Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 8: Quá khứ của Minh Dã




- Vậy à, vậy thì tốt thôi!

Nghe thấy nó nói như vậy hắn đau đến tận tâm can, nó không muốn nhớ những gì nó nói, hắn muốn nó phải lưu giữ nhưng thôi hắn nghĩ chắc tại nó ngại nên mới nói vậy. Ăn uống xong thì trời đã tối rồi, hôm nay hắn cùng nó tiếp tục coi phim kinh dị thường xem.

Sáng hôm sau, 2 người tiếp tục nghĩ học tiếp vì có công việc riêng, hắn đi lên tổng công ty để ký kết hợp đồng hợp tác toàn diện, cùng nhau phát triển kia giữa hai tập đoàn. Nó thì đi sau, lén qua , nhà nó kế bên, nói kế bên chứ cũng xa tại vì cái vườn bao quanh cái mà. Làm một số việc riêng của nó.

- bà đã đưa cô ta về biệt thự riêng chưa?

- Dạ thưa cô chủ, đã xong!

- Cô ta có nói gì không?

- Dạ, cổ có hỏi cô đâu nhưng tôi đã nói là cô đã về Mỹ có chút chuyện.

- ừ vậy là được rồi!

* nói luôn là Nga không biết về việc nó là chủ tịch tập đoàn TC mà Nga chỉ biết về nó là giám đóc của một công ty nhỏ trong tập đoàn TC thôi (nhỏ nhưng mà cũng bự và nổi tiếng) nên cô mới quay về ăn cơm ké và làm điều mờ ám gì đó *

Bàn giao một vài công việc nên nó cũng về nhà hắn, về trước hắn để không bị lộ.

       Hắn về nhà rất sớm nhưng cũng về sau nó:

- sao về sớm vậy?

- nhớ em nên về! – hắn ôm nó, nó cũng không chống cự nhưng vẫn cầm cuốn sách trên tay mà đọc tiếp.

- em chưa nói em làm gì  trong TC đó – từ khi nghe nó thuyết phục đến giờ vẫn chưa nghe nó nói nó làm chức vụ gì ngoài cái gọi là đại diện. nhưng cũng không phải vì nó không mà hắn mới đồng ý hợp tác mà do hắn cũng đã nghiên cứu kĩ trược đó nên mới đồng ý dễ dàng như vậy và điều đó tất nhiên là nó cũng biết.

- tôi làm giám đóc một công ty nhỏ của TC – nó cũng không có bất cứ cử chì nào, cứ dán mắt vào cuốn sách kinh tế.

- à em đã nấu cơm chưa, anh đói rồi đây!

- Rồi!

- Ăn nào – hắn lôi nó vào bếp trong niềm hạnh phúc

- Mai chúng ta đi học? – nó

- ừ đơn nhiên

sau khi ăn cơm, do trong nhà chỉ có một phòng làm việc, bởi vì phòng làm việc của hắn có đủ thứ nó cần nên 2 người cùng chung phòng giải quyết những công việc riêng.

- em nói là giám đốc của một công ty nhỏ sao có thể làm đại diện, sao bên đó không cử ai chức vụ cao hơn?

- Đó là chuyện của cấp trên tôi cũng không rõ!

Không khí lắng lại chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím máy tính của hai người, có khi hắn lại lén nhìn nó, xem nó đang làm gì rồi mỉm cười cuối xuống làm tiếp công việc của mình.

Ngày hôm sau, đi học, nó vẫn đi xe buýt chứ không đi xe cùng hắn, tưởng đâu là đi một mình ai ngờ đâu hắn bửa nay cũng cùng nó đi xe buýt. Ngồi cạnh nó…

- sao bửa nay đi xe buýt?

- Tại muốn đi!

- Vì sao lại muốn đi?

- Tại có em!

- Nếu không có tôi?

- Tôi không đi!

- Vậy à!

Hắn không nói gì nữa cho đến khi vào đến lớp.

- mấy người làm gì mà nghỉ mấy ngay liền, mà cả 2 người nữa chứ, nghi ngờ lắm nghe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.