ muội, không cần khách sáo, mới vừa rồi tôi chỉ biểu hiện cho cha xem, vì ông luôn chê trách chúng tôi không quy củ, haha”. Tôi bắt đầu thích người nhà này

– “Anh nhất định phải đến thăm hoa viên của chúng tôi một chút, đó là kiệt tác tỉ mẫn của tôi và anh trai”. Nàng dẫn tôi đến một vườn kim chúc lan, các loại lan xếp từng khu vực riêng biệt hệt như xếp hàng điểm danh. Không khí trong lành, độ ấm vừa phải, hương gió thoang thoảng mùi lan. Dù tôi không hiểu biết nhiều về cây cảnh, nhưng cũng biết giữ được hương thơm này không phải chuyện dễ dàng, huống chi là giống lan đỏng đảnh khó chăm sóc

– “Hai người thích trồng hoa?”

– “Chỉ cần có sinh mệnh, chúng tôi đều thích”. Nàng cười, xuyên qua tấm màn plastic bao phủ hoa viên, có thể thấy vầng thái dương rạng rỡ trên môi nàng. “Anh nhất định nghĩ tôi rất kì quái đi? Anh trai còn quái hơn tôi, bất quá, anh ấy là nghệ sĩ, tôi không phải”. Hiển nhiên, anh trai là thần tượng của nàng

– “Cô cũng thực đặc biệt”. Với những nữ nhân vĩ đại, tôi chưa bao giờ keo kiệt lời khen

– “A! Tôi thấy anh ấy rồi”. Nàng nhìn quanh ngoài cửa sổ, nơi có thể thấy cầu thang. “Để tôi gọi anh ấy đến đây, anh ấy chán ghét tiệc rượu, đặc biệt là hôn lễ, haha, cần phải cứu vớt anh ấy”

Có lẽ bị niềm vui của nàng cuốn hút, tôi thực sự đứng yên không động đậy, thưởng thức nữ nhân thanh nhã trước mắt. “A Tề, em đang làm gì?”. Thanh âm quen thuộc kéo tôi về thực tại, cả người chấn động, tôi sao có thể quên giọng nói thấp trầm gợi cảm mà mang theo hương vị ngang ngược này. Tôi cơ hồ dùng tất cả khí lực, mới có thể xoay người bình thản nhìn người đang đến gần

Bốn mắt nhìn nhau, hắn thất kinh không kém hơn tôi. Đúng vậy, ánh mắt cả nhà bọn họ đều lợi hại, lòng tôi như nổi sóng. Hắn một thân lễ phục tối màu trái ngược vẻ ngang tàng đêm qua, nhưng vẫn anh tuấn như vậy. Tôi không khỏi nghi ngờ, người này tột cùng là ác quỷ hay thiên sứ? Nhưng xem ra, việc này không tốt đẹp lắm……Đỗ Chấn Hàm, quyết định ngu ngốc nhất của ngươi từ trước đến nay, đó là—- vì không chịu nổi cô đơn mà đến quán bar chết tiệt kia

Tiểu thuyết đều viết như vậy, tại thời điểm thích hợp gặp người thích hợp, hoặc ở thời điểm không thích hợp nhất sẽ chạm mặt người không thích đáng nhất, tôi thuộc trường hợp sau. Vận mệnh an bài làm tôi dị thường chật vật, nguyên lai hắn không phải không có gì, mà bởi tôi, luôn tự cho mình đúng

– “Anh trai Hoắc Quân Sâm của tôi, anh gọi A Sâm là được rồi”. A Tề vỗ mạnh vai hắn, đơn giản gới thiệu hai nam nhân đang im lặng với nhau, “Vị này là con trai dì Chương, Chấn Hàm”

Hoắc Quân Sâm đột nhiên tiến đến, ôm đồm kéo tay tôi, đi đến nhà nghỉ trong hoa viên, tôi cảm thấy hành động này như đùa dai nhiều hơn

– “Muốn làm gì?”

– “Đi với tôi”. Hắn thản nhiên nói, biểu tình đã khôi phục bình thường, quay đầu nói với em gái, “A Tề, phiền em mang hai tách cà phê đến đây, anh muốn cùng–Chấn Hàm tán gẫu một lát”

– “Được, đợi tí”. A Tề chưa nhận ra điều gì khác thường

Tay hắn vẫn chưa buông ra, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, giống như muốn đốt thủng vài lỗ trên mặt tôi, rồi mới nói: “Thật sự là ngoài ý muốn”

– “Chuyện tối qua…. tôi đã quên, hi vọng anh cũng vậy”. Tôi cười thế nào cũng mất tự nhiên, tư thái lão đạo cũng không bộc lộ

– “Nếu không quên được thì sao?”. Cách mặt bàn vuông, hắn khuynh thân tựa gần vào, chóp mũi sắp chạm vào mũi tôi, “Cậu tưởng chuyện gì cũng theo ý cậu sao?”

– “Tiếp tục cũng vô nghĩa”. Tôi cũng không lùi bước, nhìn thẳng hắn, “Tôi với anh chỉ mới gặp nhau đêm qua, từ giờ trở đi, chúng ta là thân thích”

– “Đừng dùng loại quan hệ nhàm chán này áp đặt tôi, thật giống cậu đang tự nhủ, A Sâm tôi trong lúc vô ý đã thượng anh trai mình? Huynh đệ loạn luân đều bị thế giới chê cười, cậu cảm thấy vậy phải không? Có phải chúng ta nên lần nữa xác định lại quan hệ hay không?”. Hắn hừ lạnh, tôi cảm thấy hắn càng đùa giỡn quá đà

– “Đủ rồi!”. Tôi nhịn không được nữa, gạt tay hắn ra, đứng lên, “Anh mẹ nó cũng một vừa hai phải!”

Đáy mắt hắn nhất thời lạnh lẽo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi: “Bực bội, phải không? Xem ra chọc giận cậu không khó lắm”. Sau đó, hắn cũng đứng lên, tóm chặt cổ áo tôi, cố sức hôn, đầu lưỡi nóng rát quét ngang môi tôi. Một cỗ mãnh liệt thô lỗ, bá đạo vô tình, đầu tôi muốn nổ tung. Hắn cũng quá lớn mật, nơi này lúc nào cũng có thể có người qua lại—Khi đang duyện hôn, tôi đấm một quyền vào bụng hắn, hắn đau đến đẩy tôi ra

– “Hạng công tử như anh, không nếm mùi đau khổ thì sao biết điều buông tay được!”. Tôi một câu hai nghĩa cảnh cáo hắn, “Hết thảy, xem như chưa xảy ra! Nếu anh muốn tìm trò chơi kích thích, tôi có thể phụng bồi, nhưng không cần uy hiếp tôi, không cần ra lệnh theo thói quen! Anh nhớ cho kĩ, trong mắt tôi anh chỉ là kẻ chưa trưởng thành”. Nói xong, nhấc chân bước đi, tôi thật sự không muốn lại lâm vào cảnh nam khan

– “Uy—-“. Từ sau truyền đến thanh âm lười biếng nhưng cực độ bất mãn

Tôi dừng lại, không quay đầu

– “Tháng sau tôi sẽ ra nước ngoài”. Hắn đột nhiên xông lên, một phen túm trụ tay tôi, biểu tình khó nắm bắt, rồi mới phun ra một câu làm tôi giật mình: “Đỗ Chấn Hàm, cậu thực sự không có chút hảo cảm nào với tôi sao?”

Lặng yên thật lâu, tôi mới vô lực trả lời: “Phát điên phải không? Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, vẫn ánh mắt tôi không quên được, cố chấp đến không chùn bước: “Tối qua sau khi cậu rời đi, tôi vẫn ngồi trong phòng, thẳng đến khi tôi ra ngoài nói với Ngải Lị, cô ta không nên lời dụng cậu. Hơn nữa, tôi muốn tìm cậu, sau đó lại làm vài lần cùng cậu, bởi vì, cậu thực sự là khẩu vị của tôi”

– “Anh rốt cuộc là ai? Nói rõ ràng! Anh là ai?”. Tôi tức giận mở miệng, “Xã hội đen, đại thiếu gia, nghệ sĩ, muốn lưu danh hậu thế, hay là thuần túy muốn hưởng lạc?”

Hắn liếm liếm môi, tươi cười rạng rõ, trước đó, hắn chưa từng có vẻ mặt này: “Tôi? Tôi cũng không biết. Cậu nghĩ tôi điên thì tôi là người điên, nếu cậu không xác định, tôi điên cũng không sao”

Tôi kiên nhẫn nhắc nhở hắn: “Chuyện kia chỉ là một trò chơi, sẽ không có lần thứ hai”

– “Tôi không giống đang thật tâm sao?”. Hắn bày ra dáng vẻ không biết, “Tôi không khờ dại vậy. Nếu chỉ là trò chơi, cậu nguyện ý cùng tôi–tiếp tục chơi không?”

– “Tôi chơi không nổi”. Quay đầu bước đi, tôi không dám dừng lại dù chỉ một chút

– “Đỗ Chấn Hàm!”. Hắn gọi với theo, “Mùa hè còn rất dài, chúng ta sẽ gặp lại”

Tôi nhịn không được quay đầu nhìn hắn, thân ảnh vận lễ phục cao ngất nổi bật giữa giàn hoa làn cư nhiên tuấn dật thần kì không cưỡng được, tôi thậm chí còn nghĩ người sa đọa đêm qua là kẻ khác, cảm giác thế giới này đều đảo lộn, chuyện ngoài ý muốn điên khùng gì cũng có thể xảy ra. Không biết vì sợ hắn hay vì chột dạ, chạng vạng, khi hôn lễ chấm dứt, tôi viện cớ rút lui, tôi nghĩ mình nên hợp thời tìm nơi yên tĩnh suy nghĩ một chút

Mùa hè rất dài…….Chỉ mong, đó chỉ là ảo tưởng hoang đường của tôi

Hôm sau tỉnh dậy, tôi liền quyết định mau chóng chạy về San Francisco, cũng tính toán vòng quanh Boston gặp một người

Cần phải biết việc viện cớ bỏ chạy khi hôn lễ vừa kết thúc, là chuyện không hề dễ dàng. Mẫu thân đại nhân bắt đầu khó dễ: “Con không thích nhà họ Hoắc?”. Trực giác của nàng chính xác như vậy làm tôi có chút hổ thẹn, “Chấn Hàm, biểu hiện đêm qua của con tạm được”. Nguyên lại nàng sớm phát hiện tôi khác thường

Nếu biết đứa con trai luôn trầm ổn lại ra ngoài vượt rào, hơn nữa đối tượng là…. Hậu quả chắc chắn không nhỏ. Nhiều năm trước, khi tôi bắt đầu cố gắng đóng tốt vai diễn xã hội, thành công là suy nghĩ trụ cột của tôi, nhưng nhiều năm lịch lãm như vậy chỉ là một vở kịch, tôi bắt đầu cảm thấy giả vờ đần độn thật không thú vị. Trong mắt người ngoài, tôi là tiêu chuẩn thanh niên ưu tú, nhưng sự nghiệp thành công lại cướp hết mọi thú vui của tôi, chắc chắn nếu không dùng vài năm, hứng thú của tôi sẽ rút nhanh như thủy triều

Nguyên lai, tôi cũng hiểu rõ trình tự diễn biến của loại cá tính này, dù sao, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, nhưng thẳng đến khi tôi đối mặt với biến cố xảy ra đêm trước, trong cơ thể lại có tế bào cấm kị khuynh động, tôi mới biết điểm khiếm khuyết của mình. Nếu một cám dỗ không đủ trí mạng, tôi đây nên chân chính tiếp nhận giáo huấn

Không muốn mẫu thân nghi ngờ, tôi thề thốt phủ nhận: “Người nhà họ Hoắc ai cũng nổi tiếng, con sợ đứng cạnh họ sẽ xấu hổ”

– “Xú tiểu tử, lại ba hoa với mẹ”. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười

– “Miss Chương, chiều mai tôi bay”

– “Mẹ cũng không miễn cưỡng con ở lại thêm vài ngày, đêm nay đến ăn bữa cơm đi, xem như tiễn biệt con”

– “Được”. Tôi không thể từ chối. Mẹ là nữ nhân khai sáng đến cực điểm, bất luận có gặp mặt hay không, tôi và người nhà họ Hoắc có liên hệ gì không, tôi cũng hi vọng Hoắc Quân Sâm sẽ xuất hiện. Tôi cần phục hồi tâm tình như cũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.