Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 79: Ta vĩnh viễn chỉ là Thảo Hồ thôi - Tiêu diệt người Ô




Tần Vi Nhiên nhìn Phó Vân, trong đầu hiện lên bốn chữ: “Âm hồn không tan!”

Gặp nhau trong cửa hàng xe, mua xe, chọn xe, tới yến hội cũng gặp nhau. Đây rốt cuộc là trùng hợp hay có dự tính? Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc, muốn xem hắn diễn tiếp như thế nào?”

Trên mặt Phó Vân vẫn là nụ cười trước sau như một, lôi kéo tay cô, hơi dùng sức ôm cô vào ngực, nói nhỏ bên tai cô: “Tôi nghĩ em rất thích ý giúp tôi thoát khỏi người phụ nữ kia.”

Tần Vi Nhiên nâng mắt, vừa lúc nhìn thấy hai tay Tần Phi Nhiên nắm chặt, gắt gao nhìn cô, ánh mắt phẫn nộ kia như muốn xé cô ra. Tần Vi Nhiên mím môi cười, hai tay nâng lên, ôm Phó Vân.

Cái ôm này không dài, dường như chỉ là lướt qua. Cái ôm như vậy, giống như bạn bè lâu năm không gặp nhiệt tình tiếp đón nhau, nhưng tất cả mọi người ở đây lại không nghĩ như vậy.

Phó Vân là loại người nào? Tuy trên mặt hắn luôn tươi cười ôn hòa, thoạt nhìn cả người vô hại, nhưng người quen hắn đều biết, Phó Vân giống như một dã thú ăn tươi nuốt sống không hơn không kém. Mỉm cười tuy rằng là sở thích của hắn, nhưng mà có mấy người có thể làm cho hắn lộ ra tươi cười thật tình như vậy, huống chi là một cái ôm.

Đầu ngón tay Tần Phi Nhiên dường như bấu sau vào trong thịt. Cả đời này cô sống dưới ánh hào quang của Tần gia, chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy. Cô gái này rốt cuộc là ai, dựa vào cái gì mà cướp người đàn ông nên thuộc về cô.

Khi Tần Vi Nhiên đi, Tần Phi Nhiên còn nhỏ, cũng không có bao nhiêu ấn tượng với bộ dáng của Tần Vi Nhiên. Mà âm thanh Phó Vân gọi “Vi Nhiên” cô ta cũng không nghe thấy. Huống hồ, cô ta đã sớm nhận định Tần Vi Nhiên đã chết, cho nên cũng không nghĩ đó là Tần Vi Nhiên.

Tần Phi Nhiên hít sâu một cái, nở một nụ cười, tao nhã tiêu sái tới trước mặt hai người, cười nói với Tần Vi Nhiên: “Vị tiểu thư đây, tôi nghĩ yến hội hôm nay chúng tôi không mời cô. Hơn nữa cô ăn mặc không giống đi tham gia yến hội, trong này có phải hiểu lầm gì không?”

Tô Diêu khó nén hưng phấn nhìn ba người, kéo kéo quần áo Phó Thiệu Dịch: “Thiệu Dịch, anh nói xem, cô bé kia sẽ ứng đối như thế nào? Mẹ nó, con trai em lại cưới một Thiếu tá về nhà, em không thể nhịn cười rồi.”

“Diêu Diêu, tâm cơ cô bé kia chỉ sợ còn sâu hơn người vừa rôi.”

“Em biết, nhưng cũng là người có tâm cơ sâu, em thích cô bé đến sau hơn, con bé đủ nội liễm. Người như vậy có nguyên tắc rất mạnh, cho dù vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, nhưng cũng tuyệt đối không vi phạm nguyên tắc của mình.”

Phó Thiệu Dịch cười khẽ: “Anh thấy em là yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

“Phải, con trai bảo bối thích, em cũng thích.”

Phó Vân khẽ nhíu mày, cũng không mở miệng, hơn nữa, đây là sân nhà của cô gái này, sao hắn có thể chiếm nổi bật của cô.

Tần Vi Nhiên đầu tiên liếc nhìn Tần Phi Nhiên một cái, sau lại nhìn toàn biệt thự, cười nói: “Tôi trở về nhà mình, chẳng lẽ còn phải cần thiệp mời?”

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên kinh ngạc.

Đám người Tần Ngạo Thiên lúc này cũng là một bộ dạng không thể tin được.

Đúng lúc này, Lam Hà Sinh từ một bên bước ra, cười nhìn Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên, sao bây giờ con mới về tới?”

Tần Vi Nhiên sửa sang lại quân trang: “Con đi cơ quan báo cáo, về trễ một chút.”

“Đứa nhỏ này, gấp như vậy làm gì? Lại đây, để ông ngoại nhìn kỹ xem, nhiều năm không gặp, Vi Nhiên của chúng ta đã thành thiếu nữ rồi.” Nói xong, Lam Hà Sinh vỗ vỗ vai cô, vui mừng.

Lam Hà Sinh là ai? Là thông gai của Tần gia, cha vợ của Tần Lăng Phi. Ở đây chỉ sợ không người nào không biết hai nhà qua lại. Năm đó Lam gia và Tần gia kết thân , bọn họ đều xem trọng vô cùng. Chỉ là ngày vui chóng tàn, không tới vài năm, con gái Lam gia bị tai nạ qua đời. Ngay sau đó, Tần gia lại cưới về một người phụ nữ, cũng chính là Trầm Linh hiện tại.

Chuyện này, Lam gia là bên bị hại, trước không nói Tần gia không chăm sóc tốt con gái, chỉ nói về việc bà chết không bao lâu sau liền cưới vợ, là lỗi của Tần gia.

Đương nhiên, người bị tổn thương nhất trong chuyện này không pphiar Lam gia, cũng không phỉa Tần gia, mà là con gái của Lam tiểu thư, trưởng nữ Tần gia Tần Vi Nhiên, tuổi nhỏ đã mất mẹ, vừa đối mặt với việc mẹ vừa chết, lại phải nhận mẹ kế và em kế, ủy khuất cô chịu rất nhiều.

“Thì ra là cháu gái! Ông Tần, Tần gia nuôi con gái thật tốt nha! Tuổi còn trẻ đã là Thiếu tá, tiền đồ vô lượng. Ha ha ha…”

“Đúng vậy đúng vậy, chẳng những tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mà còn xinh đẹp như vậy, cùng với Vân thiếu quả thực là ông trời tác hợp.”

“Thật sự là trai tài gái sắc!”

Lời khen tặng của mọi người xung quanh nháy mắt đã dọa Tần gia khiếp sợ. Đám người Tần Ngạo Thiên đành phải cười nhận hảo ý.

Tần Vi Nhiên thờ ơ lạnh nhạt. Tần gia tuy giả vờ bình tĩnh, nhưng tròn đáy mắt vẫn hiện lên vẻ bối rối ngoan lệ và trốn tránh ánh mắt của cô. Còn chưa chịu bỏ qua sao? Một khi đã như vậy, mặc kệ chiêu gì, cô cũng tiếp nhận.

Phó Vân mỉm cười nghe chúng quanh khích lệ. Mỗi khi nghe tới “trai tài gái sắc” hay “ông trời tác hợp”, ý cười của hắn càng lúc càng sâu.

Tất cả mọi người đều vây quanh Tần Vi Nhiên và Phó Vân, một mình Tần Phi Nhiên đứng một bên không ai thăm hỏi. Giờ phút này, cô ta giống như một câu chuyện cười lố bịch. Cô ta vốn là nhân vật chính của yến họi, nhưng vì Tần Vi Nhiên mà hoàn toàn thay đổi, từ đầu chỉ là một con nghé con ngu ngốc, không những không nhận ra chị mình, mà còn khiêu khích móc khóe. Hành vi của cô ta đúng thật là lố bịch.

Tần Phi Nhiên nhìn Tần Vi Nhiên một thân quân trang, cô hận. Vì sao cũng mang họ Tần, cô ta lại có quyền thừa kế cao quý tài phú vô thượng? Vì sao cũng mang họ Tần, cô ta lại có quyền lực Thiếu tá tối cáo, mà cô chỉ như một bình hoa mới học xong? Vì sao cũng là cô gái có mỹ mạo và trí tuệ, cô ta lại được Vân thiếu ưu ái, mà cô lại bị đối phương khinh rẻ? Tất cả mọi thứ là vì sao? Vì sao ông trời không công bằng như vậy? Tất cả của cô ta đều nên thuộc về cô, cô mới là công chúa Tần gia, cô mới phải!!!!

Khi yến hội chấm dứt, Tô Diêu và Phó Thiệu Dịch đi trước. Chuyện muốn biết thì Tô Diêu đã biết, đương nhiên sẽ không ở lại làm phiền người khác.

Ngay khi đám người Tần Ngạo Thiên tiễn khách về, bọn hộ mới kinh ngạc phát hiện, Phó Vân vẫn chưa đi. Hắn đứng bên cạnh Tần Vi Nhiên cánh đó không xa, hình thành tư thế bảo hộ cô. Cho dù hai người không nói chuyện với nhua, nhưng bọn họ cũng không tự chủ nghĩ hai người là một đôi. Nhận thức như vậy làm cho tất cả bọn hộ hoảng hốt.

Lam Hà Sinh cười cười nhìn hai người. Ông vốn lo lắng Tần gia sẽ giao hảo với Phó gia, xem ra ông lo lắng uổng cô rồi. Thái độ của Phó Vân với Tần gia vô cùng rõ ràng, từ đầu đến cuối, hắn chỉ để ý trưởng nữ Tần gia Tần Vi Nhiên mà thôi. Nếu có Phó gia ủng hộ, Tần gia muốn động vào Tần Vi Nhiên, cũng nên nghĩ lại cân lượng của chính mình.

Tần Phi Nhiên cười lạnh tới gần Tần Vi Nhiên: “Chị, chị thật sự làm cho em bái phục! Ở trong quân doanh mười lăm năm, vừa ra ngoài lền quen biết Vân thiếu, em gái thật sự bội phục!” Ngụ ý là trào phúng thủ đoạn quyến rũ đàn ông của Tần Vi Nhiên quá mức cao minh, chắc có kinh nghiệm phong phú.

Tần Vi Nhiên mím mổ nhấp rượu, đối với khiêu khích của Tần Phi Nhiên dường như không thèm quan tâm. Cứ như vậy, Tần Phi Nhiên có vẻ lấn lướt.

Kế tiếp, Phó Vân nói một câu làm cho trên dưới Tần gia khiếp sợ tột đỉnh: “Nhị tiểu thư không cần hiểu lầm. Tôi và Vi Nhiên hôm nay đi mua xe mới quen biết. Thực tế là tôi chủ động tiếp cận Vi Nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.