Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 27: Tô Chính Lượng Quyết Định




Đúng lúc này, bỗng dưng từ đâu một đài truyền hình địa phương có camera tiến vào. Nguyên lai nhà hàng này mới mở, ông chủ cũng hào phóng, mời đài truyền hình đến để quảng bá hình ảnh, đây là cách tuyên truyền khá độc đáo. Trước tiên là đưa tin, sau đó lại tiếp tục tiếp thị hình ảnh, khó trách khách đông như trẩy hội. 

Kevin gặp tình cảnh này, cũng vội vàng quay về chỗ ngồi. Tôi biết Kevin là người tâm tính nhiệt tình, luôn muốn chia sẻ mọi điều tốt đẹp với người khác, bởi vậy chắc chắn ngày mai cậu ta sẽ long trọng quảng bá nhà hàng này cho mọi người trong công ty, thuận tiện còn tuyên truyền “Chấn Hàm và Y Sâm cũng đã ghé qua” để thuyết phục mọi người. Cho nên, chuyện tôi đi ăn riêng với Y Sâm chắc chắn mọi người đều biết vào sáng mai.

Đương nhiên, việc này cũng không có gì phải lảng tránh, tôi cũng không có khả năng tiếp tục lảng tránh. Quy luật cuộc sống vẫn luôn là, nếu bạn có ý định che giấu một điều gì đó, thì sẽ càng sớm bị người khác phát hiện.

Tôi và Quân Sâm bình tĩnh ăn xong bữa cơm, cũng không có bất kì hành động nào quá thân thiết. Sau đó ghé chào Kevin, cậu ta gặp được chúng tôi đích thực rất vui vẻ, nhân sinh nơi nào lại không có tương phùng, có thể vô tình gặp nhau cũng là một điều tốt.

Bất quá, chúng tôi đều muốn sơm về nhà, dù sao nhà cũng là nơi riêng tư an toàn nhất. Vừa lên xe, anh đột nhiên đề nghị: “Cuối tuần cùng đến công viên quốc gia đi”

– “Được, nếu có thời gian”. Tôi khởi động xe, bắt đầu nói một ít vấn đề linh tinh, “A Sâm, nếu có một ngày …. quan hệ chúng ta bị người khác phát hiện, anh nói chúng ta phải làm thế nào mới hợp lẽ?”

Quân Sâm quay người, nhìn tôi: “Có khi nào em sẽ vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp, nếu em gặp chuyện như vậy, em có thể vì người khác mà làm chuyện không tưởng như thế không?”

– “Nếu đối phương là anh, em khó giữ được sự trong sạch cho bản thân, bao che cùng phản bội đôi khi cũng không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ, mọi người ai cũng sống vì tình thân”

– “Đây là lần đầu tiên anh nghe em nói những lời thâm tình như vậy”. Quân Sâm cười, ngã người tựa vào cửa kính nhìn tôi, “Chấm Hàm, anh cũng không muốn biến thành ngôi sao sáng chói lẻ loi trên trời cao, nhưng người biết dùng ánh mắt để diễn đạt mọi thứ, người có thể tạo nên hiệu ứng đám đông cũng lại là anh. Nhưng bất quá với anh đó chỉ là nghề nghiệp”

– “Em nói rồi, anh quả thực chuyên nghiệp”

– “Nhưng em biết không, em mới là người đóng đạt nhất mọi vai diễn của cuộc sống, chỉ có điều người khác không nhận ra”

– “Không, thế giới này không có người nào khéo léo đến hoàn hảo, người khác không vạch trần anh, chính là vì muốn anh tự rút lui hoặc vì muốn giữ cho anh chút thể diện. Hoặc cũng có thể vì quá ít người ngoài biết chuyện”

– “Anh vẫn nghĩ mình thuộc trường phái lạc quan”

Tôi cười ra tiếng: “Hầu như là vậy”

– “Anh cũng không muốn được người đời tôn sùng, nhưng lại không thể cự tuyệt, đó là cảm giác — thật kì diệu. Em có thể vừa chống cự, vừa trải nghiệm cùng lúc” 

– “Không ai có thể cự tuyệt mọi cám dỗ, nhưng như vậy lại càng dễ gặp rủi ro, hiện tại anh không có việc gì chứ?”

Anh gật đầu: “Anh đã không còn sống nhịp sống bình thường, cũng không còn là anh bình thường của trước kia”

– “Tại sao lại yêu em? Anh hẳn có nhiều lựa chọn tốt hơn, quyết định của anh chắc chắn sẽ làm mọi người khó hiểu”. Tuy vấn đề này chó chút dư thừa, nhưng tôi vẫn muốn hỏi.

– “Vậy em vì sao lại chấp nhận anh? Em cũng có nhiều chọn lựa tốt hơn, đừng nói đó là vì lòng kiên trì của anh”. Anh nhẹ giọng trêu ghẹo.

– “Cáp, Hoắc Quân Sâm, anh cố tình đánh trống lảng”

– “Không có, là em lạc đề trước”

Chúng tôi đều cười rộ lên, cũng không tranh cãi vấn đề đó nữa, vì sao lại yêu nhau? Đáp án có lẽ ai cũng hiểu tự tận đáy lòng, và không ai muốn tiết lộ quá nhiều.

Cũng không phải không nghĩ đến chuyện tương lai, nhưng vì chưa tìm ra hướng giải quyết đúng đắn trong rất nhiều tình huống. Là xã hội kì vọng quá cao mà tạo nên áp lực cho bản thân, là một Hoắc Quân Sâm của công chúng, là công ty tâm huyết của tôi. Địa vị cũng là do chúng tôi vất vả tạo nên; danh dự, chèn ép, yêu thích, ngưỡng mộ, đố kị, phỉ bảng, ca ngợi, phê phán lúc nào cũng là một hỗn hợp của cuộc sống. Đôi khi bạn có thể vờ không thấy mọi điều, có khi bạn muốn tránh cũng không tránh khỏi. Lúc bản thân chuẩn bị tiến lên một bước, chắc chắn những hỗn hợp kia sẽ ập đến lần nữa để bạn giác ngộ.

Về đến nhà, Quân Sâm bước đến nắm tay tôi đi vào nhà, hơi ấm nhu hòa truyền đến, so với nụ hôn còn kích động hơn, ngón tay giao triền, đặc biệt có một loại tình nhân mờ ám nhanh chóng thăng hoa.

Một hồi đã đến phòng, anh ôm tôi áp vào tường, đây là tư thế anh thích, nghiêng người thì thầm bên tại tôi tuyên bố: “Có một chuyện, anh vẫn chưa nói với em, kì thật — anh đã yêu em từ rất lâu”

– “Rất lâu?”. Tôi có chút hoang mang, “lần đầu gặp em anh đã yêu em?”

– “Không, không phải lúc gặp em, là lúc nghe về em trước kia”. Vẻ mặt anh có chút bướng bỉnh, “bất quá, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền thích em”

Tôi ra vẻ đắc ý: “Xem ra em sau này có thể khoe khoang là người làm cho Quân Sâm nhất kiến chung tình”

Anh hôn nhẹ tôi: “Là dì Trương khi mới quen ba anh kể cho, anh mới biết em”

Tôi cười: “Người lớn nói gì về em?”

– “Chi tiết cụ thể anh đã quên, nhưng có một ấn tượng rât sâu đậm, là trước kia em nhập ngũ làm hướng đạo sinh, còn có chứng chỉ lặn quốc tế… từng cứu rất nhiều người”. 

– “Vì vậy nên hình tượng em bỗng dưng vĩ đại? Em còn không biết anh sùng bái những anh hùng”. Tôi giễu cợt anh, trong lòng đã đầy cảm giác xúc động không lời. Đoạn thời gian vô vi nhưng lại rất ý nghĩa kia, tôi từng cứu người, không ngờ kỉ niệm chưa từng nhắc đến, lại bị Quân Sâm nhẹ nhàng khơi mào.

– “Sau đó, khi lần thứ hai nhìn thấy em — là lúc em hóa thân thành kẻ thông minh lõi đời, có rất nhiều định lực, bộ dáng thực vững vàng. Điều này làm anh có chút thất vọng, vì trước kia anh vẫn nghĩ em là kẻ lãng tử bất cần đời. Nhưng sau đó anh lại nghĩ, vẻ điềm tĩnh của em có lẽ do sống trong thương trường quá lâu, lại nhớ đến chuyện xưa của em…. Kì thật — ngày em rời khỏi HongKong, anh có đến sân bay”

Tôi có chút giật mình: “Vậy sao anh …. không ra mặt?”

– “Không biết, có thể vì sợ em sẽ cự tuyệt anh. Trước kia em từng nhìn thấy sống chết cận kề, nhất định sẽ hiểu sinh mệnh thật nhỏ nhói, anh biết em luôn có khát vọng sở hữu một vài điều, như anh”. Ngữ khí anh vẫn tiêu sái như vậy, nhưng vẻ mặt rất thành thật, “Em không giống với số đông, Chấn Hàm” 

– “Đừng làm như thể em là thần tiên vậy”

– “Em cũng không muốn bị người khác nghĩ là thần thánh, nhưng một người khi đang yêu, chắc chắn đối phương lúc nào cũng đẹp trong mắt mình”

Lúc này, cơ bụng rắn chắc của tôi bị ăn một quyền, là là lần đầu tiên anh đánh tôi trong “thời kì hòa bình”, nhưng lại có chút không lưu tình. Tôi ôm bụng, có chút ủy khuất nhìn anh: “Em nói gì sai sao?”

– “Hiện tại anh tuyên bố — Đỗ Chấn Hàm, quyền tự chủ của em đã bị tước đoạt”

– “Nhân quyền ở đâu? Nơi này không phải nước Mĩ sao?”

Anh cười đánh về phía tôi, dùng sức vật tôi ra đất, cố định hai cổ tay tôi trên sàn nhà, khấu khí hung tợn: “Anh sẽ nói cho em biết nhân quyền ở đâu!”

Nói xong môi cuồng dại quét qua mắt mũi tôi, cuối cùng dừng lại ở môi tôi mà hút thật mạnh, bàn tay trên cổ tay tôi chạm rãi chạy xuống nách, ngực, bụng, sau đó từng chút từng chút cởi bỏ y phục tôi. Tôi ôm lấy đầu anh, hôn lên cằm, hầu kết, xương quai xanh, có thể mạnh mẽ săn chắc, tứ chi thon dài hữu lực, làn da phơi nắng lâu ngày đã ngả màu mật ong đều ẩn ẩn lộ ra hương vị mê hoặc.

Anh thoát y trước mặt tôi, trần trụi không hề giữ lại điều gì. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve toàn thân tôi, một tấc lại một tấc, mỗi khi anh rung động, sẽ có một loại khát cầu tham lam, bàn tay vói vào giữa hai chân tôi mang theo kĩ xảo cực độ, làm tôi không thể bình tĩnh được nữa.

– “A….”. Một tiếng rên rỉ tràn ra, trong đều lại xuất hiện hình ảnh tình cảm mãnh liệt, dục niệm cũng bắt đầu bùng cháy, hơi thở giao hòa nhau, một lần lại một lần đánh trúng yếu điểm đối phương.

Một loại ma sát đầy khoái cảm bắt đầu nhen nhóm tình triều. Tôi biết anh cần gì, cũng như anh hiểu rõ tôi. Tay tôi chậm rãi dọc theo lưng anh đi xuống, anh run rẩy một chút, tôi hiện tại phi thường muốn có anh! Lung tung thoát hạ quần ai, đầu lưỡi dọc cơ bụng trằn trọc xuống, Quân Sâm nhẹ nhàng gọi tên tôi, âm thanh đơn giản tột cùng nhưng lại có một loại cảm động không tên. Khi thứ nóng hổi kia tiến vào khoang miệng tôi, anh ngẩng đầu thở dốc, mạnh mẽ ngồi dậy, ôm tôi kéo lên giường.

– “Chấm Hàm… anh sợ không được, a–“. Không để ý những cự tuyệt nho nhỏ của anh, đặt anh ở mép giường, tôi lại cúi người khiêu khích, thẳng đến khi anh buông tha mọi phòng tuyến.

Tiếp theo tôi làm chuyện ngay đến mình cũng cảm thấy giật mình, đầu lưỡi trượt từ cổ xuống dưới. Thân thể Quân Sâm căng cứng, hẹp hói nhất quyết không cho tôi xâm nhập, lại gặp một trận thế công cuồng nhiệt của tôi, anh không tự chủ gầm nhẹ, tận lực thả lỏng thân thể.

– “Chấn Hàm! Tiến vào, tiến vào —“. Quân Sâm rốt cuộc chịu không được những tra tấn của tôi, mắt thấy đã dồn đối phương đến cực hạn, tôi dùng tất cả mọi kinh nghiệm trước kia lấy lòng anh, thân thể bị tôi sáp nhập, nhát mắt những tình cảm mãnh liệt làm tôi tê dại, anh ôm chặt lấy vai tôi.

Bị tình dục say mê của anh dụ dỗ, tôi một lần lại một lần dùng sức tiến nhập, không ngừng gắn kết trong những nụ hôn sâu, mồ hôi nóng rẫy bừa bãi túa ra, tiếng rên rỉ dâm mĩ. Kích nhiệt như tan ra, tư tưởng bị tình yêu mãnh liệt bao phủ vui thích đến phóng túng.

– “A Sâm!”. Kích thích mãnh liệt giấy lên bao thâm tình, thoát ra từ lồng ngực. Tôi đã như không có biện pháp rời khỏi anh, thể xác và tinh thần tôi khát vọng anh, tôi chôn trong thân thể anh, sâu như vậy, hệt như cách anh từng giữ lấy tôi. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhiệt dịch được phóng thích, thắng đến khi cả người vô lực, mới lưu luyến buông tha nhau.

Tôi ngã vào người anh, bàn tay khẽ vuốt trán anh, anh ngẩng đầu, khó khăn mà hôn từng ngón tay tôi, tôi nhắm mắt lại, cảm thụ hơi ấm từ anh.

– “Chấm Hàm….”. Giọng nói anh ám ách, vừa như thở dài, vừa như cười khẽ, “không ngờ em lại mạnh như vậy”

Tôi mở mắt, nhìn anh: “Em trước kia không mạnh sao?”

– “Xem ra sáng mai anh không thể tham gia lớp học nhiếp ảnh đúng giờ”

– “Sao anh lại có buổi học nhiếp ảnh?”

– “Giáo sư cho phép anh thỉnh giảng, anh có học hai môn nghệ thuật tự chọn”

Tôi vò đầu anh: “Sorry, sau này nếu hôm sau có chính sự, tốt nhất anh không nên quyến rũ em”

– “Bây giờ chỉ cần nhìn thấy em anh sẽ không khống chế được, làm sao bây giờ?”

– “Anh là dã thú a?”. Tôi cười.

– “Nếu anh là dã thú, thì em cũng vậy”. Anh xoay người nằm đè lên tôi, khóe miệng gương lên đặc biệt tà ác, “có muốn đến lần nữa hay không?”

– “Anh chắc chắn?”

– “Anh đương nhiên chắc chắn, bởi vì —-“ cắn xuống bả vai tôi, tôi hô nhỏ một tiếng, anh lập tức giương mắt, “anh ăn em”. 

– “Đừng xằng bậy, không phải mai anh còn phải lên lớp sao?”

– “Không đi, kiểu nào anh cũng không đi….”. Nói xong, thân thể liền chậm rãi di động, tôi biết hôm nay tôi xong đời rồi.

Không biết có phải tình cảm mãnh liệt bây giờ là để bù đắp những thiếu thốn trước kia không, tóm lại, tôi hoàn toàn bị Quân Sâm mê hoặc, lại bắt đầu có điểm hưởng thụ. Buông tha mọi cố kị qua vãng, làm quá trình điên cuồng thật hợp ý, nhưng thật sự tình triều đã động, nên sau khi quay về thực tại, tôi vẫn cảm thấy bản thân và Quân Sâm đã tiến một bước dài, giao triền là hình thức biểu đạt tự nhiên nhất. Kì thật tôi vẫn còn chút lo ngại trong đáy lòng, sợ không thoát được khỏi những say mê kia, những nghi hoặc cùng bất an cũng lắng đọng lại, nhưng song phương đều tự tìm cho mình một lí do, để đối mặt với những bất ngờ sau này.

Sự thật chứng minh, mọi việc bại lộ nhanh hơn tôi dự tính. Sáng hôm sau, Đường Na vào phòng tôi.

– “Chấn Hàm, tối qua Kevin bắt gặp anh đi ăn tối với Y Sâm ở nhà hàng Trung Hoa”. Đây là phương thức tra hỏi truyền thống, có thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện.

– “Đúng, thức ăn ở đó không tồi”. Tôi bày ra biểu tình bình thường, “Đường Na, chị dùng từ “bắt gặp” là sao? Nghe như tôi không nên làm vậy?”

Nàng cũng không để ý đến lời hà khắc vừa rồi, hỏi lại: “Chấn Hàm, nghỉ trưa có thời gian không? Có chuyện cần nói với cậu”

– “Đường Na, có một vài việc, tôi không muốn người khác can thiệp vào” 

Nàng vỗ nhẹ tập hồ sơ trên bàn: “Giữa trưa tôi đợi cậu ở quàn cà phê đối diện công ty”

Ở Mĩ Quốc, người duy nhất tôi có thể tìm lời khuyên là Đường Na, nàng hiểu tôi, biết tôi cần giải tỏa những áp lực, trước giờ nàng đều như vậy, nên Đường Na thành quân sư của tôi lúc nào không hay. Chính là chuyện với Quân Sâm tôi lại giấu diếm mọi người, chính là nàng, có đủ dấu hiệu để phỏng đoán.

Kì thật, tôi đã có dự cảm về chuyện sẽ bị phát hiện, cũng không thể vĩnh viễn ở một nơi bí mật nào đó mà yêu đương Quân Sâm, dù sao, cuộc sống của mỗi người trong thế giới này đều trong suốt trong mắt kẻ khác. Những cảm giác riêng tư cũng có lúc không che giấu được, rình rập lẫn thấu hiểu nhau, hiện tại tôi chỉ hi vọng có thể có được một lời ủng hộ, ai có thể thoát tục? Ai có thể kiên cường đến cùng? Chung quy, chúng ta ai cũng sợ bị cô lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.