Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 21: Cái Ôm Quen Thuộc




– “Hôm nay để cho dì Trương nghỉ ngơi, em đến nấu cơm trưa cho hai người, gần đây em đang học làm món cà ri Ấn Độ”. Mạc Hoa vỗ tay muốn cổ vũ hai nam nhân không quá hứng thú ngẩng cao đầu, “nam nhân, theo sở thích của cả hai, hai người muốn em làm món gì? Nếu bây giờ nấu cà ri Ấn Độ, hai người có thể đi mua nguyên liệu dùm không?”

Tôi đi vào phòng bếp, chỉ cho nàng nguyên vật liệu: “Trong tủ lạnh có hoa quả, đồ ưống, rau trái, dầu cọ ở trong tủ bên phải bếp, ngũ vị hương và gia vị ở bên tay trái em”

– “Cảm ơn anh chỉ đạo, Chấn Hàm. Em rất bất ngờ khi anh quen thuộc mọi thứ trong gian bếp như vậy, haha”. Bộ dáng Mạc Hoa giống như rất cao hứng, “nếu ngay cả cà rốt em cũng tìm được rất dễ dàng, thì vì sao em lại không tìm thấy thịt bò? Thịt bò….”

Tôi vờ trịnh trọng: “Bếp trưởng, còn thiếu món gì? Tôi sẽ mua về”

– “Anh đi mua?”. Nàng ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó cười phì.

– “Cà chua, khoai tây, thịt bò… hay là món gì khác?”

– “Rốt cuộc cũng có cơ hội sai phái anh, thực vinh hạnh, đợi đấy, em sẽ viết danh sách các thứ cần mua ra, sau đó sẽ đi cùng anh”

Lúc này, Quân Sâm đột nhiên chen ngang: “Để tôi đi cùng cậu ấy cho, ước chừng cũng vạn năm rồi tôi chưa đi siêu thị”. Tôi thì hay đi chắc?

Mạc Hoa nhịn không được cười to, “đồng ý cho 2 anh đi, đi thôi đi thôi, đi nhanh về nhanh. Úc, mua thêm 1 gói ngũ vị hương, phần này cũng sẽ nhanh dùng hết. Hi vọng 2 người có thể thuận lợi mua được các thứ này. Chúc 2 anh may mắn”.

Quân Sâm đoạt tờ giấy nhét vào túi quần, anh ấy cũng không hỏi. Thẳng đến khi phát hiện Quân Sâm không đi đến siêu thị gần nhất, tôi mới nhắc nhở: “Qua một ngã tư đường nữa là tới, siêu thị ở ngay góc cua”

– “Đây không phải là lần đầu tiên nàng đến nấu ăn cho em phải không?”. Anh ta thế nhưng lại hỏi một chuyện hoàn toàn không liên quan, “Trương Mạc Hoa thích em như vậy, em có muốn hồi đáp nàng không?”

– “Anh muốn nói gì?”. Tôi tựa nhẹ khuỷu tay vào kính chắn gió, nhìn Quân Sâm, bản thân cũng không có ý định hàm súc công kích anh ta, “anh muốn ám chỉ em?”

– “Anh không có ý đó”. Quân Sâm rõ ràng trả lời, sau đó cũng không nói gì thêm.

Quân Sâm tuấn lãng ngồi im lái xe, tôi không thể phỏng đoán cặp mắt sau đôi kính mát kia có bao nhiêu cảm xúc nảy sinh. Đột nhiên, tôi nhận thấy bản thân rất sợ biểu đạt cảm xúc trực tiếp, bởi vì tôi biết, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu, nên không có biện pháp chống lại những áp lực cùng bồn chồn. Chúng tôi không quá ăn ý, nhưng ít nhất hiện tại cũng bảo trì sự ăn ý nhất định, tôi tin tưởng trong lòng Quân Sâm cũng thừa hiểu đạo lí này.

Quân Sâm bẻ tay lái, hướng đến vị trí tôi chỉ dẫn tiến lên. Khi hai nam nhân Á Đông cao lớn song song đi vào khu bán xà lách, vẫn là thu hút sự chú ý của nhiều người. Tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu có thể là do Quân Sâm, dù một thân cao ngất mặc thường phục, nhưng vẫn giấu không được khí chất quý tộc toát lên. Tôi không biết trong siêu thị có bao nhiêu người nhận ra Quân Sâm, nhưng tưạ hồ không ai tin tưởng người như Quân Sâm lại đích thân đến siêu thị mua thịt bò. Bởi vậy không biết bao người ngoái nhìn chúng tôi, sau đó lại mang vẻ mặt hoang mang tiếp tục đi.

Đi đến khu đông lạnh, Quân Sâm đột nhiên tiến đến cạnh xe đẩy, nhẹ giọng nói vào tai tôi: “Em nói xem, chúng ta xứng đôi như vậy, bọn họ nhìn có biết chúng ta là một đôi không?”

Tôi dừng lại, hai lần hé miệng muốn nói gì đó, lại cảm giác đầu lưỡi cứng ngắt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ. Bản thân cũng cảm giác được chút quẫn bách, tiếp tục im lặng đi lên, chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mua đồ ăn.

Quân Sâm theo kịp, cũng không hỏi lại câu hỏi kì quái kia. Nhưng dạo một vòng siêu thị, tôi mơ hồ cảm giác Quân Sâm là con nghiện mua sắm, trên cơ bản nếu muốn mua gì cũng sẽ không do dự đẩy xe thẳng tiến đến quầy, thắng đến khi tôi mở miệng ngăn cản: “Đủ rồi”

– “Em rốt cuộc cũng chịu nói chuyện rồi?”. Quân Sâm giương khóe miệng, cười đến vô tội với tôi.

Tôi ho khan một tiếng, sau đó nhắc: “Còn thiếu ngũ vị hương”

– “Chờ một chút”. Quân Sâm cư nhiên chạy đến hỏi nhân viên siêu thị trước mặt.

Nữ nhân Mĩ Quốc quay đầu nhìn anh ta, lập tức nở nụ cười, sau đó lại nhìn sang hướng tôi: “Hai người nhìn thật đẹp đôi”. Cư dân San Francisco quả nhiên lúc nào cũng thẳng thắn như vậy.

– “Cám ơn”. Quân Sâm cư nhiên còn dám nhận.

Tôi chỉ có thể cúi đầu, tùy tay đem hai túi gia vị bỏ vào xe đẩy, vờ như không có việc gì. Anh ta chậm rãi quay về chỗ tôi, tháo kính râm xuống, “anh nói không ai đi?”

– “Đi xếp hàng tính tiền”. Tôi đem mọi thứ trong xe đẩy chuyển giao cho Quân Sâm, lãnh khốc sai việc, “em ở trên xe chờ anh”

– “Chấn Hàm, uy–“. Anh ta bất đắc dĩ gọi to.

Ngồi trên xe, tôi hít một hơi thật sau, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại mông lung, hôm nay không ít chuyện ngoài ý muốn, tâm tính cũng thay đổi rất nhanh, không còn trấn định như dĩ vãng nữa. Dù tâm vẫn còn hay dao động, nhưng khuynh hướng tình cảm quả thực tôi đã rất rõ ràng, Quân Sâm dùng cách thức riêng đả động tôi, cho dù không có dũng khí, cho dù trước mắt sẽ là một đoạn thời kì dao động mãnh liệt, nếu thuận theo bản tính, tôi nhất định vẫn sẽ theo đuổi đến cùng. Nhưng tôi của hiện tại không giống trước kia, cả người lúc nào cũng bị vây quanh bởi bổn phận nghĩa vụ, bây giờ, tôi và Quân Sâm còn là người nhà của nhau, mỗi một thân phận đều phải được giữ gìn hoàn hảo. Cuộc sống như vậy quả thực rất mệt mỏi, nhưng không phải không trả giá để có được ngày hôm nay, cuộc đời không có khái niệm may mắn, nhưng đề cập đến quan hệ hiện tại với đối phương, mọi lí luận trong tôi đều có vẻ không thích hợp.

Đợi một lát vẫn chưa thấy Quân Sâm đâu, tôi có chút lo lắng, lại nghĩ siêu thị dù sao cũng là nơi công cộng, Quân Sâm cũng không phải thường dân, việc bỏ lại anh ta vừa rồi tựa hồ cũng có chút lỗ mãng, vì thế, tôi lại xuống xe chạy vào siêu thị tìm người.

Một phút đồng hồ sau, tôi tìm được Quân Sâm tại quầy thu ngân. Anh ta không biết làm sao còn đội một chiếc nón lưỡi trai trên đầu, tôi lập tức hiểu ra chắc chắn có người vừa đến dây dưa với Quân Sâm. Hơi có chút áy náy, tôi tiến lên nhận một giỏ nặng trên tay Quân Sâm.

– “Làm sao vậy?”

– “Cứu giá chậm trễ, có cô gái muốn tính tiền thay anh, hơn nữa còn hưng phấn mà lớn tiếng ồn ào. Anh thật vất vả mới thoát khỏi vòng vây, cuối cùng lại bị một vệ sĩ cao to đến khống chế”. Vừa nói, tự thân Quân Sâm cũng nở nụ cười, anh ta dùng một tay rãnh rỗi khoác vai tôi đi ra ngoài, “đợi đến khi anh tự tay thu phục toàn bộ, người yêu của anh mới xuất hiện, anh quả thực tự thấy bản thân rất độc lập kiên cường”.

Tôi bị Quân Sâm nói đến nóng mặt, “đồ ăn không ảnh hưởng gì?”

– “Không dám”

– “Lần sau nhớ phải luôn che mặt”

– “Nếu không…. em đem anh giấu tiệt trong nhà là được rồi, ân?”. Anh ta có chút khiêu khích tháo kính mắt nhìn tôi, “em nếu dám làm vậy, anh cũng tình nguyện không ra khỏi cửa”

– “Anh là ngôi sao, làm sao em nuôi nổi anh”. Tôi cười gỡ tay Quân Sâm ra, thoải mái ngồi vào ghế lái.

Quân Sâm đem đồ ăn bỏ vào thùng xe, sau đó lơ đểnh nói: “Anh nuôi em là được rồi”

Tôi cũng bắt đầu vui đùa: “Muốn em ở nhà, em làm không được”

Quân Sâm có chút nhàm chán than nhẹ một cậu: “Em nói như vậy, anh cảm giác bản thân thật thất bại”

– “Đây là mục đích của em”

– “Cáp, anh cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề”. Nói xong liền thắt dây an toàn, “ngày mai anh nấu bữa tối cho em là được rồi”

– “Anh?”. Biểu tình của tôi lúc đó nhất định rất buồn cười.

– “Như thế nào? Không tin?”. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, bày ra dáng vẻ thỏa thuê mãn nguyện, “nói thật, anh rất hiếm khi vào bếp nấu ăn cho người khác”

– “Tạm thời tin anh”

Trên đường về nhà, không khí đã tốt lên không ít, đây là lần đầu tiên tôi và Hoắc Quân Sâm tự nhiên phiếm chuyện như vậy, cảnh tượng này tôi từng nghĩ qua vô số lần, nhưng mỗi khi đối mặt với anh ta, tôi lại cảm thấy rất khó thực hiện. Hôm nay không biết như thế nào lại như vậy; có lẽ do thời cơ, có lẽ do tâm tình không tệ, nên nhưng lời nói ra cả hai không cần suy nghĩ quá nhiều, hệt như đây là một dạng giao tiếp giữa chúng tôi. Những áp lực, lo âu cùng do dự dường như không còn tồn tại nữa, chuyến rong chơi ngắn ngủi này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tâm giống như chiếc hộp cũ kĩ luôn được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp giấy gói, hôm nay bỗng nhiên thế phong tỏa bị phá vỡ, có gì đó thoát ra, cũng có đồ vật này nọ tiến vào, chúng tôi đều cố gắng duy trì không khí hòa bình hiện tại.

Tài nghệ nấu ăn của Mạc Hoa cũng không tồi, tôi cùng Quân Sâm đều hợp tác khen nàng vài câu, khiến nàng thực khoái trá: “Hôm qua đáng lẽ phải ra ngoại thành dạo chơi suối nước nóng, nhưng không thành nên em đành dùng cà ri Ấn Độ đền bù thiệt hại”

– “Dạo chơi ngoại thành?”. Quân Sâm ngẩng đầu, xuyên qua đám lá xà lách nhìn tôi, hai giây sau lại nhìn về phía Mạc Hoa: “Tại sao…. lại không đi?”

– “Chấn Hàm tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đêm qua đồng nghiệp đều vui chơi đến điên đảo, ai cũng lấy làm tiếc vì Y Sâm không tham dự”

– “Sau này còn có rất nhiều cơ hội”. Lễ phép mà khéo léo cười một cái, thái độ của Quân Sâm với người ngoài lúc nào cũng có rất nhiều phong độ và phép tắc xã giao, nhưng giờ phút này, ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút phức tạp. Tôi vờ như không biết, cũng không nhìn lại.

Cơm nước xong Mạc Hoa liền rời đi, nàng tự lái xe đến, kiên trì không cho tôi đưa về. Tôi tiễn nàng ra cửa, nàng đột nhiên khuynh người hôn nhẹ lên môi tôi, sau đó phả vào tai tôi một câu nói, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tôi đứng sững như trời trồng, nhớ đến những kỉ niệm đã có cùng Mạc Hoa, nhìn chiếc xe Audi trắng chạy ra cổng, nàng nhô đàu ra, vẫy tay chào tạm biệt tôi… Tôi đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua, nỗi niềm tự trách nặng nề bủa vây lấy tôi. Dĩ vãng, tôi tùy thời có thể tìm nàng để cảm thấy được an ủi, tôi chưa bao giờ muốn mất đi người phụ nữ này, tôi dùng phương thức ôn hòa thoát khỏi sự ràng buộc của nàng, nói với nàng từ nay về sau hãy tìm một người khác. Nhưng hiện tại, tôi lại phát hiện bản thân không thể đối đãi với nàng như trước nữa, điều này thật làm tôi cảm thấy nam khan cùng nản lòng, Đỗ Chấn Hàm tôi khi nào lại vì tư lời mà trở thành người không quyết đoán như vậy? Có lẽ căn bản tôi vốn là một kẻ như thế, ở phương diện tình cảm, ích kỉ cũng là một loại bản năng.

Tôi quay người bước vào nhà, đã thấy Quân Sâm tà ý tựa vào khung cửa nhìn tôi, đi qua trước mặt anh ta, tôi không nhìn Quân Sâm, trực tiếp đi thẳng vào bếp, mở cửa tủ lạnh. Vừa rồi câu Mạc Hoa nói với tôi chính là: “Em để dành cho anh vài khối chocolate tráng miệng trong tủ lạnh”

Tôi lấy một khối bỏ vào miệng, cảm giác ngọt hơn so với trước kia nhiều, niêm vị kia hệt như ma túy tan ra trên đầu lưỡi, làm tôi mất đi những mẫn cảm quá vãng. Quân Sâm đi vào, đứng sau lưng gắt gao ôm tôi, tôi bất động, mười giây đồng hồ sau, tôi dùng lực đẩy anh ta ra.

Lúc ấy vẻ mặt Quân Sâm có chút tổn thương, sau đó bình tĩnh hỏi tôi: “Em yêu cô ta?”

– “Tại sao lại đề cập vấn đề này?”. 

– “Là anh làm em khó xử”. Anh ta đi đến trước mặt tôi, trong mắt không phải ủy khuất mà là quật cường, “cho tới này, đều là anh làm đảo lộn cuộc sống của em, anh không muốn em vì thế mà cảm thấy có lỗi, vĩnh không”

– “Chúng ta như vậy …. sẽ làm tổn thương rất nhiều người”. Tôi chỉ nói ra sự thật, dù sự thật này thực tàn khốc.

– “Em nghĩ rằng anh và em chỉ biết nghĩ cho bản thân mình? Em nghĩ rằng anh và em chưa từng nghĩ đến chuyện này?”. Tay Quân  Sâm chạm vào mặt tôi, có chút lạnh, trước kia, ấn tượng của tôi về Quân Sâm là nóng như lửa, “Anh chỉ là không muốn em lùi bước thôi, có thể em không biết căn bản, vì sao anh yêu em”

– “Yêu?”. Nụ cười của tôi không hề tự nhiên, “Chúng ta dùng lí do này để đả kích mọi người? Nếu yêu chỉ là chuyện của hai người, em sẽ không do dự”

– “Đúng, lí do này đối với chúng ra thật sự không đủ, không đáng vì thế mà hi sinh. Anh là Hoắc Y Sâm luôn đứng đầu, còn em là người vĩnh viễn đặt sự nghiệp lên đầu, chúng ta rất khó để dung hòa, bởi vì chúng ta là nam nhân, mọi việc đều sẽ luôn tự nhủ bản thân không cần quá khờ dại, dần dần, ngay cả đến tư cách yêu cũng không có”.

– “Em trước kia nói chúng ta trong lúc đó chỉ là lỗi giác, tại sao về sau lại thay đổi quan điểm?”. Thẳng đến khi toàn bộ phòng tuyến của chúng tôi tan rã, thẳng đến khi toàn bộ đều bị hủy diệt, sau đó lại tiếp tục tranh luận trong phòng bếp.

– “Anh cũng không muốn như vậy”. Quân Sâm lắc lắc đầu, uể oải biểu đạt chính kiến của mình, “nhưng cảm giác kia quá mãnh liệt— anh tự nhủ, sẽ không bao giờ có người thứ hai, anh chưa từng trải qua cảm giác như vậy đối với người khác, hơn nữa em cũng tiếp nhận rồi, anh biết”

– “Chúng ta đều kiên quyết, nhưng sự việc đôi khi không phải lúc nào cũng theo ý mình”

– “Em muốn từ bỏ?”. Âm thanh của anh ta run lên một chút, sắc mặt cũng không quá tốt.

– “Em chỉ là nói… chúng ta có thể — sống chung một thời gian, nếu cảm thấy thích hợp, hãy tiếp tục lần nữa”.Tôi cho Quân Sâm câu trả lời thuyết phục, cũng là phương pháp duy nhất xoa dịu tình hình, “được không?”

– “Em biết rõ anh sẽ không bao giờ từ chối, đã vậy còn cấp cho anh chút hi vọng, cám ơn”

– “Quân Sâm, không phải em giả vờ thanh cao, em thích anh, vì thế mới có ngày hôm nay, việc này anh không cần hoài nghi, em không đến mức yêu thương cũng không phân biệt rõ ràng”. 

Đột nhiên, khuôn mặt Quân Sâm bừng sáng, cả người nhào đến ôm tôi thật chặt, đầu lưỡi lại bắt đầu xâm nhập bừa bãi, muốn làm gì thì làm, mang theo những chấn động kịch liệt cùng tác cầu, thẳng đến khi chạm đến nơi sau kín nhất trong tâm hồn mới dừng lại. Lúc đó ước định của chúng tôi có chút nặng nề, hơn nữa đây còn là quyết định quan trọng với cuộc đời tôi, cơ hồ như đặt cược cả cuộc sống vào một ván bài.

Có lẽ vấn đề đều được chúng tôi nhìn nhận quá nghiêm túc, có lẽ không lâu sau, chúng tôi mỗi người sẽ tự bước trên hai con đường riêng, như vì sao tôi chỉ không muốn mọi việc như vậy? Đơn giản chúng tôi không phải là trò đùa của thượng đế, cho đến nay đều không dễ dàng động tình, nam nhân có khả năng đều không phải những người thích đùa, nếu ngay cả một chút nguyên tắc như thế cũng không làm được, thì chắc chắn sự nghiệp sẽ không bao giờ thành công.

Sở dĩ tôi không nói rõ kì hạn “sống chung” là bao lâu, bởi vì tôi biết bản thân mình trong thời gian ngắn sẽ đưa ra những phán đoán chính xác. Hơn nữa, tôi cũng tin tưởng Quân Sâm tuyệt đối không bao giờ dễ dãi với tính cảm của bản thân mình. Vì thế, tôi cần xác định lại tình cảm bản thân, đồng thời cũng thăm dò đối phương. Quá trình này ngập tràn thuốc súng, tôi cũng không nghĩ mọi việc sẽ không có kết quả gì. Quân Sâm cũng không muốn tùy tiện kết luận khi chưa hiểu rõ nội tâm tôi. Nếu cứ tiếp tục sống chung như vậy, tôi còn không hiểu rõ chính mình thì làm sao khiến người khác an tâm? Tuy nhiêm, tình cảm không phải là không có thật.

– “Nhìn em vui đùa cùng người khác, anh cảm thấy thật bất bình”. Chấm dứt nụ hôn kia, Quân Sâm áp mạnh tôi lên tường, “anh không biết em lại thích chocolate”

– “Nguyên lai Y Sâm cũng biết ghen”. Tôi cười, mọi lo sợ vừa rồi đều buông xuống.

– “Anh thật muốn tuyên bố với toàn nhân loại, em là của anh”

– “Những lời này có lẽ sẽ dọa được bao nhiêu người?”. Tôi nhịn không được bắt đầu trêu tức.

– “Không biết, đợi anh đi đếm rồi sẽ nói cho em”. Anh ta cười với tôi, chuẩn bị lập lờ, sau đó còn bị anh ta chuyển đề tài thành công, “em nói Thang Thước gọi điện cho quản lí của anh?”

Tôi gật đầu, “Ở đời không có bữa trưa nào miễn phí, đây là nguyên tắc kinh doanh”

– “Em chi tiền cho anh? Điên rồi a?”. Quân Sâm cúi đầu dùng đôi mắt ướt át tình màu khiêu khích tôi, lưỡi anh ta một đường trằn troc xuống, sau đó liếm xuống đến cổ, sau đó lại nhẹ nhàng cắn xuống. Tôi hừ nhẹ một tiếng, hai tay Quân Sâm đã mất không chế bắt đầu tham nhập áo tôi, vuốt ve cơ bụng phẳng lì của tôi, tay anh ta lại khôi phục độ ấm như xưa, mỗi tấc da thịt tôi đều lưu lại một lượng nhiệt nóng rực, lan ra toàn thân…

——– Hoàn phần thượng————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.