Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 80: Thảo Hồ là đồ ngốc – Quyết chiến sắp tới!




Tiếp cận? Nghe hai chữ đó, trên dưới Tần gia sửng sờ ngây ngốc. Kinh đô Vân thiếu chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì đã có một đống phụ nữ dâng đến cửa, không cần phải hạ thấp thân phận như vậy. Rốt cuộc Tần Vi Nhiên có loại sức quyến rũ nào, đáng giá để vân thiếu hạ mình như vậy?

Tần Vi Nhiên vẫn như trước, không chút để ý nhấm nháp rượu đỏ, khẽ nhíu mày. Rượu ở hiện đại so với mạt thế thật sự là một trời một vực. Nếu có cơ hội, cô phải tự mình ủ mấy bình rượu ngon mới được, tự mình hưởng thụ.

Phó Vân nâng tay nhìn đồng hồ, rồi nhìn Tần Vi Nhiên: “Cũng không còn sớm. Vi Nhiên, em có thể tiễn anh không?”

Tần Vi Nhiên buông ly rượu, thản nhiên mở miệng: “Đi thôi!” Dứt lời, cô liền bước ra cửa. Tiễn hắn chỉ là cái cớ, nàng muốn thoát khỏi tầm mắt của Tần gia mới là thật.

Phó Vân cười đuổi kịp bước chân của cô. Hai người đi tới ngoài cửa biệt thự.

Tần Vi Nhiên bỗng xoay người, lạnh giọng hỏi: “Phó tiên sinh, anh tiếp cận tôi có mục đích gì?”

Phó Vân cười yếu ớt: “Tôi không có mục đích gì cả.”

“Anh cho là tôi sẽ tin anh sao?”

“Vi Nhiên, đầu tiên, tôi tới yến hội trước em. Hơn nữa, ngay từ đầu, tôi cũng không biết em là trưởng nữ Tần gia.”

“Ý của anh là tất cả chỉ là ngẫu nhiên?”

“Đúng vậy, chỉ là ngẫu nhiên.”

“Anh tin sao?”

Phó Vân ngẩn người, không nghĩ tới cô lại hỏi như vậy. Hắn suy nghĩ một chút, dường như xác thực một chút cũng không thể tin. Phó Vân nhìn Tần Vi Nhiên, cười nói: “Thật sự là cô gái không đáng yêu.”

“Tôi nghĩ anh cũng không phải là người thích lãng phí thời gian.”

“Xem ra em đã biết tôi là ai.”

“Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân, tôi căn bản không cần tra, chỉ cần gõ tên anh vào máy tính là có một đống tư liệu hiện ra. Mục đích anh cho tôi danh thiếp không phải là vậy sao?”

“Quả nhiên là thông minh! Tần gia ngu ngốc như vậy lại có thể nuôi dưỡng ra con gái thông minh như thế, thật sự là kỳ tích! Thật không biết em giống ai.”

“Chuyện này quan trọng sao?”

“Quả thật không quan trọng. Tần tiểu thư thông minh như vậy, không cần nghĩ cũng biết mục đích của tôi phải không?”

Vừa rồi còn ôn nhu gọi cô là Vi Nhiên, giờ thì là Tần tiểu thư lạnh nhạt, xem ra hắn cũng không muốn tiếp tục ngụy trang.

Tần Vi Nhiên cười lạnh: “Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Vân, đương nhiên là không thiếu quyền, càng không thiếu phụ nữ, cho nên tôi thật sự không nghĩ ra anh có mục đích gì.”

Hai mắt hẹp dài sáng ngời của Phó Vân chớp chớp: “ Ai nói tôi không thiếu phụ nữ? Cô đã điều tra tôi, vậy cũng nên biết, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng có phụ nữ.”

“Nếu Phó tiên sinh muốn, tôi cũng có thể giới thiệu em gái tôi cho anh.”

“Bộ dáng cô ta không tệ, cũng xem như phù hợp với thẩm mỹ của tôi, chỉ là đáng tiếc, không phải là Thiếu tá.”

Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Phó tiên sinh không thiếu quyền.”

“Nhưng tôi thiếu phụ nữ, một người phụ nữ đủ để xứng với tôi.”

Ngụ ý, hắn cần một người phụ nữ, cô hợp với yêu cầu của hắn, cho nên cô chỉ có thể phục tùng sao?

Tần Vi Nhiên bật cười một tiếng, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: “Phó tiên sinh, không phải người phụ nữ nào cũng bị anh nắm trong tay.”

“Tần tiểu thư không cần cự tuyệt gấp như vậy. Không bằng, nghe thử điều kiện của tôi trước, có lẽ cô sẽ thay đổi suy nghĩ.”

“Nói thử một chút!”

Phó Vân tiến lên hai bước, khoảng cách của hai người ngày càng gần. Hắn nâng tay vuốt ve quân hàm trên vai quân trang của cô, bạc môi khẽ mở: “Ông nội cô là Trung tướng, cha cô là Đại tá, mà cô chỉ là một Thiếu tá nho nhỏ. Chỉ bằng vào sức lực một mình cô vẫn không đủ đối kháng bọn họ. Đương nhiên, tôi cũng không phải nghi ngờ thực lực của Tần tiểu thư. Chỉ là bây giờ cô mới tập đi, gót chân đứng chưa vững, bọn họ muốn đối phó cô, rất dễ dàng.”

Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc nhìn hắn, rất hiển nhiên, hắn đã điều tra rành mạch quan hệ của cô và Tần gia. Trước mặt người ngoài, Tần gia luôn đối xử tốt với cô, hắn có thể tra ra ngọn ngành, chắc chắn không thể khinh thường.

Ở trước mặt người thông minh không cần đùa giỡn trí thông minh, Tần Vi Nhiên cũng không nhất thiết che giấu: “Tôi sẽ có biện pháp ứng phó.”

“Đương nhiên! Tôi nói rồi, tôi không nghi ngờ năng lực của em, nhưng nếu cứ như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, không phải sao?”

Tần Vi Nhiên nhíu mày. Quả thực, hiện tại cô chưa đủ cường đai, vị trí cô muốn không chỉ là Thiếu tá. Nếu Tần Ngạo Thiên và Tần Lăng Phi ngăn trở, cho dù thực lục cô phi phàm cũng chỉ sợ không có cơ hội.

“Tôi có thể giúp em đạt được thứ em muốn.”

“Điều kiện?” Tần Vi Nhiên cười nhạo: “Phó tiên sinh, không muốn nói cho tôi biết điều kiện tôi phải trả là gì sao?”

“Tôi là một thương nhân, hơn nữa chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn. Tôi nói, tôi cần một người phụ nữ xứng đôi với tôi.”

“Phó tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không cần thương lượng nữa.”

“Tần tiểu thư, cô không cần hy sinh cái gì. Tôi năm nay hai mươi hai tuổi, tôi nghĩ cô có thể đoán được, phụ nữ bên cạnh tôi đang suy nghĩ gì. Loại phụ nữ giống như em gái cô, bên cạnh tôi có một bó to. Tôi không thích phiền toái, cho nên tôi gần một tấm gỗ có thể làm cho đám phụ nữ kia cách xa tôi ra một chút, không hơn.”

“Phó tiên sinh, anh đang nói giỡn sao?”

“Tôi chưa bao giờ nói giớn. Cô cho tôi sự bình lặng, tôi cho cô địa vị, rất công bằng.”

“Anh nói anh chưa từng làm ăn lỗ vốn.”

“Đương nhiên, nếu cần, có lẽ sẽ có một vài cử chỉ thân mệt với cô. Tôi nghĩ điều kiện này Tần tiểu thư có thể ứng phó được.”

“Phó tiên sinh, hợp tác vui vẻ!”

Tần Vi Nhiên lạnh nhạt vươn tay phải, không nghĩ tới Phó Vân lại nắm lấy, dung sưc một cái, kéo cô vào lòng: “Xem ra em gái cô rất quan tâm tới cô!”

Động tác của Tần Vi Nhiên dừng lại một chút, thả lỏng để hắn ôm. Nếu hắn nói những lời này trễ một giây, có lẽ giờ đây hắn đã ngã xuống đất.

“Em đã là người phụ nữ của tôi, làm phiền khi người đàn ông của em ôm em, cũng nên cần đáp lại cho thích hợp.”

Tần Vi Nhiên sắc mặt cứng đờ: “Đáp lại cái gì?”

Tuy cô hai kiếp làm người, nhưng vẫn chưa nói chuyện yêu đương. Ở mạt thế, cô là Quân Vương không thể chạm tới, cho dù có người thích cô cũng không dám nói ra. Sau khi trở thành Tần Vi Nhiên, cô chỉ lo cho mạng sống và huấn luyện, lại không có cơ hội, cho nên tiếp theo nên có phản ứng gì, thật xin lỗi, cô thật sự không biết.

Phó Vân không trả lời cô, mà nâng cằm cô lên, tới gần.

“Anh muốn là gì?”

“Đừng khẩn trương, đừng để cho khán giả thất vọng.”

Bạc môi khiêu gợi nhẹ nhàng đặt lên má cô, chạm nhẹ, lập tức buông cô ra, lộ ra nụ cười sung sướng, sau đó mới rời đi.

Tần Vi Nhiên nhìn xe của hắn rời đi, trên mặt không chút biể tình. Khi cô nâng mắt nhìn về phía biệt thự, quả nhiên nhìn thấy Tần Phi Nhiên mặc lễ phục màu đỏ đứng xa xa nhìn cô. Khóe môi cô khẽ nhếch cười nhạt, bước vào biệt thự.

Khi Tần Vi Nhiên đến gần, Tần Phi Nhiên hừ lạnh một tiếng thặt mạnh: “Chị, chị thật sự là có bản lĩnh. Nhanh như vậy, Vân thiếu đã bị chị bắt làm tù binh rồi.”

“Không cần gọi xa lạ như vậy, có lẽ hắn sẽ trở thành anh rể của cô.” Tần Vi Nhiên thản nhiên mở miệng, cũng không để ý tới Tần Phi Nhiên toàn thân phát run, đi vào biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.