Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 82: Tướng công – niềm hạnh phúc của tôi, người đàn ông của tôi. .




Sáng sớm Tần Vi Nhiên phải đi làm, vừa tới của, di động vang lên. Lấy ra, nhìn thử, một dãy số xa lạ làm cô kinh ngạc. Ngoài Lam Hà Sinh và hai anh em Vương Mãnh, Vương Lực ra thì không ai biết sô di động của cô. Di động vang lên không ngừng, Tần Vi Nhiên đành nhận.

Tần Vi Nhiên mở máy, không nói tiếng nào, chờ đối phương nói trước. Một lát sau, nghe thấy tiếng cười trầm thấp, Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Phó tiên sinh?”

“Vi Nhiên, là người phụ nữ của tôi, cách gọi “Phó tiên sinh” này hình như không hợp.”

Tần Vi Nhiên cũng không ngốc đến nổi phải hỏi hắn làm sao biết số di động của cô. Lấy năng lực của hắn, muốn biết cũng không khó.

“Phó tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì?”

“Em có thể gọi tôi là Phó Vân, hoặc là Vân, hoặc là anh yêu. Tóm lại, không phải Phó tiên sinh là được.”

Tần Vi Nhiên lười nói lời vô nghĩa với hắn, mở miệng: “Phó Vân, có việc gì?”

“Cô bé ngoan, tôi biết hôm này là ngày đầu tiên em đi làm, vì chúc mừng, tối nay mời em đi ăn cơm, thuận tiện có món quà muốn tặng cho em.”

“Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Tin tưởng tôi, em nhất định sẽ thích món quà này.”

Tần Vi Nhiên chần chờ môt chút rồi nói: “Tối nay gặp.”

“Đi làm ngoan, không được nói chuyện với người đàn ông xa lạ!”

Tần Vi Nhiên không trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.

Phó Vân lúc này đang ăn sáng , một nhà già trẻ lớn bé đều quái dị nhìn hắn, nhưng hắn không biết, cười cười giảo hoạt. Biểu tình đó, giống như là trẻ con vừa mới cướp được kẹo vậy.

Người bình tĩnh nhất trên dưới Phó gia chỉ sợ là chỉ có Phó Thiệu Dịch, cũng giống như Phó Vân, bình tĩnh ăn sáng , đối với phản ứng của người bên cạnh dường như không phát hiện.

Tô Diêu nhéo tay Phó Tố Yên bên cạnh một cái, nghe cô hô đau mới mở miệng: “Thì ra mẹ không có nằm mơ.”

“Mẹ, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ không vậy? Xuống tay nặng như vậy? Sao mẹ không tự nhéo mình đi.” “Mẹ tự nhéo sẽ đau, tâm ba con cũng sẽ đau, phải không Thiệu Dịch?”

Phó Thiệu Dịch nâng mắt nhìn Phó Tố Yên, thản nhiên nói: “Yên Yên, con phải biết tôn trọng người lớn.”

Phó Tố Yên ủy khuất nhìn lão Phó và lão Vân ngồi đối diện: “Ông cố, Yên Yên đau quá!”

Tô Diêu đánh vào sau gáy Phó Tố Yên một cái: “Con cho là con vẫn là đứa bé ba tuổi sao? Trình độ làm nũng này không thích hợp với con nữa rồi.”

Lão Phó và lão Vân vẫn không đành lòng , mở miệng khuyên nhủ: “Diêu Nhi, trẻ con cần dạy dỗ tốt, không cần đánh con bé.”

“Ông nội, ông ngoại, hai ông yên tâm, con ra tay có chừng mực. Hơn nữa, đánh chết nó con cũng cứu sống lại mà.”

Hai ông vừa nghe, đơn giản là mặc kệ, tự ăn bữa sáng của mình, tỏ vẻ họ lực bất tòng tâm.

Phó Tố Yên tự biết mình không thể chống lại, đành phải bĩu môi không nói lời nào, ủy khuất ăn sáng.

Tô Diêu nhìn ngồi đối diện, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi:”Ra tay nhanh như vậy sao?”

“Vẫn còn thiếu 1 chút, bây giờ vẫn đang bắt đầu hẹn hò.”

Phó Tố Yên Kinh hô :”Trời ạ! Anh, anh đúng là thần tượng của em, vừa phải làm việc, vừa phải làm mấy chuyện thương thiên hại lý, bây giờ vừa phải nói chuyện yêu đương, quá lợi hại!”

“Anh biết chuyện thì đến công ty hỗ trợ đi!”

“Hắc hắc…cái đó quên đi. Em phụ trách phá sản là được rồi, công ty có anh và ba chèo chống, không cần em.”

“Tô Tô, con mau nói cho mẹ biết, con làm sao mà thu phục được Thiếu tá đại nhân uy vũ bất khuất kia?”

Phó Vân Mím môi cười:”Hống liên tục mang lừa.”

Mọi người sửng sốt, lập tức cuối đầu ăncơm, yên lặng dụng lên ngón tay giữa.

---O---

Tần Viên Nhiên trải qua một loạt kiểm tra và chứng thực thân phận mới tiến vào Cục Quốc An, vừa vào tới đại sảnh đã thấy một người đàn ông trung niên tiến lên.

“Thiếu tá Tần Vi Nhiên?”

“Phải.”

“Xin đi theo tôi.”

Tần Vi NHiên đi theo phía sau người đàn ông trung niên, hai người tiến vào thang máy, đi thẳng xuống dưới, đại khái là lúc tới tầng ngầm tầng 6, thang máy dừng lại. Bước ra, Tần Vi Nhiên nhíu mày. Đây là một đại sảnh trống trải, không có một đồ dùng gì khác, chỉ có máy tính và các loại dụng cụ. Trong đại sảnh chỉ có mười mấy người, đều là nam nữ trẻ tuổi. Bọn họ mỗi người phụ trách một máy tính, có người đồng thời quan sát hơn 10 máy. Mỗi người đều làm việc, căn bản là không ai rảnh rỗi chú ý tới người xa lạ mới đến.

Người đàn ông trung niên cũng không giới thiệu hay giải thích gì, tiếp tục đi vào trong. Tần Vi Nhiên chỉ nhìn thoáng qua, biết những vách tường ở nơi này đều dùng chất liệu đặc biệt chế thành, cho dù là bom thì cũng không thể phá hủy nơi này. Cô biết, cô đã tiến vào trung tâm của Cục Quốc An.

Người đàn ông trung niên mở ra 1 mật thất, bấm mật mã, cửa tự động mở ra. Người đàn ông trung niên bày ra tư thế mời. Tần Vi Nhiên không do dự đi vào. Cô vào rồi, người đàn ông kia cũng không vào theo, đóng cửa mật thất lại.

Tần Vi Nhiên không bối rối, lẳng lặng đứng tại chỗ. Trong mật thất, một chút ánh sáng cũng không có, nhưng cô biết, ở đây có người, tổng cộng 6 người, hai nữ 4 nam, đứng đối diện và hai bên cô. Người đàn ông đối diện hô hấp trầm ổn, là một cao thủ tuyệt đỉnh, nếu cô không có dị năng, cô căn bản không phải là đối thủ củahắn. Nam nữ hai bên đều là cao thủ, thực lực cũng không phân biệt cao thấp với cô.

Thời gian mỗi một giây trôi qua, một giờ sau, mật thất đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt làm Tần Vi Nhiên hí mắt 1 cái, liền mở to ra, nhìn thấy người đàn ông trung niên mỉm cười với cô. Cô biết, người đàn ông này rất mạnh.

“002497, cô quả nhiên không làm tôi thất vọng.”

002497 là số hiệu của cô trong Cục Quốc An. Tần Vi Nhiên lập tức cúi chào:”002497 báo cáo trưởng quan.”

“002497, từ giờ trở đi, danh hiệu của cô là Liệt Hỏa.”

“Rõ, trưởng quan.”

“Liệt Hỏa, tôi giới thiệu đồng đội với cô.”

Sau khi người đàn ông kia giới thiệu, Tần Vi Nhiên biết cô gái vẻ mặt tà mị mặc váy đen bó sát người gọi là Phi Hồ, cô gái mặc đồ thể thao thanh nhã màu trắng là Bạch Điệp, bên phải cô là người đàn ông bất cần đời mặc áo sơ mi đỏ là Hồng Ưng, người đàn ông mặc áo da đen không tay sắc mặt tái nhợt như tờ giấy là Quỷ Thủ,còn người đàn ông diện mạo suất khí mặc quân phục Thiếu tá giống cô là Minh Thủy.

“Liệt Hỏa, cô hiện tại đang ở trong Lục Tổ Quốc An. Lục Tổ Quốc An là tổ chức bí mật cao độ trong Cục Quốc An, phụ trách xử lý tất cả những sự kiện nguy hại tới quốc gia mà quốc gia không thể ra mặt xử lý. Mọi chuyện trong Lục Tổ Quan An đều cô cùng cơ mật, tuyệt đối không thể tiết lộ, cô hiểu chưa?”

“Rõ, trưởng quan.”

“Liệt Hỏa nghe lệnh!”

Tần Vi Nhiên lập tức đứng thẳng, tiếp nhận mệnh lệnh.

“Tôi lấy thân phận Cục trưởng Cục Quốc An, trao tặng cho 002497, Thiếu tá Tần Vi Nhiên, danh hiệu Liệt Hỏa, làm Đội trưởng Lục Tổ Quốc An, lập tức có hiệu lực.”

“Liệt Hỏa tiếp lệnh.”

Tần Vi Nhiên có chút kinh ngạc, người đàn ông trung niên trước mặt lại là Cục trưởng Cục quốc an Vương Thế Quân. Hơn nữa cô vừa tới lại đảm nhận chức vụ trọng trách, đảm nhiệm chức vụ Đội trưởng Lục Tổ Quốc An. Tần Vi Nhiên biết, từ giờ khắc này, sinh mạng của cô không còn thuộc về riêng một mình cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.