Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 11: Tô Chính Lượng Cũng Bị Liên Lụy




Tôi đứng lặng 5 phút ngoài cửa, hắn ngoảnh đầu bước tới, có chút không hài lòng nhìn tôi vẫn bất động: “Cậu—-phải quay về công ty sao?”

Tôi trả lời: “Phải, nếu anh không cần gì nữa thì tôi đi trước”

Hắn bước đến gần tôi vài bước: “Tôi còn muốn ra ngoài du ngoạn 1 chuyến, cậu đưa tôi đi, dù sao cũng chỉ có 1 xe, đúng không?”

– “Trong gara vẫn còn 1 chiếc nữa, nếu không còn gì khác thì tôi đi trước”. Tôi xoay người xuống lầu.

– “Này!”. Hắn gọi giật tôi lại, “cảm ơn cậu về hôm nay”.

Tôi không quay đầu lại, chỉ tùy ý phất tay tỏ vẻ không việc gì.

Kì thật tôi hoàn toàn có thể quay về công ty ngay sau đó, nhưng bản thân lại không làm vậy. Phần lớn thời gian tôi còn bận xác định lập trường bản thân, cho nên mơ mơ màng màng sẽ hại chính mình rơi vào cục diện trầm mê không lối thoát. Vốn tưởng Hoắc Quân Sâm xuất hiện cũng sẽ không xáo trộn cuộc sống thường nhật của tôi, nhưng trên thực tế, sự hiện diện của hắn vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến tôi, một kiểu ảnh hưởng không thể xác định rõ ràng.

Tôi tựa hồ như bắt đầu quan tâm đến sự hiện diện của người này, tôi biết điều đó có nghĩa gì. Kì thật, thắng lợi cuối cùng vẫn chỉ là con người ta có thể từ bỏ và buông tha đối thủ hay không. Lúc tôi cảm nhận được điều này, thì bản thân đã dấn thân vào 1 cuộc chơi mạo hiểm.

Từ ô tô bước vào công ty, Thang Thước chặn tôi lại ngay cửa thoát hiểm: “Giám Đốc, thiết kế trưởng viện thiết kế Charles, ông Đông hi vọng có thể gặp anh bàn bạc chi tiết vụ hợp tác lần này, ông ta muốn thiết kế bên ta cũng tham dự, anh xem—-“

– “Nói Christopher chỉnh sửa điều khoản hợp tác rồi mang đến cho tôi xem”. Nói xong tôi liền đi thẳng vào văn phòng. “Phiền cô gọi James đến gặp tôi một chút, 2h chiều sẽ có cuộc họp lâm thời, chúng ta cần bàn bạc cẩn thận việc hợp tác lần này”. Đơn giản phân phó vài câu, tôi lại vùi đầu vào công việc.

Hơn nửa giờ sau, thiết kế trưởng mới hiện hình: “Thật ngại quá, Giám Đốc, nhất thời tôi không thoát thân được, khách hàng cứ nằng nặc đòi gặp, bây giờ mới có thể đi được”.

– “Ngồi đi, có việc cần thương lượng cùng cậu”

James là người Mỹ gốc Kenya, năng lực làm việc rất tốt. Hơn nữa mỗi khi nhếch môi đều để lộ ra hàm răng trắng lóa xinh đẹp: “Giám Đốc, anh có gì cứ nói, có phải bên kia đòi hỏi gì thêm?”

– “Đúng, tôi muốn để Quân Sâm đi gặp họ, nhưng hắn dù sao vẫn là người mới đến, chưa quen công tác”. Tôi đi thẳng vào vấn đề, “trong lúc đàm phán, cậu thay tôi giám sát chặt chẽ quá trình, xem hắn có thích hợp với cương vị mới này không”

James lộ vẻ mặt tán thưởng: “Mại Ngươi Tư và tôi đã xem qua tác phẩm trước kia của anh ta, thực sự rất tuyệt. Hoắc Quân Sâm rất có tiếng tăm, chỉ cần anh ta thương thuyết, bên viện thiết kế chắc chắn sẽ không nói gì”.

– “Được, mọi việc cậu cứ tự lo liệu, nếu có gì không ổn thì lập tức báo lại cho tôi, để sau đó chúng ta còn có phương án đối phó”.

Hắn gật đầu đứng lên: “Quân Sâm có đang ở công ty không?”

– “Tôi đã hỏi qua, hắn nói cuối tuần sau mới có thể bắt đầu làm việc”.

James bỡn cợt: “Vừa nghe tin Quân Sâm sắp đến, nữ nhân viên trong công ty trên dưới đều mất hồn mất vía kể cả Đường Na, tôi đề nghị khi bắt đầu làm việc, anh nên cách li anh ta, để tránh ảnh hưởng đến hiệu suất công việc”.

Tôi lắc đầu cười: “Cậu lớn tuổi hơn cô ấy sao?”

– “Không được nói cho Đường Na biết điều này, giông tố sẽ kéo đến, nàng thích người khác gọi mình là ‘mãi mãi tuổi 18”. James nghịch ngợm le lưỡi đẩy cửa ra ngoài.

Những ngày sau đó mệt như đánh trận, mỗi ngày tôi đều hăng hái chiến đấu đến chạng vạng mới xong việc. 7h30, tôi lái xe đến câu lạc bộ thể hình trong thành phố luyện tập, đây cũng là thói quen sinh hoạt thường thức.

Kì thật vận động không những giúp tôi bảo trì thể hình lí tưởng, đồng thời còn tăng cường tuần hoàn máu, giúp tiêu hao mệt nhọc. Tôi thực thích cảm giác mồ hôi đầm đìa cơ thể, khí lực lại được tái tạo để tiếp tục cho những hoạt động mới, tựa như hoàn toàn có thể điều chỉnh được tình tự. Mà những muộn phiền cũng theo mồ hôi tiêu thất đi hơn nửa.

Lúc tôi về nhà đã là hơn 9h, dì Trương hỏi tôi có muốn ăn khuya không, tôi thuận miệng hỏi: “Hoắc Quân Sâm đâu?”

– “Cậu nói thanh niên xinh đẹp kia a? Cậu vừa đi chân trước, hắn cũng liền bước theo chân sau, bây giờ cũng chưa về”.

– “Úc, được rồi, dì đừng làm bữa khuya, hôm nay tôi không thức đêm”. Tôi ngẩng đầu nhìn cửa phòng lầu 1.

Dì Trương hỏi: “Cậu muốn tôi thức đợi cửa cậu ta không?”

– “Không cần, dì nghỉ ngơi trước đi”.

Vận động vừa phải khiến thần kinh con người trở nên hưng phấn, tôi ngồi trong phòng khách chốc lát, không hiểu vì sao, lại đi vào căn phòng chưa khóa cửa trên lầu, mở nắp đàn, đánh một bản sonat ánh trăng quen thuộc của Beethoven. Bất quá, lâu lắm rồi không luyện đàn, được 1 lúc thì bản nhạc đã có chút rối loạn, tôi thổn thức khép đàn, quay người lại—rõ ràng phát hiện Hoắc Quân  Sâm đã nhàn nhã vòng tay trước ngực, lười biếng tựa vào cửa nhìn tôi tự khi nào, tôi cũng không biết hắn đã đứng bao lâu.

Tôi đột nhiên nở nụ cười, than nhẹ: “Đánh sai rồi”

– “Phần đầu bản nhạc cậu đánh rất khá”. Lời khen tựa hồ rất chân thành.

Theo tầm mắt của tôi nhìn xuống, hắn bình thản liếc nhìn đống túi mua sắm ngổn ngang trên sàn: “Là bạn tặng, bây giờ mọi nhà quảng cáo đều tại trợ sản phẩm”.

Nguyên lai là tôi cả lo, Hoắc Quân Sâm đi đến đâu cũng được hoan nghênh, làm sao còn cần người khác chỉ đường. Hắn còn có rất nhiều bạn bè cao quý, thương gia đến chính khách đủ cả, sẽ thay hắn đặt mua hàng loạt trang phục và phụ kiện đắt tiền, đại khái việc này với hắn cũng là thói quen.

Mà người như vậy, hoàn toàn sẽ không cần lợi dụng Đỗ Chấn Hàm tôi để đạt được mục đích, bởi vì rất nhiều người có thể giúp đỡ hắn, ngoài xã hội hắn là nhân vật nổi danh, muốn gì được nấy. Mà bản thân hắn cũng đã rất quen thuộc thân phận này.

Tôi không biết nói gì, nên chuẩn bị nói tiếng ‘ngủ ngon’ rồi yên lặng chuồn khỏi phòng. Hôm nay, bản thân quả thực có chút hưng phấn hơn thường ngày…

Người vừa lách qua của thì tay kia bị kéo lại: “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện”

Tôi nhíu mày, muốn hắn mau chóng buông tay: “Anh nói đi”

– “Cậu hy vọng… tôi tới sao?”. Ánh mắt thẳng thắn làm tôi nhất thời không thể nghênh tiếp, “Tôi biết là vậy..”.

Biểu tình hiện tại của tôi hẳn cũng được xem là thành thật: “Đây không phải là vấn đề hy vọng hay không, nếu tôi có hành động nào làm anh hiểu lầm, thì tôi xin lỗi. Nhưng phải nói cho rõ ràng, tôi trước sau không hề có ý định phản bác ý kiến của anh”.

Hắn nở nụ cười, có chút lạnh: “Cậu có thể không nói với tôi như thế được không?”

– “Tôi hiếm khi nói không suy nghĩ”

– “Chẳng lẽ tôi hiểu lầm?”

– “Anh tới San Francisco, tôi nhiệt liệt hoan nghênh, anh gia nhập công ty, tôi cảm thấy thực vinh hạnh, bây giờ mời anh về nhà ở, tôi cũng không chút miễn cưỡng. Không lẽ hết thảy những điều này, vẫn không đủ làm anh cảm thấy tôi—thật giả?”

– “Không”. Hắn buông tay, lui về sau, vẻ mặt tản mạn nét khinh thường, “Đúng là tôi có chút xem thường tôn nghiêm của cậu, nhưng trước mặt tôi, cậu không thể thoải mái thả lỏng 1 chút? Giống như lần đầu ta gặp nhau, không phải cậu đã rất thẳng thắn sao?”

Hắn cư nhiên gọi đó là ‘thẳng thắn’, tôi có chút co quắp bất an: “Quân Sâm, rốt cuộc anh đến đây làm gì? Vì sao anh phải đến đây thế này để yêu cầu tôi!”

– “Cậu, có tính là lí do không?”

Thái dương tôi bắt đầu đau nhức: “Tại sao phải nhằm vào tôi?”

– “Vì tôi biết chúng ta giống nhau, không có chuyện gì cậu không làm được, sự nghiệp thanh danh cậu, bề ngoài nhìn vào hệt như đều đã được vạch sẵn từ trước, nên cậu chưa bao giờ cảm thấy khát khao bất kì điều gì, dù chỉ là biểu hiện bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cậu sẽ ngày càng ích kỉ mà nghĩ rằng việc gì mình cũng thành công”. Hắn tựa hồ muốn thị uy với tôi, chậm rãi bước đến gần: “nhưng cậu không có thói quen đối mặt với phần hư hỏng trong mình, ít ra tôi thành thật hơn cậu, vì dám thừa nhận điểm yếu của bản thân”. 

– “Anh nói như vậy là có ý gì?”– tôi không thể tiếp tục bình tĩnh.

Quang mang sâu thẳm trong mắt hắn như muốn tìm người gây sự: “Cậu hấp dẫn tôi! Đúng, tôi không thể xác định đến tột cùng cậu hấp dẫn tôi ở điểm nào, có lẽ đó là 1 loại ảo giác, có lẽ…. mặc kệ thế nào, tôi đến đây, chỉ có thể đứng ở nơi này chịu những hoài nghi cảnh giác của cậu, đợi thời cơ thích hợp mà giải thích. Nhưng trên thực tế, tôi chưa làm bất kì điều gì, tôi chỉ là muốn nghiệm chứng. Xem những ảo giác kia tột cùng có đáng giá hay không”.

Những lời này nghe ra hệt như lời thoại quen thuộc trong những cuốn tiểu thuyết diễm tình, tôi quả thực muốn cười to.

– “Anh đến Mĩ chỉ để khảo nghiệm ảo giác của mình?!”. Tôi không thể phỏng đoán động cơ hành động của hắn, lời nói vốn rõ ràng rành mạch bỗng trở nên rối loạn, “anh muốn gạt tôi hay gạt bản thân mình? Tới địa ngục mà tìm ảo giác, tới địa ngục đi!”. 

Tôi phát hỏa, vô duyên vô cơ phát hỏa. Rõ ràng có người chỉ muốn chọc tức tôi, lại còn có thể hợp lí hợp tình công bố nguyên do, đây là gì? Là một điềm xấu sao? Tôi chỉ cảm thấy nếu không phát tiết, bản thân sẽ sớm bị hãm vào hố sâu không lối thoát.

Cuộc tranh luận chấm dứt như vậy.

Hôm sau, khi đầu óc khôi phục lí tính, tôi lại bắt đầu nhớ đến những thất thố đêm qua. Đêm trước ngày đàm phán lại cãi nhau với cộng sự, đây là hành vi rất không đúng mực của một Giám Đốc rất không khôn ngoan, xem ra năng lực điều tiết cảm xúc của tôi đã giảm sút nhiều. Nếu đối phương không phải là Hoắc Quân Sâm, có lẽ biểu hiện của tôi sẽ vững vàng hơn nhiều. Tất nhiên, ‘có lẽ’ cũng chỉ là 1 giả định.

Hai ngày liên tiếp sau đó, tôi đều không về nhà, đương nhiên cũng không có cơ hội gặp hắn hòa giải. Tôi đang lo lắng không biết làm sao để hắn nể mặt đi tham dự cuộc họp đàm kia, thì người đã tự tìm đến.

Chiều nay, hành lang bộ phận hành chính công ty vang lên tiếng vỗ tay, ngay cả Lị Lị cũng đứng ngồi không yên, nàng hồ hởi lao ra khỏi văn phòng. Tôi biết hắn đến, bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, hắn nhất định cũng hào phóng giữ lời.

Tôi đột nhiên thở dài, tự biết đây là thời điểm để cả hai cùng tìm đường lui cho mình, Hoắc Quân Sâm cũng không phải hạng người khư khư cố chấp, ít nhất hắn cũng đủ tỉnh táo công tư phân minh.

Tôi mở cửa phòng, bộ dáng dường như không có việc gì đi ra ngoài, cửa thủy tinh phá ra tiếng động, mọi người quay đầu nhìn tôi, thể là cùng nhau vỗ tay, Kevin khởi xướng: “Giám Đốc giá lâm, mọi người xếp hàng chào đón!”. 

Hoắc Quân Sâm bị mọi người vây ở chính giữa, hắn một thân trang nhã trong trang phục jeans, khiến tôi có cảm giác đây không phải người mình từng biết. Vẻ ngoài nho nhã tươi mát như cậu sinh viên trẻ chưa trải đời, căn bản không phải là Hoắc Quân Sâm tôi quen. Hắn chào tôi “Xin chào!”. Sau đó thản nhiên tiến đến ôm tôi, tôi nhất thời bị hắn làm cho mê muội. Bất quá bản thân vẫn tận lực tỏ vẻ tự nhiên, khinh đạm ôm chào lại. Nhân viên công ty nhốn nháo đòi ôm từng người một.

Đúng lúc này, Hoắc Quân Sâm nhẹ giọng bên tai tôi: “Chấn Hàm, hợp tác thành công”. 

Tôi bất đắc dĩ quay đầu nói vài từ nhiệt liệt chào mừng với nhân viên, sau đó, từng đợt, từng đợt người vây quanh phòng làm việc mới của hắn, ầm ĩ một khoảng, đến hơn nửa giờ sau mới trật tự trở lại.

Đường Na sau đó vào văn phòng tôi, cười nói: “như thế mà còn muốn chúng tôi an tâm công tác?”

– “Không phải chị bảo hắn là thần tài sao?”

– “Thì đúng vậy, tôi nhường phòng làm việc cho cậu ta, đương nhiên là có mục đích khác”. Đường Na sang sảng đùa giỡn, “Vừa rồi Quân Sâm chủ động ôm cậu, biểu hiện của hai người hình như có chút khác thường? Muốn lừa tôi sao? Không có khả năng!”. 

Tôi ngồi nghiêm chỉnh: “Nếu có người tuồn tin mật ra cho chị biết, thì tin tức đó không đúng rồi”. 

– “Đừng đùa a, dù sao tôi cũng phải tìm cho ra đáp án chính xác”. Nữ nhân này quả thực rất tò mò, “Quân Sâm vì sao lại gia nhập công ty ta? Tôi nghĩ cậu ta chắc chắn có quan hệ cá nhân với cậu”. 

– “Chị hỏi điều này làm gì?”

– “Đương nhiên chỉ để hiểu thêm 1 chút về đồng sự mới thôi”. Nàng thấy tôi không phản ứng gì, đành phải đầu hàng. “Được rồi được rồi, tôi nói chuyện chính đây, Kevin và Mại Ngươi Tư nói tôi đến hỏi cậu, bọn họ muốn Quân Sâm treo vài bức ảnh quảng cáo ở sảnh”. 

– “Các người đến hỏi hắn đi, tôi không có quyền buôn bán chân dung”.

Đường Na vui vẻ, ba bước thành hai bước bay đến đặt 1 bức chân dung lên bàn tôi: “Vừa rồi hai người trình diễn 1 màn ôm ấp thân tình khá cảm động, cảm động đến độ ai nhìn cũng thích, giữ làm kỉ niệm đi”. Nàng vừa cười vừa lui ra ngoài.

Tôi bất đắc dĩ ngồi im chốc lát, sau đó nhặt tấm ảnh lên xem, đúng là khoảnh khắc hắn thì thầm bên tai tôi trông đặc biệt thân thiết, tôi tùy tiện vất tấm ảnh vào ngăn kéo.

Lại gọi Lị Lị: “Đem tóm tắt sơ bộ về công ty cho Quân Sâm làm quen trước đi”. 

– “Mọi thứ đã phát cho anh ta, còn những tài liệu quan trọng hơn, lát nữa tôi sẽ đích thân mang đến”. 

– “Cảm ơn, tóm tắt tình hình hợp tác với Mạc Đức luôn”. 

– “Ok, không thành vấn đề”. Lị Lị mỉm cười ngọt ngào, tựa như cảm ơn tôi đã tạo cơ hội cho nàng chân chính tiếp cận Quân Sâm.

Mọi việc cứ như vậy bình an qua được 1 vòng, số lần tôi về nhà không nhiều, tôi đoán hắn nhất định cũng không về nhà hằng đêm. Không gian sống của cả hai lại đột nhiên khôi phục bình tĩnh, trở thành hai đường thẳng song song không giao nhau, cả hai cùng hợp tác làm việc, tựa hồ trạng thái làm việc vùng áp lực công việc điên cuồng sẽ tốt hơn trong tình hình hiện tại.

Ở công ty, chỉ những khi họp hành chúng tôi mới ngồi chung bàn, bình thường, cả hai thỉnh thoảng mới chạm mặt ngoài hành lang, vài lần trao đổi ánh mắt chào hỏi đầy lễ tiết, vài lần trao đổi công việc đầy nghiêm túc, giống như cả hai đều cật lực che giấu bí mật bản thân, chỉ cần sắm vai tựa-như-chính-mình, cũng sẽ không có cơ hội nảy sinh xung đột. Ngoài công việc, chúng tôi tựa hồ không còn thời gian tranh luận những vấn đề khác, đây là điều tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.