Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 20: Xảy Ra Chuyện




Hai hôm sau, đủ loại tin tức lớn nhỏ thi nhau phong tỏa khắp các mặt báo, mọi người đều bàn tàn ồn ào về tình nhân giấu mặt của Y Sâm, ngay cả công ty lúc nào cũng ồn ào huyên náo như vậy. Tuy nói miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, nhưng không ai có biện pháp ngăn mọi hiếu kì của đám đông lại. Tôi cũng cảm thấy bản thân có chút trằn trọc bất an, hệt như một áo lực khổng lồ đè nặng tâm tư, loại cảm giác đau đớn ngọt ngào này, hắn là chân chính bức tôi đến nước này, biết rõ đường đi phía trước sẽ gập ghềnh, nhưng vẫn cố chấp tiến đến.

Trí não tôi chỉ toàn những vấn đề đó, tôi thật mong tạm thời có thể thoát ly sự thật để não bộ hoàn toàn trống rỗng. Dù bản thân đã không bao giờ có thể quay về là Đỗ Chấn Hàm trước kia nữa, nhưng tôi cũng muốn bản thân phải tự tin để đối diện những an bài bất ngờ của vận mệnh. Bất quá, những việc xảy ra dồn dập trong thời gian gần đây làm tôi có chút khó tiếp thu. Tinh thần không biết sợ là gì không thể phát huy được một nửa, nếu biết sự tình sẽ đi đến mức này, ngay từ đầu có lẽ chúng tôi nên đề cao cảnh giác.

A Mặc đem danh sách người mẫu ảnh đến cho tôi xét duyệt, sau đó cảm khái nói: “Y Sâm quả thật rất lớn mật mới đi công bố chuyện tình cảm, sự si tình của hắn làm động lòng không biết bao nhiêu cô gái, báo chí truyền thông đều đưa tin. Anh nói xem, đây là thế đạo gì a, phát ngôn mình có bạn gái lại giúp không ít tạp chí bán chạy như tôm tươi, xem ra cũng nhiều người thích ngược đãi bản thân”

Triết lí này ngay tức khắc được Lị Lị ủng hộ: “Cũng còn tùy xem là bị ai ngược đãi, nếu người đó là Y Sâm thì cũng đáng giá, hơn nữa, việc này cũng bóp chết không ít mộng tưởng của các cô gái”

– “Đây là lời một cô gái hơn 30 tuổi có thể nói sao? Chúc mừng cô, Lị Lị, tôi trân trọng tuyên bố cô được gia nhập hàng ngũ những người có tính cách con nít”. A Mặc cười, vỗ vai nàng, “hoan nghênh gia nhập hội những bà cô ế chồng của công ty, chúng tôi sẽ đề cử cô làm hội trưởng”

Lị Lị cười khổ: “Chị A Mặc, tha cho em đi, em mới 32 tuổi thôi”

– “Tháng trước là sinh nhật cô, đừng buộc tôi phải nói rằng, cô đã già thêm 1 tuổi rồi”

Kevin vừa vào cũng phụ họa thêm: “Haha, hình như tôi đến không đúng lúc a”. Mọi người vẫn còn hận những ngày bị hắn bóc lột lao động để tăng trang ấn bản, vì thế không ai không nhìn Kevin bằng ánh mắt khinh bỉ.

– “Oa, không thể nào…”. Kevin nghi hoặc nhìn bóng dáng các nàng lần lượt biến mất, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Có phải sau khi Y Sâm tuyên bố đã có người yêu, mọi phụ nữ đều nghĩ đó là tận thế? Mọi người thất tình tập thể sao?”

– “Mọi việc thế nào rồi?”. Tôi chuyển đề tài, không muốn nhắc đến việc Y Sâm nữa.

Kevin có chút đắc ý: “David vừa kí được vài hợp đồng quảng cáo trên tạp chí, đối tác đã chính thức kí hợp đồng, có lẽ chúng ta phải phát hành sớm ấn bản số sau, Giám Đốc hãy đợi báo cáo doanh thu của tôi đi”

– “Được, tôi sẽ đợi”. Tôi mang tập tài liệu A Mặc vừa gửi đưa hắn, “Cậu thấy thế nào?”

– “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ ánh mắt của Tống Biên Tập, trực giác phụ nữ lúc nào cũng nhanh nhạy hơn chúng ta nhiều”

– “Sắc đẹp?”

– “Bây giờ đa phần trang bìa tạp chí đều chỉ một màu, phụ nữ đẹp cũng không phải chuyện quá hiếm ở thời đại này. Chúng ta phải giữ gìn bán sắc của mình, Y Sâm làm gương mặt trang bìa thì không lo đến chuyện tiêu thụ, hơn nữa còn có những trang tường thuật tuần lễ thời trang Milan, xem ra kì này chúng ta sẽ trở thành độc nhất vô nhị, hơn nữa cũng chưa có tạp chí nào mời cậu ta làm gương mặt trang bìa”. Kevin lại quay về đề tài Y Sâm, hơn nữa lại còn tò mò: “Y Sâm đã nói chuyện này với anh chưa?”

– “Việc này tôi sẽ xử lí”

– “Vậy thì được, tôi cũng không muốn hại anh phá sản, bằng không thì tôi sẽ ngâm nước bản kế hoạch tăng trưởng doanh thu hoàn mỹ này, lần này tôi đoan chắc Y Sâm sẽ vô cùng hào phóng không đòi hỏi thù lao, giá trị hiện thời của anh ta cũng tương đương với mức thù lao chúng ta chi trả, nếu lỗ vốn chắc chắn anh sẽ không làm?”. Kevin ướm lời, thập phần lo sợ tôi vì keo kiệt mà bác bỏ kế hoạch kia, “hai ngày nay cậu ta bận đến hộc máu, Y Sâm không biết vì sao lại đi công bố chuyện tình cảm như vậy, làm Jack trở tay không kịp”

– “Cậu lo làm tốt việc của mình đi, mọi việc còn lại tôi sẽ giải quyết ổn thỏa”

– “Bệ hạ anh minh! Thần vô cùng cảm kích”. Kevin thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng tâm lí đã được giải quyết nên người cũng phóng khỏi phòng tôi bằng tốc độ tên lửa.

Bàn chuyện thù lao với Quân Sâm, việc này thật bất khả tư nghị, về việc thù lao chụp ảnh bìa, anh ta chưa lần nào đề cập với tôi, tôi cũng chưa có cơ hội mở lời. Việc này với người lúc nào cũng cẩn trọng như tôi mà nói, thì quả thật đã có chút tùy tiện. Nhưng điều kì lạ là, quản lí của anh ta chưa bao giờ liên lạc với tôi, tôi nghĩ có thể việc này do cấp trên của Quân Sâm ngăn chặn. Nhưng công là công, tư là tư, mọi việc liên quan đến lợi ích như vậy đến giờ phút này đều do anh ta tự nguyện, người ngoài đến thúc giục lại có chút không ổn, rất nhiều người cầu nhưng Hoắc Quân Sâm cũng chưa bao giờ lộ diện nếu không thích.

Tôi gọi Thang Thước vừa trở về từ New York giúp tôi liên lạc với Jack để nói chuyện chi tiết. Nhu nhu huyệt Thái Dương, tôi có chút phiền não; quả thực bản thân cũng tự hiểu quan hệ của hai người đã trở nên rất phức tạp.

Đến cuối tuần, nhân viên công ty đều đổ bộ đến quán bar, tôi mới biết được nguyên lai mọi người dù lúc nào cũng căng sức làm việc suốt hơn tuần nay, nhưng vẫn còn dự trữ năng lượng để nhảy nhót hò hét trong bar. Nhìn đám Christopher, Kevin ngồi xuống trước, mọi người sau đó đều liền quăng hết bộ dáng tiều tụy ra sau đâu để vui chơi thỏa thích.

Đêm đó quả nhiên có chuyện kịch tính xảy ra, không ai ngờ James lại mang bạn gái đến ra mắt, phong tình vạn chủng lại vừa kích động, làm mọi nam nhân đều mê muội đầu óc, may mắn công phu trấn định của James cũng không tồi, nên hắn vẫn có thể thản nhiên trò chuyện vui vẻ cũng mọi người, một ánh mắt quét qua liền lập tức câu bạn gái trở về, mọi người cũng một phen hiểu được thế nào là mị lực của nam nhân.

Tôi ngồi bên quầy bar yên lặng nhấp từng ngụm rượu, phục vụ thần bí bước đến, đưa tôi mẩu giấy: “Đây là của một quý cô gửi cho anh”

Tôi cười nhặt mảnh giấy lên xem, trên mặt giấy viết — Are you ready for love?

Rất hấp dẫn, nhưng hiện tại đã không còn thích hợp với tôi. “Nhờ cậu chuyển lời xin lỗi đến nàng hộ tôi, bàn rượu đó tôi mời”. Tôi bước đến bên đám người quen thuộc, Mại Ngươi Tư chạy đến đón tôi.

Tôi vẫn thường nghĩ, nếu đêm kia tại HongKong, nếu tôi không bị hấp dẫn, nếu không ai theo đuổi tôi, vậy những chuyện xảy ra sau này có phải hay không sẽ không tồn tại? Có lẽ, tôi và anh ta chỉ nên bình thản bắt tay trong hôn lễ của trưởng bối nhưng một cuộc gặp gỡ thoáng qua… Tôi vẫn luôn mong muốn một kết quả hoàn mĩ, nhưng nếu thời gian không thể quay lại được, vậy tôi cần gì phải luôn canh cánh chuyện cũ trong lòng? Trước mắt tôi bây giờ đã là một mảnh mông lung.

Tôi tự nhủ không được say rượu nữa, vì việc đó thực sự rất không khôn ngoan, tỉnh rượu rồi lại còn đau đầu như bùa bổ. Ngoại trừ một buổi sáng nào đó, một trận tim đập nhanh đã thay đổi mọi thứ, tôi cũng hệt như một đứa trẻ ngây thơ lần đầu tiên biết đến những cám dỗ. Nhưng tôi chưa hề nghĩ bản thân sẽ quá trầm mê bất kì ai, nhưng vậy rất hao tâm tổn sức, hơn nữa đó cũng không phải tính cách của tôi. Nhưng nào ngờ, bản thân lại rơi vào hố sâu cám dỗ ấy.

Đến gần rạng sáng cuộc vui mới gần tàn, mọi người còn vui chưa đủ, liên tục chuốc rượu đồng nghiệp. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể tự lái xe về nhà. Kì thật là do Đường Na ngăn cản, nàng rành mạch bước lên xe tôi, ngồi vào ghế lái: “Cậu là tinh anh xã hội, nhất định phải bảo vệ cho tốt, nếu có bất kì chuyện gì xảy ra, chúng tôi đều phải tự sát. Đến đây đi, tôi đưa cậu về”

Nhưng ưu đãi này không tồi, tôi leo lên xe, đầu óc đã thanh tỉnh chút ít.

– “Hôm nay sao Mạc Hoa không đến dự?”

– “Hôm nay nàng có hẹn, không đến kịp”

– “Úc”. Đường Na nhìn tôi, “Chấn Hàm, tôi mạo muội hỏi cậu một chuyện được không?”

– “Đừng khách sáo như vậy”. Tôi cười, người tựa vào thành ghế, nghiêng đầu nhìn nàng.

– “Cậu và Mạc Hoa có tiến triển gì không?”

Tôi không biểu hiện gì ngoài mặt, nhưng tâm cũng trầm xuống: “Sao đột nhiên chị lại quan tâm đến đời tư của tôi vậy?”

– “Tôi thấy cố ấy yêu cậu, cậu cũng thích cô ấy, tôi chỉ muốn biết, nam nhân độc thân hình như chỉ cần một người sinh con cho mình phải không? A, tất cả đều viện cớ để từ chối hôn nhân phải không?”

– “Ai chọc giận chị?”

Nàng vươn một tay, đấm mạnh vào ngực tôi, “sao phải vạch trần tôi lúc này a!”

– “Thật có lỗi, tôi uống hơi nhiều”. Tôi ôn nhu nhìn nàng: “Người kia là ai?”

– “Ai, vốn tưởng sẽ kết hôn cùng anh ấy, nhưng kết quả lại không như ý”. Nàng than vãn, “cho nên a, hai người vui vẻ một chỗ là được rồi, hôn nhân sẽ giết chết tình yêu”

Tôi rốt cuộc chỉ có thể cười trừ, Đường Na này, thật đúng là rất sôi nổi.

Về nhà tắm rửa xong xuôi, đầu óc tôi lại phi thường tỉnh táo, đầu óc đột nhiên bắt đầu sinh động. Tôi liền cứ thế đi qua đi lại vài vòng quanh phòng. Tôi mở máy tính tùy tiện đọc vài tư liệu, sau đó lên giường qua lao xem cuốn “Địa Lí Trung Quốc”. Sau đó, bản thân như đi vào cõi thần tiên. Tôi hệt như một kẻ không nơi nương tựa, liều mạng muốn bình ổn tâm tình bản thân theo quỹ đạo bình thường, nhưng vẫn làm không được, tôi cảm giác bản thân cảm thấy từng đợt hưng phấn, nhưng lại không biết vì sao lại hưng phấn.

Tôi không biết mình đã ngủ được vài tiếng, thẳng đến khi dì Trương gõ cửa phòng, tôi mới miễn cưỡng ngồi dậy. Lúc cầm điện thoại mới nhớ đến lời hẹn đi chơi ngoại thành kia, vì thế vội vàng nói.

– “Mạc Hoa, xin lỗi, hôm qua anh về nhà muộn, nên ngủ qua giờ hẹn”

– “Không sao, em cũng đoán anh quá chén, chúng ta … hôm nào lại đi vậy”. Âm thanh Mạc Hoa nghe có vẻ không vui, “Ngày mai anh có dự định gì không?”

– “Tạm thời không có”

– “Em đang chuẩn bị làm một mẻ bánh ngọt, làm xong em sẽ gọi anh thưởng thức”

– “Anh không thể làm phiền em như vậy được, rất xấu hổ”

– “Em lại không cảm thấy phiền”. Ngữ điệu nàng nghe như đang tức giận, “Có người đưa đến thì anh ra nhận, ngày mai gặp. Chào!”

Tôi vất điện thoại sang một bên, muốn ngủ tiếp. Kết quả lại phát hiện bản thân đã tỉnh ngủ, tôi cẩn thận suy nghĩ chuyện vừa rồi. Tôi đã nói gì với Mạc Hoa? Khi tôi nhớ lại mọi chuyện, mới trở nên hốt hoảng không thôi, từ khi nào tôi lại trở nên lỗ mãng không quan tâm đến cảm thụ của người khác như thế? Dù sao đó cũng là Mạc Hoa, là cô gái tôi yêu thích nhất, là cô gái làm tôi cảm thấy thoải mái ấm áp nhất, tôi thế nào lại nói năng thô lỗ với nàng?

Đường Na nói đúng, cô ấy yêu tôi, tôi cũng thích cô ấy, vậy tại sao? Không thể cùng một chỗ? Đơn giản là nội tâm thay đổi, không tìm thấy được tình yêu mọi người hằng ngưỡng mộ, sau mọi biến cố, cuối cùng tình cảm của chúng tôi là tình thân nhiều hơn tình yêu.

Sáng hôm sau, không muốn nghĩ đến những chuyện rắc rối. Tôi đang chuẩn bị ra ngoài bơi lội, đã thấy Quân Sâm đẩy cửa bước vào, tôi và anh ra đối mặt, ánh mắt hay người chạm mạnh vào nhau giữa không trung, ai cũng có vài phần kinh hãi.

Sau đó, anh ta quẳng túi du lịch sang một bên, đi nhanh đến bên tôi, vươn tay ôm lấy tôi. Sau khi thở dài một tiếng mềm nhẹ, Quân Sâm đã bỏ nhào đến môi tôi, những nhung nhớ trăn trở bao ngày qua, thật khó dùng ngôn từ để diễn tả hết những mãnh liệt. Mang theo những băn khoăn đã được cọ rửa tẩy sạch, tôi hoàn toàn bại trận, trong lòng có chút đau đớn, những tình cảm thúc giục tôi vứt bỏ mọi do dự mà hôn Quân Sâm. Cảm giác cuồng nhiệt quét qua toàn thân, tôi như quên tất cả, quên thời gian, quên không gian, quên bản thân đang làm gì…

Thẳng đến khi cả hai đều thở dốc nhìn nhau, ánh mắt Quân Sâm bình thường ngang tàng ngạo nghễ cũng mang theo nhiệt, biểu tình tựa hồ đã thành thục hơn trước kia. Tôi triệt để cảm giác một hơi thể đang mãnh liệt xâm lược, duyên dáng thầm lặng lướt qua vành tai, rồi đến xương quai xanh, đưa đến những rung động xa lạ. May mắn tôi đúng lúc nguy hiểm đã kịp dừng lại, mà cánh tay thon dài cuả hắn đã muốn sáp nhập vào da thịt tôi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân của chú Hoa, trong đầu tôi hiện lên đèn đỏ cảnh báo, tôi hiểu được đây không phải thời điểm nên xúc động, nhưng Quân Sâm vẫn chưa buông tay, ngược lại còn thân thiết ôm tôi, hơn nữa còn nghiêng người thổi khí vào tai tôi: “Quà gặp mặt này cũng thật thú vị”

Chú Hoa đã nhiệt tình dào dạt chào đón: “Yêu, Hoắc thiếu gì đã về rồi”

Tôi chặn cánh tay hắn thật mạnh, xoay người nói: “Chú Hoa, từ thiếu gia nghe quả thực rất xa lạ. Chú gọi anh ấy là — Tiểu Hoắc là được rồi”

– “Tiểu Hoắc?”. Quân Sâm buồn cười nhìn tôi, hệt như vừa phát hiện ra châu lục mới, đại khái còn chưa từng bị người nào bình dân hóa cách xưng hô như vậy.

-” Thế nào, anh không thích?”

Quân Sâm sang sảng cười nói: “Chú Hoa, Tiểu Hoắc tôi tí nữa sẽ giúp chú tưới cây”. Sau đó quay sang hỏi tôi: “Đang định đi đâu? Mang anh theo cùng được không?”

– “Không được”. Tôi xoay người đi vào gara.

– “Chấn Hàm, uy—“. Tiếng ngân nga lười biếng quen thuộc của Quân Sâm quả nhiên không ai có thể bắt chước.

Tôi vẫn rất thích không khí ở bể bơi công cộng, đến bây giờ, bản thân vẫn rất bài xích bể bơi gia đình, cảm giác không hề có không khí. Có lẽ ở phương diện nào đó, tôi cũng là người cố chấp. Hôm nay lượng vận động tăng gấp đôi, nên trên đường về nhà tôi có cảm giác thật thư thái.

Về đến nhà, từ cửa sổ tôi đã thấy Quân Sâm thả lỏng người ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh ta có điểm thất thần, tôi đang chuẩn bị đến dọa một phen, kết quả đã thấy Mạc Hoa đi ra từ phòng bếp: “Chấn Hàm, mọi người đợi anh lâu rồi”

– “Ách?”. Tôi sờ sờ chóp mũi, nhất thời không biết nói gì.

– “Lúc vừa nhìn thấy Y Sâm, em rất bất ngờ”. Nàng quay người cười cười với Quân Sâm, “ngày mai có thể toàn quốc sẽ bức cung anh, ai bảo có can đảm công khai như vậy”

Quân Sâm giật mình, quay đầu nhìn tôi: “Mọi người…. đều xem buổi ghi hình kia?”

– “Tổng động viên toàn công ty, cơ hồ sẽ còn có một buổi chiều lại. Y Sâm, thật không ngờ anh lại si tình đến vậy, có cơ hội được bày tỏ tình cảm trước nhiều người như vậy, quả thực là làm cho mọi người đều hiểu được tấm chân tình của anh”

Mạc Hoa kì thực cũng không hiểu rõ mọi chuyện, nên những lời nàng nói cũng chỉ là nói cho có, nhưng nàng càng nói tôi càng cảm thấy khổ sở.

– “Cậu ấy còn chưa chấp nhận tôi”. Quân Sâm ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng ánh mắt đã phiêu đi hướng khác, không biết vì hờn dỗi hay vì xấu hổ, thì ra một người luôn tự tin như vậy cũng có lúc cảm thấy bất an.

– “Nếu anh cứ tiếp tục chân thành, kiên định như lời mình nói, thì chắc chắn không vấn đề gì”. Mạc Hoa xem như đã an ủi thành công, “đến, lại đây nếm thử một chút bánh ngọt tôi vừa làm”

Mạc Hoa đến nhà tôi cũng không đột nhiên, vì hôm qua nàng đã nói đến, nhưng bởi vì có mặt Quân Sâm ở đây, tôi lại cảm giác mọi chuyện có vẻ phi thường đột ngột

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.