Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 71: Công chúa A Y Nại - Minh Dã càng ngày càng hư




“Tiểu thiếu gia, đây là tư liệu cậu muốn.”

Đoàn xe Porsche xa hoa chạy trên đường dừng ở ngã tư dẫn đến hàng trăm ánh mắt. Ai cung không biết, đoàn xe xa hoa như vậy, bên trong, chỉ có một cậu bé mà thôi.

Nếu Tần Vi Nhiên ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc. Vì đoàn xe kia cô rất quen thuộc.

Bên trong xe, cậu bé tiếp nhận tư liệu, khóe môi cười nhạt.

Tần Vi Nhiên? Quả nhiên là cô nói dối cậu. Sau khi rời khỏi rừng mưa, cậu như ma xui quỷ khiến sai người điều tra người tên Kiều Lâm này. Nhưng đáng tiếc, có người tên Kiều Lâm thật, nhưng không có ai là cô bé kia. Vốn là sau khi biết kết quả này, cậu nên hòa toàn quên đi người này, coi như là một người qua đường là được rồi, nhưng cậu không như vậy.

Hình như là không có chần chờ, cậu vè dung mạo cô bé ra, hợn nữa lại sai thủ hạ lập tức điều tra chiếc Mercedes hôm đó. Không đến hai ngày, tư liệu của cô bé đã nằm trong tay cậu.

Tần Đại tiểu thư, ngoài mặt rất bình thường, nhưng thật sự Tần gia không xem cô là người nhà. Cậu rất ngạc nhiên, người Tần gia rốt cuộc là vì lý do gì mà chán ghét con cháu của mình như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì mẹ kế kia?

Càng đọc, cậu bé mày nhíu càng sâu. Cô bé này có thể sống trong gia đình đó mà nhẫn nại lâu như vậy, khẳng định là có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Cuối cùng, cậu bé hừ lạnh một tiếng: “Cô ấy đi chịu chết.”

“Tiểu thiếu gia, theo điều tra của chúng tôi, ngày hôm qua, Tần tiểu thư lên máy bay kia, có lẽ hôm nay đã tới căn cứa đó.”

“Ván bài cửu tủ nhất sinh, cô ấy cũng đủ can đảm. Căn cứ kia do ai phụ trách?”

“Là ông cậu của cậu.”

“A? Ông cậu trực tiếp phụ trách, xem ra ông cậu đối với căn cứ này có kỳ vọng rất lớn. Chậc chậc, ông cậu thật sự là tàn nhẫn. Xem ra tôi phải nói cho mẹ biết, con dâu của mẹ bước một chân vào quan tài rồi.”

Cậu bé giống như lầu bầu, nhưng vệ sĩ đã hiểu ý: “Tiểu thiếu gia, có cần goij cho thiếu phu nhân biết không?”

“Không cần, giúp tôi gọi cho ông cậu!”

“Dạ, tiểu thiếu gia!” Vệ sĩ lập tức gọi điện thoại, rồi đưa cho cậu bé.

“Điện thoại rất nhanh có tín hiệu, bên kia truyền tới một âm thanh mệt mỏi: “Alo, ai vậy?”

“Ông cậu, tối qua ông ngủ không ngon sao? Bà mợ cho ông ngủ trong thư phòng à?”

“Ách, Tô Tô?”

“Còn có ai gọi ông là ông cậu sao?”

“Tô Tô, đây là lần đầu tiên con gọi điện cho ông cậu, ông cậu sẽ nhớ kỹ ngày này.”

“Ông cậu, có câu ‘vô sự bất đăng tam bảo điện’(*).” ((*)không có chuyện không vào triều)

“Có chuyện gì con cứ nói thẳng, ông cậu nhất định giúp con xử lý.”

“Vậy là tốt rồi. Con muốn nói về chuyện căn cứ huấn luyện bí mật kia.”

“Tô Tô, ông không biết con đang nói cái gì.”

“Ông cậu, nếu con đã mở miệng, chắc chắn là đã tra được, ông cho rằng cần phải dấu diếm con sao? Ông cậu chắc cũng không hy vọng con trực tiếp gọi cho bà mợ chứ.”

“Tiểu tổ tông, ông sợ con rồi. Chuyện này cũng không phải ý muốn của ông. Trước khi ông lên vị trí này thì đã có căn cứ này rồi, không phải muốn diệt là diệt.”

“Con không có bảo ông tiêu diệt.”

“Ách, vậy ý con là gì? Chẳng lẽ con muốn tham gia? Ông nói cho con biết, chuyện này tuyệt đối không thể được.”

“Con không rảnh tham gia, chỉ là con có một người bạn, là đối tượng huấn luyện lần này.”

“Bạn? Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Được, ông lập tức mang người ra.”

“Không cần. Con chỉ muốn ông cam đoan, cô ấy còn sống bước ra.”

“Không thành vấn đề, ông cậu cam đoan sẽ trả lại cho con một cô bé vui vẻ.”

Cậu bé sửng sốt một chút, lại lập tức nở nụ cười. Nếu muốn để cô vui vẻ, sợ là có chút khó khăn.

“Cô ấy tên là Tần Vi Nhiên.”

“Tên rất dễ nghe, nhất định là một tiểu mỹ nữ phải không? Tô Tô à, các con quen biết thế nào? Sao ông không nghe Diêu Diêu nói qua? Mẹ con có biết chuyện này không? Còn nữa, đối phương mấy tuổi? Giả ở đâu? Trong nhà có…”

Bên kia còn chưa nói xong, cậu bé lập tức tắt điện thoại, thản nhiên mở miệng: “Về trang viên.”

“Dạ, tiểu thiếu gia.” Vệ sĩ cung kính đáp lời.

Đoàn xe quẹo vào con đường kế tiếp, biến mất tại ngã tư.

- - - o0o - - -

Cùng lúc đó, Trưởng quan lúc trước dẫn Tần Vi Nhiên lên máy bay nhận được điện thoại, hắn vô cùng khiếp sợ, cư nhiên là Chủ tịch gọi biện, lập tức cung kính nhận điện thoại.

Đối phương vào thẳng vấn đề: “Đợt huấn luyện lần này có người tên là Tần Vi Nhiên phải không?”

Trưởng quan sửng sốt một chút, nói: “Đúng vậy, là cháu gái của Tần Ngạo Thiên.”

“Tần Ngạo Thiên? Ừ, nếu đã là người một nhà thì chăm sóc con bé một chút, đừng để con bé gặp chuyện không may!”

“Chủ tịch, nhưng chuyện này không hợp nguyên tắc.”

“Lời nói của tôi chính là nguyên tắc.”

“Dạ, tôi hiểu được.”

Chờ đối phương tắt điện thoại, Trưởng quan liền nhíu mày. Tần Vi Nhiên này rốt cuộc là làm sao? Tần Ngạo Thiên rõ ràng nói với hắn, không cần cố kỵ mặt mũi hắn, bây giờ thì Chủ tịch gọi tới. Chẳng lẽ Tần Ngạo Thiên lo lắng cho cháu gái mình, lại nhờ bên Chủ tịch? Hắn lắc đầu, nhìn về phía bé gái vẻ mặt lạnh nhạt kia. Nếu sinh mạng cô gặp nguy hiểm, hẵn liền giúp đỡ một chút.

“Mọi người tập hợp!” Hắn cao giọng quát.

Bọn nhỏ lập tức chạy lại xếp thành hàng nhưng cũng không quá loạn.

“Từ trái sang phải, bắt đầu đếm số.”

“1, 2, 3, …, 100.”

“Rất tôt, từ hôm nay trở đi, số các ngươi vào đọc chính là chinh của các ngươi.” Ngón tay Trưởng quan gọi Tần Vi Nhiên, “Ngươi, bước ra khỏi hàng!”

“Rõ, Trưởng quan.”

Tư thế tiêu chuẩn của quân nhân làm cho Trưởng quan sửng sốt một chút, nhưng nghĩ tới cô sinh ra trong một gia tộc quân sự, nên đó cũng là bình thường.

“Nói cho ta biết tên của ngươi!”

“Báo cáo Trưởng quan, số 44!”

Nghe con số như thế, Trưởng quan nhíu mày, lập tức không chút thay đổi, nói: “Rất tốt! Ta có thể nói cho các ngươi biết, các ngươi có 100 người, có thể từ trong đây đi ra chỉ có một người. Những người khác, may mắn thì sống sót ra ngoài, không may mắn thì vĩnh viễn ở lại trong đây. Vận khí ra sao, không phải ông trời cho các ngươi, mà là các ngươi phải tự mình giành lấy. Các ngươi phải nhớ kỹ, coi mạng sống là bảo vật duy nhất, hiểu chưa?”

“Dạ hiểu.” Lúc này, bọn nhỏ đều nhận biết được tình cảnh của mình, toàn bộ cao giọng đáp lại.”

“Số 44, mỗi lần huấn luyện, số 44 đều là con số chết. Ta hy vọng ngươi có thể phá vỡ ghi chép này.”

“Rõ, Trưởng quan!”

“Về đơn vị!” Tần Vi Nhiên cúi chào. lập tức về đơn vị, động tác rành mạch lưu loát.

Trưởng quan lập tức sửng sốt. Động tác tiêu chuẩn như vậy, ngay cả bọn họ có đôi khi cũng không cam đoan làm được hoàn mỹ, mà cô gái nhỏ này lại làm được. Có lẽ lần này thật sự sẽ có kỳ tích xảy ra.

Tần Vi Nhiên không biết kỳ tích có xảy ra hay không, cô chỉ biết, cô phải trở thành người duy nhất bước ra khỏi đây. Mỗi một bước, cô sẽ không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.