Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 72: Tại sao yêu nhau và ở bên nhau lại khó đến vậy?




Trong rừng cây thâm sơn, mấy bóng dáng mặc trang phục rằn ri điên cuồng xuyên qua. Bọn họ giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, vừa chạy vừa xem xét.

“Tôi cảnh cáo các cậu, nhiệm vụ lần này nhất định là tôi thắng. Ai cũng đừng mong giành với tôi.” Một thanh niên ánh mắt ngoan lệ nhìn mấy người khác giống như bọn họ không phải đồng đội, mà là kẻ địch.

“Số 99, cậu đừng có ở đây nói điên nói loạn. Nhiệm vụ lần này, ai thắng ai thua, đó là do bản lĩnh.”

“Tốt, vậy các cậu dựa vào bản lĩnh đi.” Dứt lời, thanh niên vừa nói xong vọt tới chỗ thanh niên kia, tay vừa chuyển động, một chủy thủ đã nằm trong tay hắn.

Thanh niên kia thấy vậy, hai chân đạp vào thân cây gần đó, mượn lực phóng qua một thân cây khác, tránh khỏi công kích.

“Các người cứ từ từ đánh, chúng tôi đi trước một bước. Số 7, cô có thấy số 44 không?”

“Không thấy.” Người lên tiếng là một cô gái, xem xét chung quanh, nhíu mày trả lời.

“Cô gái kia rốt cuộc là người phương nào, lần nào cũng là cô ta thắng. Đây đã là lần cuối cùng, tuyệt đối không thể cho cô ta thắng.”

Số 99 nghe vậy, nói với thiếu niên đang muốn quyết đấu với hắn: “Bọn họ nói có lý, số 44 mới là kẻ địch của chúng ta. Có lẽ, chúng ta có thể thành chiến hữu tạm thời.

“Hừ, vậy xin cậu an phận một chút, tôi cũng không sợ cậu.

Hai người tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh đã đuổi kịp ba người trước mặt.

Số 99 nhìn thanh niên liên tục không nói gì, nói: “Số 88, tôi chưa từng nghe cậu lên tiếng, cậu có phải bị câm hay không?”

Đối phương không trả lời.

Số 7 lên tiếng: “Số 88 mỗi lần nhìn thấy số 44 đều khác biệt. Xem ra cậu ta không thể thành chiến hữu tạm thời với chúng ta.”

“Ha ha… không bằng giết hắn, vừa lúc mất đi một đối thủ.”

“Đồng ý!”

Bốn người lập tức bao vây số 88.

Số 88 dừng lại, mắt lạnh nhìn bọn họ: “Các ngươi giết ta không được.”

“Thì ra không phải bị câm. Giết được hay không, sẽ biết ngay thôi.”

Bốn người liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sát ý tàn khốc. Bốn người đông thời lấy đao bên hông ra, công kích số 88.

Số 88 thấy bốn thanh đao muốn đâm vào thân thể hắn, lại không động đậy. Bốn người vừa nghĩ ý đồ sắp thực hiện được, số 88 lại hành động.

Một tay để sau lưng, tay kia dùng ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng kẹp lại, đã khống chế được thanh đao trước mặt. Đồng thời, lưỡi đao phía sau và hai bên hông muốn đâm vào hắn, hắn nghiêng mình tránh thoát, lưỡi đao trong tay giống như bị hắn khống chế, đâm vào trái tim số 7 phía sau. Hai người hai bên không kịp thu hồi lực đạo, song song đâm vào đối phương.

Số 99 sững sờ đứng đó, lúc này mới nhớ đến, bọn họ chưa từng nhìn thấy số 88 ra tay, mà mỗi lần đồng đội của số 88 đều chết hết, không ai sống sót. Hắn như hiểu được điều gì đó, muốn chạy trốn lại không còn kịp nữa.

Số 88 dùng tay vỗ mạnh vào lưng hắn, thân thể hắn không chịu nổi, bay về phía trước. “Phập” một tiếng, lưỡi đao đâm vào thịt, trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.

Thi thể bốn người cũng không ngã xuống đất mà quỷ dị dựa vào nhau cùng một chỗ, máu từ miệng vết thương chảy ra, nhiễm đỏ hoa cỏ trên đất.

Số 88 bỗng ngẩng đầu, nói với cây đại thụ không một bóng người: “Xuống đây đi!”

Cây cối cành lá tươi tốt, căn bản là không nhìn thấy ai trên đó, nhưng mà sau khi nghe số 88 lên tiếng, cây cối hơi động tĩnh, tuy rằng chỉ có một chút nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Người nhảy xuống là một cô gái, tóc dài cột lên gọn gàng, gương mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay vô cùng ôn nhu, lông mi thanh tú cùng mắt hạnh xinh đẹp càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu điềm tĩnh, chiếc mũi khéo léo, bờ môi đỏ mọng khẽnhếch lên, gợi ra một nụ cười nhạt. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cũng với vẻ lãnh khốc vô tình của sát thủ không dính dáng gì với nhau, nhưng giờ phút này, trên người cô gái phủ đầy sát ý, ngay cả ngọn gió xung quanh cũng trở nên mãnh liệt.

“Cô muốn giết tôi?” Số 88 mặt không chút thay đổi nói.

“Bởi vì anh muốn giết tôi.”

Số 88 sững sốt, lập tức nở nụ cười: “Nếu đây là trực giác của cô, thì thật sự là quá chuẩn.”|

Dứt lời, số 88 không cho cô gái có chút phản ứng, hai tay cầm dao, mục tiêu là cổ của cô.

Nếu là người khác, một đao này vụt qua nhất định là có thể mất mạng, bởi vì tốc độ của số 88 quá nhanh, nhanh đến nỗi căn bản không có cơ hội né tránh.

Cô gái lập tức nhíu mày. Ngay từ đầu cô đã chú ý chàng trai này, không có nguyên nhân gì khác, đơn giản là ngay từ đầu, hắn đối với cô tràn ngập sát ý. Cô liên tục nghĩ hắn sẽ tùy lúc động thủ, nhưng không có.

Hôm nay là trận chiến cuối cùng, từ đầu đến 100 người, chỉ còn lại mấy người. Bọn họ đang tiến vào rừng rậm, chưa đi đến cuối chặn đường, hậu quả vô cùng rõ ràng.

Bọn họ đã chết đi bốn người. Nói cách khác, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ. Đây là cuộc chiến sinh tử. Cô gái biết, số 88 ẩn nấp mười lăm năm rốt cuộc cũng muốn ra tay.

Khi lưỡi dao tiếp cận cổ cô gái, trong mắt số 88 hiện lên khoái ý, giống như tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc cũng đạt thành.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, ánh mắt cô gái sắc bén nhìn lưỡi dao. Đột nhiên, lưỡi dao dừng lại, không có cách nào đi tới thêm nữa.

Trong mắt số 88 hiện lên kinh ngạc, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Nghiệt chủng chính là nghiệt chủng.”

Cô gái nhíu mày: “Anh là người của Trầm Linh?”

“Không ai có thể sai khiến tôi.”

Số 88 nói xong, buông chuôi dao, ra quyền đánh vào mặt cô gái. Cô gái ngã người ra sau, chân mượn lực đánh vào khuỷu tay số 88. Số 88 bị đau, nháy mắt nhấc chân, đá vào đùi cô gái.

Cô gái thét lớn một tiếng, thân mình lui về sau, rơi xuống đất, cổ chân giật giật, quát lạnh một tiếng, vọt tới.

Chàng trai ra quyền, hai đầu nắm đấm chạm vào nhau. Hai người đồng thời lui lại. Hai bên đều muốn đổi lấy đối phương vào chỗ chết, nhưng thực lực tương đương, lần nào cũng đấu ngang tay, rất nhanh, hai người đều có vết thương.

Cô gái lau vết máu nơi khóe miệng, mắt lạnh nhìn chàng trai: “Anh rốt cuộc là ai?”

“Số 88, vì hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ chúng ta không phải là kẻ địch sao?”

“Ánh mắt của anh nói cho tôi biết, từ đầu tới cuối mục đích của anh chỉ có một, đó là giết tôi. Nếu mười lăm năm trước, có lẽ anh không có năng lực, nhưng hiện tại, anh giết tôi không được.”

Chàng trai hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, tôi đối với quân nhân không một chút hứng thú. Tôi muốn, chính là mạng cô.”

Chàng trai lại công kích, cô gái nâng tay lên, lạnh giọng quát: “Thu!”

Nhất thời, số 88 dừng bước, hai tay che cổ, giống như không thể hô hấp.

Cô gái muốn rời đi, đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn. Cô gái nhíu mày nhìn số 88. Không quá một phút đồng hồ, hắn sẽ chết, không thể làm được gì. Cô gái che ngực, tiếp tục đi, đi từng bước liền đau đến không thể thở được. Cô gái nhìn số 88, hắn té xuống đất, hai chân vô thức giãy dụa, dường như qua một giây nữa hắn sẽ chết.

“Phá!” Không kịp nghĩ nhiều, cô gái lên tiếng.

Số 88 lập tức ho khan mãnh liệt, thở từng ngụm từng ngụm.

Ngực cô gái vẫn đau đớn như cũ, nhưng đã có thể đi lại. Cô gái ôm ngực đi về phía trước, lại nghe thanh âm trầm thấp hung ác phía sau.

“Bây giờ cô không giết tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ giết cô.”

Cô gái dừng bước một chút, rồi lại lập tức rời đi. Đau đớn vẫn như vậy, cô gái cũng không nghĩ nhiều. Có lẽ mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, cho nên thân thể có chút suy yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.