Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 45: Chia Tay




Lão giáo sư đi lên nói:

“Không được, những thứ này đều là văn vật, có giá trị khảo cổ tương đối, chúng ta cũng không phải trộm mộ, sao có thể tự tiện mở quan tài.”

Diệp Thiếu Dương dọc theo mép dưới nắp quan tài sờ soạng một vòng nói: 

“Đừng lo, quan tài này không mở được.”

“Không mở được?” Lão giáo sư sửng sốt, cũng ngồi xổm phía dưới quan tài, dùng đèn mũ soi chỗ nối nắp quan tài cùng thân quan tài, nhất thời hiểu ra, hít ngược một hơi nói:

“Sao có thể như vậy!” 

Chỗ nối nắp quan tài cùng thân quan tài, bị một loại vật phẩm giống như keo dính chặt, sờ vào xúc cảm cứng rắn, từ trình độ nào đó mà nói, loại keo này so với đinh quan tài còn hữu dụng hơn.

Đinh quan tài mặc kệ qua bao nhiêu năm, cũng có thể nhổ lên, nhưng dùng keo dính, trừ khi đem quan tài đập vỡ, bằng không không có cách nào mở quan tài.

“Quan tài này lại là gỗ Thiết Hoa, hầu như không đập vỡ được...” Lão giáo sư cũng nghĩ đến những điều này, không thể tưởng tượng thở dài: 

“Chẳng lẽ những quan tài này dùng gỗ Thiết Hoa chế tạo, chính là để hậu nhân không mở được sao?”

“Thiên hạ không có quan tài không mở được.” Diệp Thiếu Dương nói:

“Có lẽ dùng keo bịt miệng, là vì mật phong.” 

“Mật phong...” Lão giáo sư hồ nghi nhìn hắn:

“Vì sao phải mật phong?”

“Có thể là tà thuật nào đó, cần mật phong dưỡng khí, cung cấp hoàn cảnh sinh tồn cho thứ bên trong.” Diệp Thiếu Dương nói: 

“Tôi đoán, muốn biết chân tướng, cũng chỉ có mở quan tài.”

Lão giáo sư trở nên do dự.

Trương chủ nhiệm nói: 

“Tôi đồng ý mở quan tài, nhưng cần xin tổ chức trước.”

Lão giáo sư gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương cũng không kiên trì mở quan tài ngay tại chỗ, mà là nhấc đèn hoa sen ba màu, tiếp tục đi về phía trước, dù sao huyệt động còn rất dài, tới bên trong nhìn kỹ trước rồi nói. 

Mọi người nhìn nhau, do dự mãi, vẫn đi theo.

Xuyên qua quần thể huyền quan mộ táng, huyệt động phía trước càng lúc càng hẹp, cuối cùng co rút lại thành một cái cửa hang chỉ chứa được một người ra vào, đi xuống là một sườn dốc, đèn mũ soi xuống, giống như là một không gian thật lớn.

Bên người không gió, nhưng ngọn lửa của đèn hoa sen ba màu ra sức ngả hướng bên trong, nói rõ bên trong không phải âm sào chính là thi huyệt. 

“Diệp tiên sinh, nơi này không thể đi.” La Trạch Hào lúc này nhắc nhở:

“Nơi này chỉ có Lý Ông từng đi xuống, hắn nói bên trong có thứ rất đáng sợ, bảo chúng ta vô luận như thế nào cũng không được vào.”

“Tôi đến chính là làm việc này, tôi xuống xem. Mấy người đừng đi theo thì tốt hơn, nhỡ đâu có tình huống gì, tôi không có cách nào chiếu cố mấy người.” 

Trương chủ nhiệm có chút không phục, nhưng nghĩ đến tiếng khóc lúc trước, lập tức nhát gan, đám người Thu Linh cũng vậy, trở nên do dự.

“Mấy người trở về đi, tôi theo vị tiểu sư phụ này cùng nhau xuống xem.”

Lão giáo sư nói xong, thò tay vào trong cổ mình, lấy ra một sợi dây chuyền đen nhánh tỏa sáng, hướng Diệp Thiếu Dương nói: 

“Tôi có thứ này, hẳn không có vấn đề chứ?”

Diệp Thiếu Dương đi qua, kẹp vật nhỏ kia nhìn qua, là một vật nhỏ hình dạng cái móc, tản ra linh lực.

Đột nhiên nhớ tới thứ này Lão Quách và Tứ Bảo đều có, nhất thời sửng sốt, nói: 

“Mô Kim Phù, ông là Mô Kim giáo úy?”

Lão giáo sư khoát tay:

“Tôi là làm khảo cổ, thường xuyên ra vào cổ mộ, cậu nói Mô Kim giáo úy, tôi quả thật quen biết vài người, Mô Kim Phù này là bọn họ tặng, thứ này có thể trừ tà.” 

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói:

“Vậy phải xem đối phương là cấp bậc gì.”

Hắn đã có Mô Kim Phù ở trên người, nói rõ là biết một chút phương diện thần quái, người như vậy tương đối nghe lời, sẽ không gây ra rắc rối, vì thế đem hắn mang theo. 

Người còn lại quay về.

Diệp Thiếu Dương mang theo Mộ Thanh Vũ, La Trạch Hào, còn có lão giáo sư kia, cùng nhau đi qua chỗ giống như cửa đá kia.

Lão giáo sư đó đối với Diệp Thiếu Dương có thêm vài phần hảo cảm, chủ động tán gẫu với hắn, Diệp Thiếu Dương cũng nhớ kỹ tên của hắn: Thạch Lỗi. 

Cái này là trong mệnh thiếu Thổ cỡ nào, mới dám đặt một cái tên như vậy.

Theo một sườn dốc đi xuống, không gian phía dưới càng lúc càng lớn.

Ngọn lửa của đèn hoa sen ba màu biến thành thuần màu đỏ, biểu hiện yêu khí nồng đậm đến cực điểm. 

Bốn người cầm đèn pin soi hướng khác nhau, phát hiện bọn họ dần dần tới một gian phòng đá thật lớn, ít nhất có thể chứa xấp xỉ một nghìn người.

“Đây là cái gì?”

Mộ Thanh Vũ đột nhiên cầm đèn pin soi dưới chân, có một cái rãnh thẳng tắp, hình như là một đường ảo thật dài. 

Đèn pin quay qua bên cạnh, bên cạnh cái rãnh này, còn có rãnh không đếm được, làm thành một vòng, trung gian là một cái vết lõm hình tròn, khiến khung cảnh trước mắt nhìn qua giống như một vầng mặt trời, những cái rãnh đường ảo ở bốn phía đều là tia sáng do vầng mặt trời này bắn ra.

Diệp Thiếu Dương cúi người kiểm tra một phen, phát hiện những cái rãnh này đều là khắc vào trên đá, tuy so sánh với những quan tài treo trên vách đá, độ khó của kiến trúc không lớn, nhưng cũng là một công trình rất lớn.

Mấu chốt nhất là cái này là dùng làm cái gì? 

“Một loại đồ đằng triều bái mặt trời này...” Lão giáo sư lẩm bẩm.

“Ta ở Lâu Lan cổ thành, cũng từng thấy thứ giống như đúc, địa phương gọi là Thái Dương mộ, là người nào xây, trước giờ vẫn có tranh luận. Nhưng Thái Dương mộ kia là dùng cọc gỗ đóng lên nền, quỹ tích xạ tuyến, lại giống nhau như đúc, đều là loại hư tuyến này.”

Lão giáo sư nhìn Diệp Thiếu Dương: 

“Tôi có chút nghiên cứu đối với văn hóa đồ đằng, cậu có hứng thú nghe một chút kết quả nghiên cứu của tôi đối với Thái Dương mộ hay không?”

“Không có hứng thú.”

Lời của lão giáo cũng đã đến bên miệng, nào ngờ được đối phương từ chối dứt khoát như vậy, có chút xấu hổ và kinh ngạc. 

“Xin lỗi, tôi chỉ là đạo sĩ, đối với những thứ này không có hứng thú, tôi chỉ muốn biết, thứ này là để làm gì?”

“Một loại đồ đằng hiến tế.”

Lão giáo sư xoay người vuốt ve rãnh đá trên nền nói: 

“Nếu tôi không đoán sai, đây hẳn là dùng để huyết tế, mọi người xem, giữa hai đường hư tuyến này, còn có một lỗ tròn, hẳn là rãnh máu.

Như vậy, máu dùng để hiến tế, có thể thông qua rãnh, chảy xuôi đến vị trí mặt trời ở giữa.”

Lão giáo sư nói xong, hướng tới chính giữa bước đi, cầm đèn pin soi về phía đồ án mặt trời chính giữa, ngây ra tại chỗ. 

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng đi qua, hướng mặt trời ở giữa nhìn lại, lúc này mới phát hiện đây căn bản không phải rãnh điêu khắc ở trên đá, mà là một cái giếng sâu không thấy đáy.

Giếng rất rộng, đường kính ít nhất năm mét, đèn pin soi xuống, cái gì cũng không nhìn thấy.

Diệp Thiếu Dương đem đèn hoa sen ba màu đưa lên, vừa tới miệng giếng, ánh nến nhảy lên hai lần, tắt. 

“Đây là làm sao vậy?” Mộ Thanh Vũ lẩm bẩm.

“Yêu khí quá mạnh, hoàn toàn áp chế linh lực của đèn hoa sen ba màu.” Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, chuyện tương tự, hắn cũng từng gặp được, từng đánh một trận.

Một lần đó, đối thủ của mình, là Tu La quỷ mẫu... 

Chẳng lẽ vật trong cái giếng này, có thể đánh đồng với Tu La quỷ mẫu?

Không không không, cái này tuyệt đối không có khả năng!

Diệp Thiếu Dương cảm thấy da đầu có chút ngứa ngáy. 

“Ồ, mọi người xem đây là cái gì?” La Trạch Hào ngạc nhiên kêu lên, cầm đèn pin soi về phía vách giếng bóng loáng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.