Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 62: Triền miên – Bị bắt




“Đại tiểu thư. Đã đến giờ dùng bữa sáng.” Người hầu cung kính đặt bữa sáng xuống, rồi lui về đứng bên cạnh giường.

Tần Vi Nhiên nhu nhu ánh mắt, ngồi dậy. Kỳ thật, từ lúc người hầu đến, cô đã tỉnh. Tuy bây giờ không phải mạt thế, nhưng đối với Tần Vi Nhiên mà nói, mặc kệ là nuy hiểm hay không nguy hiểm, cô cũng không thể qua loa. Đây đã trở thành bản năng của cô. Ở mạt thế, chính vì sự cảnh giác cao độ này đã cứu nàng lần này đến lần khác.

Tần Vi Nhiên vô cùng rõ ràng, mỗi người trong ngôi biệt thự này đều là người của Tần gia. Cho nên, mỗi một hành động của cô đều bị giám thị. Cô phải cẩn thận từng bước, tận lực biểu hiện ra một bộ dáng nên có của trẻ con, mê hoặc mọi người.

Từ ngày cô ra khỏi căn phòng đó đến nay cũng đã nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, vết thường của cô đã tốt lên rất nhiều. Bình thường, người hầu mang bàn ăn lên sẽ rời đi, nhung hôm nay không giống như lúc trước. Cô biết, ngày lành của cô đã hết.

Tần Vi Nhiên ngồi dậy, người hầu liền cung kính nói: “Đại tiểu thư, lão gia, tiên sinh và phu nhân đang ở đại sảnh chờ cô, mời cô dùng xong bữa sáng thì đến đó một chuyến.”

Tần Vi Nhiên chậm rãi ăn bữa sáng, thản nhiên ừ một tiếng, nhìn không ra cảm xúc gì. Người hầu nhíu mày, cúi lung chào Tần Vi Nhiên một cái rồi lui ra ngoài.

Nhìn người hầu đi ra, Tần Vi Nhiên buông bát đũa, đôi mắt nhẹ nhàng nheo lại. Cô cũng muốn nhìn một chút, bọn họ có thể chơi trò gì.

Trong nửa tháng nay, thân thể của cô không còn yếu ớt như lúc đầu. May mắn là thân thể này có tính lĩnh ngộ rất mạnh, về mặt luyện võ rất có thiên phú. Tần gia là gia tộc quân nhân, việc này cũng không có gì kỳ quái.

Bây giờ, cô đã có năng lực đánh trả, hơn nữa, cô có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, người Tần gia muốn giết cô, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Mặc dù Tần Vi Nhiên ở Tần gia không tốt lắm, nhưng cuộc sống cũng rất dư dả, thậm chí có thể nói so với mỗi một người trong Tần gia còn dư dả hơn. Nhìn thử mọi thứ trong phòng cô thì biết. Đèn treo thủy tinh, thảm dày mềm mại, dụng cụ bằng gỗ tử đàn, tủ quần áo điêu khắc tinh xảo. Những thứ này đều cho thấy tài sản mẹ cô để lại có bao nhiêu lớn. Có lẽ chính vì vậy, người Tần gia luốn hận cô thấu xương.

Trong trí nhớ của Tần Vi Nhiên, sau khi mẹ cô qua đời, những món quần áo đò dung đều do Lam gia chuẩn bị. Chỉ sợ Lam gia cũng không thể ngờ, chính vì sự yêu thương của họ đã đảy Tần Vi Nhiên tới họa sát thân.

Tần Vi Nhiên mở tủ quần áo, liền nhíu mày. Trong tủ tràn đày váy áo, nhưng không phải hồng nhạt thì là trắng. Tần Vi Nhiên có chút bất đắc dĩ. Đối với cô, chỉ có màu xanh của quân trang mới thích hợp với tâm của cô. Tùy ý lấy một cái váy màu trắng, mặc vào rồi xuống lầu.

Trầm Linh là người đầu tiên nhìn thấy Tần Vi Nhiên đang chậm rãi bước xuống cầu thang, đầu tiên là bất động thanh sắc nhíu mày, rồi lại nở ra một nụ cười từ ái: “Vi Nhiên mau xuống đây. Thế nào, thân thể có tốt lên chút nào chưa?”

Tần Vi Nhiên gật đầu: “Tốt hơn nhiều.”

Vì sao cô bị thương, tất cả đều rất rõ ràng, cần gì phải làm bộ làm tịch.

Tần Lăng Phi nhíu mày: “Một chút lễ phép cũng không có. mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thế nào ngươi lại trở nên như vậy?”

“Thật xin lỗi, gia giáo của tôi không tốt.”

Tần Vi Nhiên nói một câu hai nghĩa, nói cho bọn họ rõ ràng, sở dĩ cô không có lễ phép như vậy, hoàn toàn là vì không được ngươi dạy.

Tần Lăng Phi nghe ra ẩn ý, nhất thời nổi trận lôi đình, muốn răn dạy một phen, lại bị Tần Ngạo Thiên cắt ngang.

“Được rồi, hôm nay có chính sự muốn nói, không cần để ý đến loại tiểu tiết này.”

Tần Vi Nhiên ngồi xuống sô pha, chờ nghe “chính sự” của bọn họ. Đương nhiên, cô không ngây thơ mà nghĩ rằng Tần Ngạo Thiên giải vây thay cô. Tần Ngạo Thiên như vậy, đơn giản là nói cho bọn họ biết, tiếp theo cô sẽ chịu không ít đau khổ, bọn họ không cần vì việc nhỏ này mà lộ ra dấu vết.

Quả nhiên, nghe Tần Ngạo Thiên nói vậy, Tần Lăng Phi không nói gì nữa.

Tần Ngạo Thiên nhìn Tần Vi Nhiên, cười nói: “Vi Nhiên, ngày thường ông nội cưng chiều Phi Nhiên, lại nghiêm khắc với con, con có biết vì sao không?”

Nghiêm khắc? Đây mà là nghiêm khắc? Thật sự ông ta đã cho cô một định nghĩa mới của từ “nghiêm khắc” rồi.

Tần Vi Nhiên cười nhạo trong lòng , nhưng trên mặt lại tươi cười ngoan ngoãn: “Ông nội là muốn tốt cho Vi Nhiên.”

Tần Ngạo Thiên sững sốt một chút, vẫn là nụ cười ngoan ngoãn, nhưng lời nói lại hoàn toàn khác với Tần Vi Nhiên trước kia. Lúc trước, tuy Tần Vi Nhiên vẫn ngoan ngoãn, nhưng đối diện với bọn họ vẫn sợ hãi không tự chủ. Mỗi làn hỏi cô chuyện gì, không phải “dạ” thì cũng là “không biết”. Hình như là sau ngày đó, cháu gái của ông đã thay đổi.

“Vi Nhiên quả nhiên hiểu chuyện, không uổng công ông nội nghiêm khắc với con như vậy. Vi Nhiên, con phải biết, cho dù Phi Nhiên cũng mang họ Tần, nhưng vẫn là con thứ. Con là con trưởng của Tần gia, là người thừa kế chính thống của Tần gia, ông nội mới luôn nghiêm khắc với con. Đôi khi, ông dánh con, nhưng lòng ông cũng rất đau. Ông nội nói như vậy, con có hiểu không?”

Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc gật đầu: “Con hiểu.”

“Ừ, ông biết, con còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. Trọng trách của Tần ia đặt lên vai con, ông hoàn toàn yên tâm. Vi Nhiên, ông nội cũng không có cách nào khác. Thấy còn lớn lên từng ngày lại chưa có thành tựu gì. Con cũng biết, vận mệnh của con không giống với nhữngđứa trẻ bình thường.”

Tần Vi Nhiên có chút cảm động nhìn Tần Ngạo Thiên: “Con biết.” Cho nên, có gì thì nói thẳng đi !

Tần Ngạo Thiên thấy thời cư đã đến, Tần Vi Nhiên cũng đang rất cảm động, cũng không lòng vòng, thở dài một hơi, nói: “Người thừa kế của gia tộc lớn luôn chịu khổ hơn người khác. Vi Nhiên, cho dù ông nội không đành lòng nhưng cũng không thể không cho con ra ngoài, bắt đầu nhận huấn luyện.”

Cuối cùng cũng đến, trong lòng Tần Vi Nhiên cười lạnh, trên mặt lai không biểu tình gì. Ông ta như thẩm phán, không cần trưng cầu ý kiến của cô. Nếu như vậy, cần gì phải nói nhiều như vậy?

Trầm Linh hốc mắt ửng đỏ: “Lăng Phi, em thật không nỡ ! Anh xem, Vi Nhiên còn nhỏ như vậy, rừng mua nhiệt đới kia nguy hiểm như vậy. Để con bé đi một mình, nếu có chuyện gì xấu xảy ra, vậy phải làm sao bây giờ.”

Tần Lăng Phi cũng thở dài: “Anh biết em lo lắng cho con bé, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đây là trách nhiệm của con bé. Anh tin tưởng, con gái của anh, nhất định sẽ trở về an toàn.”

Tần Vi Nhiên nghe xong, đã đoán được ý đồ của họ. Muốn quẳng cô vào rừng nhiệt dới để cô tự sinh tự diệt? Phương pháp này, đích thực là đủ tuyệt tình, lý do cũng dầy đủ. Nếu là Tần Vi Nhiên trước đây, nhất định là chết không nhi ngờ gì. Nhưng mà bây giờ, lại không nhất định.

Tần Vi Nhiên giả bộ kiên định nói: “Ông nội, con nhận sự an bài của ông.”

Tần Vi Nhiên vừa nói xong, ba người đều cả kinh, lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Chỉ là ý tứ sau lung nụ cười này, chỉ có bọn họ mới lý giải được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.