Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 14: Tại Sao Lại Là Hắn




– “Chuyện gì có thể làm thiết kế trưởng của tôi mặt mày hớn hở thế kia?”. Tôi tức khắc điều chỉnh biểu tình, hồi phục nụ cười như thông lệ, “đến đây đi, vừa lúc có chuyện cần hội ý với cậu một chút, hiện tại, cậu chỉ còn 5 phút để kể lại tin tức tốt đẹp của mình”.

James tập mãi cũng thành thói quen, thản nhiên tiếp nhận tập văn kiện, trên mặt vẫn còn nét hưng phấn: “Vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại”.

– “Mỗi ngày chúng ta nhận hơn chục cuộc điện thoại, James, mọi hứng thú của tôi đã bị tập bản vẽ này phá hỏng hết từ đầu ngày rồi”

– “Được rồi, được rồi, tôi không vòng vo nữa”. Hắn bướng bỉnh nháy mắt vài cái, “Là Mạc Hoa”

Hắn đã thu hút lực chú ý của tôi thành công: “Mạc Hoa?”

– “Không sai, hôm qua nàng đã khởi hành từ Boston bay đến đây, tôi nghĩ anh sẽ sớm được gặp nàng thôi”. Hắn ra vẻ thần bí, “đừng nói với nàng là tôi kể cho anh việc này, Mạc Hoan nguyên bản chỉ muốn làm anh bất ngờ, anh cũng biết, phụ nữ đều thích bất ngờ, cũng nên hợp tác với cô ấy một chút. Tôi cũng đã hiểu quá rõ học muội này, dù ngoài miệng nàng vẫn luôn phủ nhận”.

Tôi lắc nhẹ đầu: “Cảm ơn chuyện gia chỉ dạy, tôi sẽ phi thường quý trọng cơ hội lần này”.

– “Việc đó cũng không sai lệch nhiều lắm, xem như không uổng công tôi xen vào việc người khác”.

Sau khi James rời khỏi, tôi kéo tay áo liếc nhìn đồng hồ, thả bút máy trong tay xuống, tựa người vào ghế nhìn trần nhà. Mạc Hoa đã đến San Francisco, trong thời điểm này, tôi còn đang bận nghĩ xem mình nên dùng thái độ nào chào đón nàng? Vài tháng trước, tôi tìm nhà trọ cho nàng, tôi mua đồ gia dụng cho nàng, tôi sắp xếp lịch công tác cho nàng. Khi đó, tôi có toan tính riêng của bản thân mình, nhưng vài ngày ngắn ngủi qua lại xảy ra quá nhiều chuyện rườm rà khó giải quyết. Bởi vậy, tôi phi thường mong muốn giải quyết mọi chuyện rõ ràng rành mạch, điều đó cũng tốt cho tất cả.

Sâu trong tâm khảm, tôi không phải là nam nhân phi thường hạnh phúc khi gánh lên vai trách nhiệm tình cảm nặng nề, tôi có thể trải qua những rung cảm mãnh liệt và dịu dàng, nhưng cũng là người rất sợ trói buộc. Tôi hi vọng có thể tìm một người ăn ý hòa hợp với bản thân, chứ không phải một người lúc nào cũng săn sóc bên cạnh, hay một người vinh danh tình yêu mà trói buộc mình. Tôi chỉ yêu thích những tình cảm phóng khoáng không ràng buộc lẫn nhau. Tôi biết, nói như vậy cũng ít người có thể hiểu.

Nguyên nhân chính là vì tôi luôn khờ dại cố chấp dung túng mọi ý định cá nhân trong phương diện tình cảm. Cuối cùng, người đến người đi, chỉ còn Mạc Hoa là người lưu lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Bởi vì nàng đoán trước có một ngày tôi cũng sẽ phải khuất phục những quy luật tự nhiên của cuộc sống. Đỗ Chấn Hàm có đầu thai kiếp nữa thì cũng là một nam nhân thôi, dù sự nghiệp lừng lẫy nhưng có tiếp tục với hắn, cả hai sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Công việc dồn dập của một ngày vừa giảm bớt, trong công ty vẫn còn một gia tộc yêu tinh ẩn nấp, mỗi khi đến hết ngày làm việc đều có chút lộn xộn. Chỉ có mình tôi là người ra quyết định để bộ phận thiết kế phải làm việc đêm nếu cần, đêm nay lại có chút đặc thù. 8h công ty phải gặp một khách hang quảng cáo, tôi lại lộn trở về công ty.

– “Quay lại lấy chút tư liệu”. Tôi giải thích, ánh mắt vô thức quét qua tìm Y Sâm, nhưng lại không thấy hắn.

Trực giác nhạy bén của Thang Thước quả nhiên làm người khác bội phục: “Úc, có lẽ Hàn và Y Sâm hôm nay cũng bận việc, James cho bọn họ về trước”.

Ah, cũng khó trách, ai lại nguyện ý làm việc mà từ chối siêu mẫu Lệ Tinh? Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó quay về văn phòng lấy tư liệu rồi rời đi, hôm nay tâm trạng tôi không được tốt lắm.

Vừa về đến nhà đã thấy đèn đuốc sáng trưng, tôi kinh ngạc vào nhà. Chỉ thấy dăm ba cá nhân xinh đẹp đang vây quanh bên sô pha, Y Sâm đang dùng thứ tiếng Pháp thành thục của hắn giảng giải gì đó, trên bàn bày đầy điểm tâm tinh xảo – chắc chắn là kiệt tác của dì Trương. Sự xâm nhập đột ngột của tôi làm quan khách đều quay đầu lại nhìn, sau đó bọn họ trăm lời như một hào phóng “Hello” với tôi, một nam hài thoạt nhìn là người Pháp chính gốc quay sang hỏi Y Sâm: “không giới thiệu một chút sao?”

Xuyên qua đám người, ánh mắt Y Sâm không chút chú ý nhìn về hướng tôi: “Cậu ta là chủ nhà của tôi”. Tuy rằng tiếng Pháp của tôi không quá giỏi, nhưng những lời này thì có thể hiểu, phản ứng tốt nhất có lẽ là thức thời rời đi, không quấy nhiều câu chuyện của mọi người.

Khi nước lạnh từng tia xối xuống người, thấm vào từng lỗ chân lông, đầu tôi vẫn còn chút mơ màng. Tôi vẫn có chút không hiểu được hành động của Hoắc Y Sâm đêm nay, lúc gần lúc xa làm người ta khó nắm bắt. Bất quá tôi đặt tay lên ngực tự vấn, chính mình cũng không phải là người có tính cách quá ổn định, người càng thành công thì sẽ càng tự kỉ, công việc nặng nhọc sẽ phát sinh tính cách cổ quái, việc thường xuyên tổn thương người khác cũng không có gì xa lạ, nhưng bị người khác tổn thương mới là khó khăn lớn nhất.

Hiểu biết một người thì sẽ thế nào, tôi cũng không quá rảnh rỗi để đi nghiên cứu hành vi giao tiếp của người khác, nghiên cứu cuộc sống thường nhật của người khác, nghiên cứu sở thích của người khác. Tôi là người trừ bỏ bản thân ra thì không có quá nhiều hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu cuộc sống kẻ kasc, không hiểu kì có lẽ cũng là một loại khuyết điểm, vì tôi chưa từng có ý định can thiệp vào cuộc sống của bất kì ai. Tôi cũng là phàm nhân vậy, cũng sẽ sợ bị người khác từ chối.

Tắm rửa xong, tôi ra hành lang nhìn xuống dưới lầu, người đã về gần hết nhưng đèn vẫn sáng trưng, tôi vừa lau nhẹ tóc vừa bước xuống lầu, nghĩ muốn tìm chút đồ ăn khuya trong bếp. Vừa mới đi băng qua hành lang đã thấy giữa những hàng cây um tùm ngoài sân, hai bóng người thon dài dựa vào nhau rất gần, nam hài kia hôn nhẹ lên má Y Sâm một chút, ghé vào tai hắn nói vài câu thân mật, Y Sâm cười nhưng không nói gì, xoay người kéo hắn đi ra xe, một đám trai thanh gái lịch gào thét nổ máy xe thể thao mà đi.

Hắn dừng bên cổng chốc lát, sau đó đút tay vào túi nhàn nhã quay vào, vừa nhấc đầu, bốn mắt tương giao. Hắn không dừng chân, thẳng đến khi đến đối diện tôi, ngọn đèn rọi xuống, khuôn mặt hắn tuấn mĩ đến độ làm người khác động tâm. Trách không được hắn là người mẫu đắt giá nhất, là chọn lựa hàng đầu của các nhà thiết kế trong các chiến dịch quảng bá.

– “Có việc?”– tôi chỉ là muốn mở lời nói chút gì đó.

– “Nửa tháng sau, sau khi hoàn thành việc nghiệm thu thiết kế, có thể tôi sẽ đi châu Âu”.

Khi nãy quả thực tôi đã nghe hắn loáng thoáng về việc John Galliano tuyển gương mặt mới: “Những người khi nãy cũng đều là người mẫu”.

– “Lần này bắt đầu tuyển vài gương mặt mới, cho nên cần hội ý một chút, bất quá, bọn họ quả thực cũng rất có tố chất”.

Trách không được, hắn phải “vinh hạnh” giới thiệu tôi là chủ nhà trọ, tôi ừ hử có lệ rồi xoay người chuẩn bị lên lầu, căn bản cũng quên mất mình xuống lầu làm gì. Nhưng vừa mới đi hai bước đã bị Y Sâm giữ chặt lại, tay hắn nắm chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay chạm vào nhau, hắn lưu loát giao triền cùng năm ngón tay tôi không chút kẽ hở: “đến ngồi nói chuyện với tôi chút đi”. 

Tôi thật vất vả mới bình ổn nhịp tim đang đập kịch liệt, đối mặt hắn, tối cuối cùng cũng nếm tư vị thất bại, nào có khách trọ nào lại chủ động yêu cầu chủ nhà cùng nhau trò chuyện giữa đêm khuya.

– “Cậu đúng là một người nhân hậu”. Hắn đột nhiên nở nụ cười mê hoặc, “cậu nên kiện tôi là khách trọ không thanh toán tiền phòng. 

Tôi cố sức giãy tay hắn ra, nhưng bất thành, bởi vậy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cười: “bạn trai bạn gái anh nhiều như vậy, sao có thể tịch mịch đến độ nửa đêm còn tìm người khác nói chuyện phiếm? Y Sâm, trước kia tôi đã nói rõ tất cả, chúng ta…. không thể”. 

– “Hiện tại tôi không muốn tranh luận việc chúng ta có thể hay không thể, tôi chỉ muốn biết đến tột cùng cậu nghĩ gì về tôi?”

– “Anh căn bản không cần quan tâm tôi nghĩ gì về anh”. 

– “Cậu sai rồi, tôi quan tâm”. 

Tôi dùng một tay che lên trán, trước mắt dâng lên một mảnh mông lung: “mọi người đều yêu quý anh, đó là vì anh thực vĩ đại”. 

– “Chỉ vậy thôi?”– vẻ mặt hắn nghiền ngẫm lời tôi, “cậu có phải đang nói đùa không? Cậu nghĩ tôi muốn nghe cậu nói những lời này?”

– “Vậy anh muốn nghe gì?”. Hắn quả thực làm tôi không biết nên xử trí thế nào cho phải, có thể đem công phu thâm hậu của tôi áp bức đến mức này, có lẽ cũng là một loại bản lĩnh của Hoắc Quân Sâm.

– “Đến bây giờ tôi cũng chỉ chân chính khao khát một người, Chấn Hàm, rốt cuộc tôi phải làm gì mới lay động được cậu?”. Khẩu khí hắn đột nhiên dường như có chút thống khổ.

– “Anh không phải lay động tôi, anh đang quấy rầy tôi, loạn thất bát tao! Nếu tôi cũng mang phiền phức tương tự đến cho anh, anh sẽ cảm thấy thế nào? Tôi từ đầu đến cuối cùng chưa bao giờ có ý định phát triển với anh”. 

Bàn tay đang giữ tay tôi nhéo thật mạnh: “Cậu cũng không phải không thể phản ứng”. 

– “Anh muốn tôi phản ứng thế nào? Anh cảm thấy tôi nên phản ứng thế nào?”. Tôi không thể tiếp tục cùng hắn bàn luận chuyện này thêm nữa.

– “Tôi cảm thấy tôi nên nói vài lời làm rõ vấn đề”. Hắn lại tiếp tục cố chấp, “tôi nghĩ cậu có thể biểu hiện tự nhiên hơn một chút”. 

Tôi phi thường trịnh trọng nhìn hắn: “Kì thật anh vẫn nghĩ là tôi sống không thật với bản thân mình phải không? Vậy thì anh sai lầm rồi, tôi chỉ là không muốn dung túng nuông chiều bản thân thái quá, nếu anh cái gì cũng có, thì anh nên ngẫm lại xem người khác còn thiếu điều gì, Quân Sâm, anh không thể yêu cầu tất cả mọi người đều hoàn mĩ như anh được”. 

Hắn dần dần buông tay, rút lui từng bước: “Đỗ Chấn Hàm, nếu nói như vậy, cậu rốt cuộc cũng ít nhiều hiểu được tôi sao?”. Sau đó lắc đầu đi ra ngoài.

Tôi không có tâm tư quan tâm hắn đi đâu, chỉ cảm thấy ngực đang run lên dữ dội, tại sao trừ bỏ cục diện vế tắc, tôi và hắn không thể hòa hợp dưới một mái nhà? Đến việc chung sống hòa bình cũng không làm được. Đêm đó, tôi mất ngủ.

Hôm sau mang đôi mắt gấu mèo đến văn phòng, chưa ổn định chỗ ngồi đã thấy trên bàn có một hộp quà thật đẹp, tôi rút thiệp ra, mặt trên viết: Gửi người em yêu nhất— Mạc Hoa!

Tôi nhặt hộp quà lên, cảm thấy bên trong thật nặng, vừa mở ra, không khỏi bật cười, cư nhiên là đặc sản chocolate Caribean tôi thích nhất, tôi nghĩ Mạc Hoa cũng hao tốn không ít tâm tư mới tìm được nó.

Giữa trưa hôm đó, nàng đến công ty, nhìn thấy thân ảnh nàng xuất hiện sau cảnh cửa, tôi kinh ngạc một trận. Tôi cười, chủ động đi đến ôm nàng, kết quả khắp phòng đều òn ào một mảnh cười đùa.

– “Chào mừng em đến San Francisco”. 

– “Em đợi những lời này lâu lắm rồi”. Mạc Hoa níu tay tôi nhìn về phía đồng nghiệp, “Kevin vừa mới dẫn em đi thăm phòng làm việc, phi thường lớn”. 

Kevin chỉ tươi cười hớn hở tiếp lời: “Gần đây cũng không tệ, tạp chí chúng ta phải tăng trang, tôi còn đang lo không biết tìm đâu người thích hợp”. 

Vì thế tôi nói: “Nếu Mạc Hoa không ngại giúp cậu, tôi cũng không có ý kiến”. 

– “Úc, vậy là xong, thành thật mà nói, tôi nguyện ý tìm trợ lí cho nàng”. Kevin giả vờ như kẻ bề tôi trung thành, quỳ xuống đất trịnh trọng hôn tay nàng: “Nữ hoàng, tôi nguyện lấy hết tâm huyết ra phục vụ nàng”. 

Mạc Hoa ôn nhu nhìn tôi cười, tựa hồ nàng thực vừa lòng. Cứ như vậy, nàng theo A Mặc và Kevin, và Đường Na tạo thành một đội thiết kế, chứ không đến bộ phận hành chính phát huy năng lực quản trị nhân sự của mình.

4h chiều, Mạc Hoa đi vào văn phòng tôi, vẻ mặt thật thư sướng: “Em không tin được, em mới nhìn thấy anh ta rồi”. 

– “Ai? Chẳng lẽ nơi đây còn có kẻ thu hút em hơn anh sao?”. Tôi ngẩng đầu đùa giỡn với nàng.

– “Hoắc Y Sâm, em vừa thấy anh ta đi vào phòng thiết kế”. 

Nghe xong câu này, nếu trong lòng còn cảm thấy bình thản như trước kia, tôi đây quả thực là thánh nhân, tôi không ngờ Mạc Hoa cũng cảm thấy hứng thú với Hoắc Y Sâm. Tôi suýt quên mất nàng cũng là nữ nhân yêu cái đẹp, phương diện này, khứu giác phụ nữ quả thực rất mẫn cảm, nàng đương nhiên sẽ quan tâm đến Y Sâm.

– “Hắn làm việc ở đây, em tự nhiên sẽ gặp được hắn”. 

– “Việc này em đã nghe James nói qua, em thực bội phục khả năng thuyết phục của anh”. 

– “Ai nói anh thuyết phục hắn?”

– “Chính hắn tự nguyện gia nhập công ty? Oa, mặt mũi anh cũng không nhỏ, Chấn Hàm”. Nàng cười đi đến bên cạnh tôi, “Nói xem, bữa tối chúng ta đi đâu”. 

– “Em không phải trong thời gian ngắn đã muốn khảo sát khả năng trả giá của anh đó chứ?”

– “Lúc này anh nên như vậy”. nàng hào sảng vỗ vỗ lưng ghế tôi, phá lên cười. Đến khi Mạc Hoa quay về phòng riêng làm việc, nàng lại được nghênh diện Y Sâm đang bước vào phòng tôi.

– “Chào”. Hắn chào hỏi “đồng nghiệp mới”.

– “Chào…”. Tôi chưa bao giờ thấy Mạc Hoa rụt rè e ngại đến thế, “tôi làm việc đây, hai người nói chuyện đi”. Sau đó nhanh chóng biến mất ở cửa. Tôi có chút kinh ngạc, xem ra chỉ có Hoắc Y Sâm mới có thể làm cho toàn thể phụ nữ trên thế giới không thể trách mắng một lời, ngược lại còn dễ dàng chiếm hết cảm tình của bọn họ.

Thật sự không nghĩ hắn sẽ xuất hiện trước mặt tôi lúc này, có lẽ đây là một trong những phương thức biểu đạt tính thỏa hiệp trong hắn, hắn sau một lần bộc phát lại luôn bày ra thái độ như chưa từng có viẹc gì xảy ra. Tôi biết đây không phải thói quen của hắn, vậy tôi làm sao có thể quen? Nếu nói hắn không có hứng thú với bất kì ai ngoài tôi, thì đó cũng chỉ là những lời gạt người, bởi vì, hắn chính là Y Sâm được người người nhà nhà yêu mến.

Hắn móc từ trong túi ra một hộp quà tinh xảo nhỏ xinh, nhíu mày nhìn tôi, khẩu khí có chút chua: “Ngay cả tôi cũng có quà sao? Hổ phách thượng hạng, thật đúng là một người bạn gái tuyệt vời”. Tôi biết Mạc Hoa chuẩn bị quà cho từng người trong công ty.

Tôi nói: “Nhận được quà thì nên cảm kích”. 

– “Tôi cũng đang định làm vậy, nên tôi có ý định mời nàng đi ăn tối”. 

– “Ngại quá, tôi đã mời cô ấy trước rồi”. 

– “Có lẽ chúng ta có thể cùng đi”. 

– “Anh muốn quấy rối phải không?”. Thật sự tôi không biết mình nên khóc hay cười, Hoắc Y Sâm đề nghị cùng tôi đi hẹn hò bạn gái! Thế này được gọi là thể thống gì?

– “Tôi là khách trọ đặc biệt của cậu, tương lai nữ nhân kia có thể dọn về chung sống cùng cậu, tôi hẳn là nên chào hỏi làm quen một chút chứ?”. 

– “Anh suy nghĩ nhiều quá”. 

– “Cậu không cần phải miễn cưỡng chính mình”. Cuối cùng hắn nói với tôi một câu, “Tôi chỉ là muốn đến nói cho cậu biết, đừng tưởng tôi sẽ vì cậu mà bỏ qua mọi chuyện, tôi không tính toán với cậu, nhưng người khác thì không chắc. Tạm thời là vậy đi!”. Nói xong lại ra ngoài, “Vậy, tạm biệt”. 

Hắn cứ thế bỏ mặc tôi đang hoang mang ngồi nghiền ngẫm lời hắn, nhữn lời đó, có nghĩa rằng, những gì hắn làm chỉ có thể vì quyền lợi của tôi? Hắn có thể vứt bỏ sau lưng mọi mâu thuẫn, cũng chỉ vì tôi? Hắn muốn tôi cũng phải như hắn? Quan hệ chúng tôi thân thiết đến độ đó sao? Tôi nghĩ bản thân đã động phải một tuyệt đỉnh nan đề trong đời này: Hoắc Quân Sâm.

Tôi cùng Mạc Hoa nhàn nhã thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, nàng tao nhã nâng ly vang: “Chấn Hàm, hợp tác tốt đẹp”. 

Vài tuần trước, cũng có người nhẹ nhàng thổi bên tai tôi câu “hợp tác tốt đẹp”, nguyên lại những lời này từ những người khác nhau sẽ mang hàm nghĩa không giống nhau.

– “Chấn Hàm, anh có vẻ không giống trước kia”. Khuôn mặt Mạc Hoa dưới ánh nến mang theo chút thần bí.

– “Sao lại nói vậy?”

– “Em cũng không rõ, tóm lại, em thấy anh không giống trước kia”. 

– “Là tốt hay xấu?” 

– “Mọi sự thay đổi luôn luôn tốt”. Nàng vươn tay đến, vuốt ve mặt tôi, nở nụ cười, “Anh vẫn là nói cho em biết anh quen Y Sâm trong tình huống nào đi, em muốn nghe về anh ta”. Tôi không ngờ tại thời khắc này, Mạc Hoa lại nhắc đến hắn, điều này vô tình lại gây áp lực cho tôi. Nháy mắt tôi lại vô duyên vô cớ khẩn trương trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.