Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 68: Xin lỗi, tôi không chờ được đến lúc cậu trở lại rồi




Tất cả đều nằm trong suy tính của Tần Vi Nhiên. Tần gia cho dù có nghi ngờ nhưng cũng sẽ không dám nói ra. Tần Vi Nhiên đương nhiên không ngại. Chuyện cô muốn giải quyết mà không cần suy tính gì cho Tần gia. Bọn họ muốn nghĩ thế nào, cũng không nằm trong phạm vi cô cân nhắc. Nói cách khác, người Tần gia càng buồn rầu, cô càng sung sướng.

Tần Vi Nhiên cuối cùng cũng biết vì sao Lam lão gia yên tâm để cô lại Tần gia. Có Lam lão gia ở đây, Tần gia quả thật đem cô trở thành bảo vật. Ngay cả Tần Phi Nhiên bình thường hay cáu kỉnh cũng thu liễm không ít, ngọt ngào gọi ‘Lam gia gia’, chỉ là Lam lão gia không để ý đến nó mà thôi.

Lam lão gia vốn tên là Lam Hà Sinh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bốn mươi năm trước sáng lập Tập đoàn Lam thị, dùng mười năm tạo nên một tập đoàn lớn, đạt vị trí cao trong xã hội thượng lưu. Chuyện ông làm sai nhất trong cuộc đời này, chính là muốn vững vàng trong giới thượng lưu, một long muốn tìm cho con gái duy nhất của mình một người chồng môn đăng hộ đối, không nghĩ tới cuối cùng lại làm hại con gái, làm hại cháu ngoại, ngay cả vợ ông cũng bị sự cố chấp của mình hại chết.

Năm đó, sau khi Lam Tuệ gả cho Tần Lăng Phi thì không còn cười nữa, sinh con chưa được vài năm, vào lúc tinh thần hoảng loạn chạy ra ngoài, vô ý bị xe đâm chết. Con gái chết không bao lâu, vợ ông vì nhớ thương con gái, bị bệnh nặng, cuối cùng cũng rời xa ông. Ông nắm giữ tài phú hơn trăm triệu, nhưng người thân bên cạnh ông lại từng bước rời khỏi ông. Nhiều năm như vậy, ông cũng đã thông suốt, bây giờ, ông chỉ hy vọng Tần Vi Nhiên, người thân duy nhất của ông có thể sống hạnh phúc.

Mỗi lần ông đến Tần gia, đều nhìn thấy bọn họ rất tốt với Tần Vi Nhiên, chăm sóc chu đáo. Không phải ông chưa từng nghi ngờ, cũng từng nhiều lần lén hỏi Tần Vi Nhiên sống tốt không, mà Tần Vi Nhiên luôn nói là tốt, ông cung không còn nghi ngờ nhiều nữa.

Trải qua chuyện lần này, Lam Hà Sinh cảm thấy mình quá mức sơ suất. Một đứa bé bảy tuổi, có khả năng là bị Tần gia bắt buộc hoặc đe dọa, không thể không nói tốt. Ông hối hận tự trách, có lẽ vì sự sơ ý của mình đã làm cho Tần Vi Nhiên trong mấy năm nay chịu không ít ủy khuất.

Sau khi ăn xong, Lam Hà Sinh kéo Tần Vi Nhiên vào phòng cô, khóa trải cửa.

Lam Hà Sinh ngồi xổm xuống trước mặt Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên, con nói cho ông ngoại biết, con ở đây rốt cuộc có chuyện gì hay không?”

Trong trí nhớ của ‘Tần Vi Nhiên’, ông ngoại thật sự rất yêu thương nó, cũng từng nhiều lần hỏi nó vấn đề này. Nhưng lúc trước, 'Tần Vi Nhiên' nhát gan, không bao giờ dám nói thật với ông, cho nên mới liên tục bị quăng vào dầu sôi nước bỏng. Lúc trước là không dám nói, nhưng bây giờ thì không thể nói.

“Ông ngoại, con rất tốt.”

Lam Hà Sinh nhíu mày: “Vi Nhiên, đừng gạt ông. Ông biết con song không tốt, bọn họ luôn gạt ông, đúng không?”

Nhìn ánh mắt chắc chắn của Lam Hà Sinh, Tần Vi Nhiên biết, ông sẽ không tin tưởng lời nói của cô.

Bất đắc dĩ, Tần Vi Nhiên chỉ có thể nói thật: “Đúng vậy, con sống không tốt, thật sự không tốt.”

Lam Hà Sinh vừa nghe, lập tức sốt ruột xem xét Tần Vi Nhiên: “Bọn họ đối với con như thế nào? Đánh con hay mắng con?”

Tần Vi Nhiên đỡ lấy bả vại Lam Hà Sinh: “Ông ngoại, ông hãy bình tĩnh. Con đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, con không sao.”

“Nhịn cái gì? Lam gia không nuôi nổi con sao? Vi Nhiên, trở về với ông ngoại đi. Ông ngoại sẽ cho con một thế giới tốt nhất, về sau ai dám khi dễ con, được không?”

“Ông ngoại, con không thể đi.”

“Vì sao?”

“Vì mẹ.”

“Tuệ Tuệ? Chuyện này có liên quan gì đến Tuệ Tuệ? Chẳng lẽ… Vi Nhiên, có phải con biết chuyện gì không? Con đừng sợ, nói cho ông ngoại biết, ông ngoại sẽ làm chủ cho mẹ con.”

“Ông ngoại, con không có chứng cớ, nhưng con nghi ngờ, mẹ rất yêu thương con. Tuy mẹ không vui vẻ nhiều, nhưng rất tốt với con. Con cảm thấy, mẹ sẽ không bỏ con đi. Nhưng bọn họ lại nói, vì tinh thần mẹ hoảng loạn, tự mình chạy ra đường, đây chẳng phải là muốn nói mẹ tự sát sao? Con cảm thấy, trong đó nhất định có ẩn tình.”

“Vi Nhiên, trước khi mẹ co chết đã nói gì với con, con có nhớ không?”

“Mẹ nói với con, vì con, mẹ sẽ liên tục kiên trì, tuyệt đối không bỏ con, nhưng không tới vài ngày, mẹ lại chết, còn nói là tự sát.”

Lam Hà Sinh lập tức ngã xuống đất: “Trời ơi, Tuệ Tuệ đáng thương của ba ba, đều là lỗi của ba ba, là ba ba hại chết con.” Lam Hà Sinh khóc ngất, phút chốc hai tay nắm chặt, giọng căm hận nói: “Là cô ta, chắc chắn là cô ta.”

“Ông ngoại, con biết ông hoài nghi Trầm Linh. Con cũng vậy, nhưng chúng ta không có chứng cứ. Ch nên, con không thể rời khỏi Tần gia.”

“Vi Nhiên, đứa nhỏ đáng thương của ông. Nhiều năm như vậy, thật sự là làm khổ con.”

“Ông ngoại, con đã trưởng thành. Tần gia cho con thống khổ bao nhiều, con nhất định sẽ trả lại gấp bội. Ông ngoại, chuyện ông cần làm là bình tĩnh, không cần biểu hiện điều gì, vẫn giống như bình thường, trở về Lam gia.”

“Ông ngoại sao có thể để con ở đây một mình?”

“Con sẽ không ở lại đây. Dựa theo tính tình của Tần gia, bọn họ nhất định sẽ đưa con đi huấn luyện. Ông ngoại, ông đừng gấp.” Tần Vi Nhiên thấy Lam Hà Sinh vừa nghe đến huấn luyện thì có chút lo lắng, lập tức trấn an: “Ông ngoại, con muốn biến mình trở nên lớn mạnh. Tuy huấn luyện là do Tần gia cố ý xử ép con, nhưng đó cũng là nguyện vọng của con. Tần gia là gia tộc quân sự, muốn đánh bại bọn họ, nhất định phải đứng trên vị trí cao hơn bọn họ, phải tiến xa hơn bọn họ. Nếu chút khổ cực này không chịu nổ, còn nói gì đến chuyện báo thù?”

“Vi Nhiên, con chỉ mới bảy tuổi.”

“Ông ngoại, ông thấy con giống một đứa trẻ bảy tuổi sao?”

Lam Hà Sinh sửng sốt, lập tức lắc đầu. Biểu hiện hôm nay của cháu gái làm cho ông chấn động. Nếu những biểu hiện trước kia chỉ là giả, như vậy ông có thể nói, thành tựu sau này của Tần Vi Nhiên, tuyệt đối là làm cho người khác không thể tưởng được. Một đứa trẻ bảy tuổi liền hiều được cách che giấu tài năng, không thể nghi ngờ là một thiên tài.

“Ông ngoại, tin tưởng con, con sẽ bảo vệ mình thật tốt.”

“Vi Nhiên, bằng không thì ông ngoại tìm mấy vệ sĩ cho con, âm thầm bảo vệ con.”

“không cần. Con đã tìm được rồi. Ông có còn nhớ hai vệ sĩ muốn giết con không?”

“Là bọn họ?”

“Đúng. Đây chỉ là một tuồng kịch mà thôi. Vương Mãnh, Vương Lực ở Tần gia giúp đỡ con không ít. Có họ bảo vệ con, ông có thể yên tâm.

“Khó trách con muốn ông chuẩn bị một tài xế xe tải, mục đích là để ông ngoại diễn kịch với con, phải không?”

“Dạ, ông ngoại, ông không giận con chứ?”

Lam Hà Sinh rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Không đâu. Ông ngoại vui mừng còn không kịp. Vi Nhiên, con muốn làm gì thì làm, ông ngoại vĩnh viễn ủng hộ con.”

“Ông ngoại, con thật sự rất cần sự ủng hộ của ông, hơn nữa, chính là lúc này.”

Lam Hà Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tần Vi Nhiên, vui mừng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.