Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 42: Sư Huynh Đệ Nói Chuyện 1




Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Một mình ngồi trong Linh Tiêu bảo điện, mắt nhìn việc chu thiên, tai nghe chuyện tam giới.

Đương nhiên Trần Cảnh còn chưa đạt được đến cảnh giới như vậy, thế nhưng cuộc sống ngồi một mình tế kiếm vực trong Linh Tiêu bảo điện, mắt đọc bí quyết “Hô Phong Hoán Vũ” nhìn như không có gì nhưng chính bản thân hắn biết mình đã có biến đổi lớn. Đó là một loại biến đổi từ bên trong ra ngoài, không chỉ đơn giản là gia tăng pháp lực lên hoặc là học thêm được một loại thần thông thuật pháp.

Vì vậy, hắn biết cặp đôi nam nữ mặc quần áo cùng màu sắc đứng trước mặt mình lúc này tên là Dương Hồng Hồng và Khâu Huyền Cơ. Người mặc đồ màu đỏ thẫm là Dương Hồng Hồng. Bộ dạng nàng ta như không hề để ý gì cả, có lẽ vì tự tin vào thần thông của mình, hoặc có thể là vì tự tin vào Khâu Huyền Cơ bên cạnh mình.

Trong tay Khâu Huyền Cơ đang nắm một cây cung màu đen. Cây cung này như đang rung động bởi thân cung có chút mơ hồ, mờ ảo không rõ ràng. Y căng thẳng gấp vạn lần so với Dương Hồng Hồng. Mà so với bất kỳ kẻ nào thì nhìn y cũng đều lo lắng hơn cả.

- Các ngươi tới đây là muốn giết ta, hay chỉ muốn nhìn xem ta có mọc ra ba đầu sáu tay hay không?

Trần Cảnh nhìn đôi nam nữ trước mặt. Không ai hiểu rõ hơn hắn chuyện cây cung màu đen trong tay Khâu Huyền Cơ kia đáng sợ đến thế nào. Lúc ở núi Côn Lôn, hắn từng bị trúng một mũi tên từ cây cung này bắn ra. Mũi tên đó ẩn chứa sát khí khó gặp được trên thế gian này. Trong lòng hắn, trời đất ngày nay chỉ có thanh Tuyệt Tiên kiếm là có thể sánh ngang được. Chẳng qua, hiện tại đã có thêm một thanh Lục Tiên kiếm từng nhìn thấy trước phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh.

- Rõ ràng ngươi có thể nghe thấy chúng ta đánh cược với mấy lão yêu quái bên ngoài kia. Xem ra chúng ta đều đã đánh giá ngươi thấp rồi.

Dương Hồng Hồng đưa tay vuốt một lọn tóc, ngón tay cuốn cuốn vuốt vuốt.

Trần Cảnh chỉ ngồi đó, nói:

- Có thể nghe thấy thì tính là gì chứ? Chẳng qua chỉ là thính tai hơn người thường một chút mà thôi, cũng không coi là gì cả.

- Nơi này là Thiên đình năm xưa, mà cũng sẽ là Thiên đình sau này, là nơi đã từng chôn vùi biết bao nhiêu kẻ đại thần thông. Người thường tuyệt không dễ dàng tản thần thức ra chứ đừng nói nghe thấy chúng ta nói chuyện. Hơn nữa chúng ta cũng không phải là bùn đất đấy.

Trần Cảnh không nói thêm lời nào nữa. Hắn nhìn ra được, dù có nói gì đi nữa thì cô gái tên Dương Hồng Hồng này cũng có hàng dài lời đáp lại được. Thế nhưng hắn không nói lời nào nữa thì nàng ta vẫn tiếp tục nói tiếp:

- Chúng ta chẳng những không phải là đám bùn đất nặn thành, mà là tu hành giả đỉnh cấp trong thiên hạ. Đừng nói là nghe được, dù là tu sĩ bình thường đứng trước mặt chúng ta cũng không nhìn thấy, không nghe được đây này. Mà ngươi …

Đang đi tới đi lui, đột nhiên nàng khựng người lại, đưa ngón tay thon dài chỉ vào Trần Cảnh, lớn tiếng nói:

- Rõ ràng chỉ ngồi nơi đây lại có thể nghe được chúng ta nói chuyện, mà chúng ta lại không hề cảm giác được.

Nói xong lời này, cô ta mang theo ba phần hờn dỗi, bảy phần không phục, miệng khẽ vểnh lên. Thế nhưng Trần Cảnh lại há miệng khẽ thổi, như thể trước mắt hắn có một con muỗi.

Ngay khi ngón tay Dương Hồng Hồng chỉ về phía Trần Cảnh, Khâu Huyền Cơ cũng giương cung lên, tốc độ nhanh đến nỗi không ai thấy rõ được. Dường như cung của y đã nâng sẵn chỉ hướng về Trần Cảnh, lúc Trần Cảnh thổi ra một hơi về phía trước thì cây cung đen trong tay y đã được kéo ra rồi. Nếu nói trong phàm nhân thường dùng từ “nháy mắt” để chỉ tốc độ nhanh nhất, ngắn ngủi nhất thiên hạ, thì tốc độ giương cung của y ít nhất còn nhanh gấp mấy chục lần so với “nháy mắt”.

Nâng lên, cung đã giương ra.

Cung kéo căng, trên cung đã có thêm một đường sáng.

"Ô...ô...n...g..."

Mũi tên ánh sáng mang theo sắc bén có thể xuyên thấu hết mọi thứ, đâm rách tất cả các con sóng sông đang lăn tăn cuốn động.

Trước mặt Trần Cảnh thật sự có một con muỗi, lúc Trần Cảnh thổi một hơi, nó không những không bị thổi đi mà còn bay nhanh hơn ngược về phía Trần Cảnh. Như thể Trần Cảnh căn bản không phải thổi con muỗi đi, mà là định hút con muỗi kia vào bụng.

Con muỗi chỉ chợt lóe, đã chui vào trong miệng Trần Cảnh.

"Hì hì..."

Tiếng cười của Dương Hồng Hồng vang lên, mũi tên ánh sáng cũng đã cách trán Trần Cảnh ba thước.

Mũi tên này như muốn đánh tan ý thức của Trần Cảnh.

Chỉ một mũi tên này, đủ khiến tất cả sự sống của sinh linh trên thế gian phải tuyệt diệt.

Tuy nơi này là Linh Tiêu bảo điện, tuy nơi này chỉ có những con sóng sông lăn tăn từng gợn nhưng ngay khi mũi tên này xuất hiện, lại có một loại khí tượng như thể gió giục mây vần, trời đất biến sắc. Mũi tên ánh sáng này sắp chui vào trán Trần Cảnh lại đột nhiên đổi phương hướng. Bởi vì mũi tên đã bị một vòng xoáy nước điên cuồng chuyển động bao phủ, đến khi nó cách trán Trần Cảnh chưa đến một tấc thì đã lóe lên rồi biến mất. Rồi nó lại thuận theo đỉnh đầu Trần Cảnh bay ra ngoài.

Cây cung đen trong tay Khâu Huyền Cơ lại được giương lên, lần này chưa kịp kéo căng hết cỡ, nhưng vẫn mang theo uy thế có thể bắn thủng cả trời xanh. Thế nhưng y vừa mới giương cung ra, lại không nhìn thấy Trần Cảnh ở đâu nữa. Hoặc nói là y không phân biệt được đâu mới là Trần Cảnh. Đã từng có rất nhiều kẻ chạy trốn trước mũi tên của y. Ngay từ khi còn bé, đã có rất nhiều sinh mạng chạy thoát dưới mũi tên của y, thế nhưng những năm gần đây càng lúc càng ít lại. Y cũng càng lúc càng tự tin, dù rằng có là nhân vật tiếng tăm trong thiên hạ cũng không thể bình yên vô sự dưới mũi tên của y chứ đừng nói tới chuyện y vừa mới giương cung ra đã tích tắc không rõ Trần Cảnh ở đâu như thế này.

Bởi vì trước mắt y, vị trí của Trần Cảnh lại xuất hiện một tượng thần. Hoặc nói là một pho tượng đá – thật sự do đá điêu khắc mà thành, căn bản không có sinh mạng. Pho tượng đá này xuất hiện trước mắt, y chợt do dự. Ngay khi y còn đang do dự, thì một pho tượng đá khác xuất hiện ngay bên cạnh. Chẳng qua pho tượng đá này như đang ở một nơi cực kỳ xa xôi, rồi dần dần tượng đá này như mờ đi. Trong lúc này, phía trên pho tượng lại xuất hiện một ngôi miếu thần. Miếu này thâm sâu mà u ám như có thể cắn nuốt hết thảy mọi ánh mắt, mà pho tượng đá cũng đã không còn rõ ràng nữa rồi.

Y đột nhiên bừng tỉnh, trước mắt đầy những bọt sóng nước. Trong mỗi bọt sóng nước đó đều có một pho tượng. Tượng đá không hề có sinh cơ, nhưng ánh mắt tượng đá nhìn vào lại khiến lòng y dâng lên cảm giác sợ hãi.

Trời nghiêng đất ngả, y đã không còn phân rõ vị trí lúc nãy Trần Cảnh ngồi là ở đâu nữa.

Đột nhiên y thấy được một cái đầu tượng đá cực lớn từ không trung phía trên cao, đang há to miệng chậm rãi tiến tới mình. Miệng nó há to như thể cắn nuốt được cả trời đất, đang ép xuống y.

Mũi tên trong tay y chớp tắt, chui vào sâu bên trong miệng của tượng đá kia như thể đâm vào trong đêm đen như mực, không có chút tiếng động. Y cảm nhận nguy hiểm mãnh liệt, cung tên trong tay cũng không kịp kéo căng hết mức. Chẳng qua lần này y không lập tức bắn ra mà ngưng thần cảm nhận xem Trần Cảnh ở nơi nào. Ở lần ngưng thần cảm nhận bốn phía xung quanh này, y phát hiện Dương Hồng Hồng bên cạnh đã xảy ra chuyện.

Con muỗi trong tích tắc được Dương Hồng Hồng thả ra lúc nàng ta đưa tay chỉ vào Trần Cảnh không phải là một con muỗi phàm vật bình thường. Tuy lai lịch nó không rõ ràng nhưng đã bị tế thành thân ngoại hóa thân. Mỗi lần bản thân cảm thấy không tiện đi đến nơi nào đó, thông qua con muỗi này nàng ta có thể dễ dàng lẻn vào, không người phát hiện. Hơn nữa con muỗi này còn có năng lực đoạt xá người khác, kí sinh ngay bên trong, tiên thần khó thoát.

Trong tích tắc con muỗi nhỏ tiến vào trong thân thể Trần Cảnh, nàng ta đã nhìn thấy một khoảnh trời đất, một vùng trời đất đen kịt. Như thể bản thân nàng ta đã đi tới một vùng trời đất thuở còn sơ khai hỗn độn. Nàng bay thẳng tới một nơi có ánh sáng, chỉ chốc lát đã tới nơi. Đó là một tòa động phủ, từ ngoài cũng có thể nhìn thấy một người mặc áo đen đang ngồi không chút động đậy ở bên trong.

Nàng ta nghĩ thầm: “Lời đồn có nói thân thể của hắn do Diệp Thanh Tuyết đắp nặn từ bùn sông mà thành, không ngờ là thật. Hơn nữa bên trong người hắn đã sắp tự hình thành nên trời đất rồi.”

Nàng ta còn đang do dự ở bên ngoài động phủ, mắt nhìn người đang ngồi bên trong, lòng thầm nghĩ: “Người này là đệ nhị nguyên thần của hắn sao? Hay tự bản thân sinh ra nội cảnh, tự dựng nên sinh mệnh?”

Đang lúc nàng còn nghĩ ngợi như vậy, người đang ngồi bên trong động phủ đột nhiên mở mắt, tỏa ra hào quang lạnh lẽo. Nàng ta giật mình kinh hãi, dường như còn toát cả mồ hôi lạnh. Trong tích tắc người kia mở mắt ra, cổ của y đã vươn dài ra phía trước, rồi nhanh chóng hóa thành một con hắc hủy. Lúc con hắc hủy hiển hóa hoàn toàn trước mặt nàng thì toàn thân nó đã ở bên ngoài động phủ, chỉ còn cái đuôi vẫn còn đặt trên bệ đá.

Con muỗi đang định bay đi, lại phát hiện toàn thân nặng nề như bị núi đè nặng, hoặc như bị bùn đất quện chặt lấy, căn bản không nhúc nhích được. Rồi chớp mắt, nó bị hắc hủy nuốt mất. Trong mắt Dương Hồng Hồng nhanh chóng biến ảo, không còn nhìn thấy được cảnh tượng trong thân thể Trần Cảnh nữa. Đến khi nàng ta nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt mình lại trở nên kinh hãi, lúc này cũng là thời điểm Khâu Huyền Cơ quay sang nhìn nàng ta.

Không như Khâu Huyền Cơ, nàng ta không nhìn thấy có một cái đầu lâu cực lớn từ trên trời ép xuống, mà nhìn thấy một tượng đá nho nhỏ đang dần chui vào trong mi tâm mình.

Chẳng biết từ lúc nào, toàn thân nàng đã đầm đìa mồ hôi.

Khâu Huyền Cơ hét lên một tiếng: “Đi!”

Ngay lúc này, Dương Hồng Hồng nhấc một ngón tay điểm một chỉ. Ngón tay như bạch ngọc, phủ trùm bởi vầng sáng óng ánh thanh khiết. Hào quang tỏa ra chói mắt không thua kém gì mũi tên ánh sáng lúc Khâu Huyền Cơ giương cây cung đen bắn ra.

Tượng thần đang chui vào mi tâm nàng ta đã bị đánh nát dưới một chỉ này.

Đang lúc nàng ta cảm thấy nhẹ nhõm, thì sau gáy mình đã bị một tượng thần nhỏ khác chui vào. Cung Nê Hoàn lập tức bị trấn trụ, thân thể nàng ta không thể động đậy được, miệng cũng không thể nói được. Cảnh tượng trước mắt ngày càng mờ đi, rồi dần dần nàng ta chìm vào trong bóng tối.

Khâu Huyền Cơ bên cạnh thấy tình thế không ổn, không rõ Dương Hồng Hồng bị thứ gì chế trụ. Nhất thời y không biết phải làm thế nào bèn giương cung bắn ra một mũi tên thẳng hướng lối ra khỏi cung điện mà y lờ mờ cảm ứng được. Mũi tên vừa bắn ra, cả người y cũng nhanh chóng biến mất. Không chỉ có bản thân y mà cả cây cung mà đen kia cũng biến mất tăm tích trong mũi tên ánh sáng kia.

Mũi tên ánh sáng xuyên thấu hết thảy, phá vỡ lớp lớp sóng sông.

Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện, chỉ thấy có một mũi tên sáng trắng lao ra khỏi đại điện rồi tản đi trong hư không. Một người nam mặc bộ đồ màu hồng phấn xuất hiện. Cả người y lóe lên, sau đó đã hạ xuống mặt đất rồi.

Đứng trước Linh Tiêu bảo điện lúc này đều là những thiên kiêu tuấn kiệt trên thế gian cả. Triệu Bán Yêu của Yêu tộc bèn cười nhạo nói:

- Sao vậy? Hai người các ngươi cùng vào, lại chỉ có một người đi ra. Chỉ một mình Trần Cảnh đã khiến các ngươi chật vật thế này sao? Xem ra các ngươi đã quá xuống dốc rồi, tốt nhất nên trốn vào một xó xỉnh u tối nào đó trên thế gian đi, đừng để mọi người phải trông thấy nữa.

Khâu Huyền Cơ chỉ cười lạnh đáp:

- Chỉ một mình Trần Cảnh sao? Ở đây không có kẻ nào đáng là đối thủ của hắn cả. Mà ngươi, nếu đi vào nhất định không còn cả xương cốt.

Ngày đó, Triệu Bán Yêu thừa cơ tiếng chuông trên Côn Lôn trùng điệp vang lên trong trận đại chiến đã đánh lén Khâu Huyền Cơ, muốn đoạt lấy cung tên trong tay y. Đáng tiếc lại không thành công. Hôm nay lập trường của hai bên càng thêm khác biệt, cho nên càng thêm trào phúng nhau. Nghe thấy Khâu Huyền Cơ nói vậy, gã thầm nghĩ: “Mấy năm trước ở núi Côn Lôn đã từng nhìn thấy thần thông thuật pháp của hắn, tuy có huyền bí nhưng chưa chắc ta phải sợ hãi. Dù hiện nay hắn đã phát triển rất nhiều, nhưng chẳng lẽ ta cũng không tiến bộ thêm hay sao? Những năm nay pháp lực của ta đột nhiên tăng mạnh, thuật Hóa Hồng của ta càng thêm thuận buồm xuôi gió, dù có là nơi cùng hung cực hiểm nào cũng đừng hòng vây khốn được ta. Tên kia đã nói vậy, ta sẽ đi vào trong kia một chuyện. Nếu chuyện ổn thỏa, ta sẽ lấy đầu Trần Cảnh đi ra. Còn nếu không thể làm được thì ta cũng vẫn đi ra được, vẫn có thể đạp rớt thể diện của Vu tộc y.”

Nghĩ tới đây, gã cười nói:

- Tự ngươi đã vứt bỏ không để ý tới người thương của mình mà trốn mất, còn nói rằng Trần Cảnh kia lợi hại. Không phải Triệu Bán Yêu ta chưa từng gặp qua hắn, thần thông hắn có bao nhiêu ta đều rõ ràng. Ngươi ở đó mà nhìn xem ta vào thế nào, ra thế nào. Linh Tiêu bảo điện này đối với ta mà nói, chính là chỗ không người.

- Nếu ngươi tiến vào còn có thể đi ra, cây cung này sẽ là của ngươi.

Khâu Huyền Cơ lạnh lùng nói.

- Được, ha ha.

Triệu Bán Yêu cười to, đồng thời nói với đám người xung quanh:

- Tất cả mọi người chứng kiến, cũng nghe thấy cả rồi. Là Khâu Huyền Cơ hắn tự nói đấy. Nếu lúc đó nuốt lời, ta cũng muốn xem thử ngươi còn tư cách gì đặt chân trên thế gian này, chỉ sợ lúc đó nương nương nhà ngươi phải hổ thẹn thay cho ngươi.

Bên cạnh gã cũng có vài người cùng đến từ điện Thừa Thiên Hiệu Pháp, nghe thấy Khâu Huyền Cơ nói xong cũng có người muốn mở miệng, lại bị sát khí trên người y chặn họng lại.

- Lời của ta, cũng như mũi tên của ta, là thứ kiên định nhất trong trời đất.

Khâu Huyền Cơ lạnh lùng nói.

- Tốt, ha ha.

Triệu Bán Yêu cười to nói:

- Cung là của ta, giúp ta bảo quản cây cung đó cho tốt. Ta đi một lát sẽ trở về.

Triệu Bán Yêu chưa dứt câu đã hóa thành một dải cầu vồng tiến nhập vào bên trong Linh Tiêu bảo điện.

Vị công tử mặc áo gấm đứng cạnh đầy lo lắng muốn khuyên bảo gã thì đã không kịp nữa.

----- oOo -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.