Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 60: Ta không cho nàng chết




Tần Vi Nhiên cảm thấy rất lạnh, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy rất kỳ diệu. Ở mạt thế, toàn cầu nóng ấm, đã không có xuân hạ thu đông. Đối với tri thức về xuân hạ thu đông, bọn họ chỉ có thể cảm nhận trong sử sách. Tần Vi Nhiên nâng môi, vận khí của cô thật không tệ, lại được trong dinh tại một nơi thái bình thình thế.

Dựa theo trí nhớ của thân thể này, thời đại này, có lẽ là một thế giới song song. Tuy mạt thế hỗn loạn, nhưng khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển. Cô không ngây thơ đến mức mình thực sự xuyên qua thời không, suy nghĩ kỹ, đây cũng không phải là sự thật.

Mạt thế có một nhà khoa học nổi tiếng, luôn tiến hành nghiên cứu phần tử. Cô đã từng đọc báo cáo khoa học của ông, ông cho rằng, thế giới này không chỉ có một thế giới mạt thế. Thậm chí, ông đoán rằng, có một thế giới khác mà chúng ta không chạm tới được, tồn tại cùng mạt thế. Tuy rằng rất vớ vẩn, nhưng theo tình hình thực tại, hình như là sự thật.

Tần Vi Nhiên đột nhiên run rẩy. Cô mặc áo cộc tay, tuy bây giờ là mùa hè nóng bức, nhưng ở đay lại lạnh như vậy. Cô thậm chí có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi vào thân thể cô. Tần Vi Nhiên cười lạnh. Xem ra mẹ kế của cô, vì muốn loại trừ cô, thật sự nhọc lòng. Mục đích của bà coi như cũng đã đạt được, nhưng đáng tiếc, bà vĩnh viễn cũng không thể biết được.

Rét lạnh như vậy, cô phải làm sao? Tần Vi Nhiên búng tay, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, không khỏi kinh hô: “Sao lại như vậy? Dị năng của mình, sao lại không dùng được?”

Dị năng, là năng lực đại đa số người dân ở mạt thế. Tại mạt thế, bởi vì hoàn cảnh thay đổi, rất nhiều người vừa sinh ra đã có năng lực tiềm ẩn trong thân thể. Loại năng lực này chính là dị năng. Ngươi bình thường chỉ có một loại dị năng, mà cô, lại có hai dị năng hiếm thấy. Bởi vậy, mỗi khi có nguy hiểm, nàng cũng có thể đứng vũng. Chỉ là, không ngờ lạo năng lực này lại dẫn cô tới họa sát thân.

Tần Vi Nhiên là người bình tĩnh. Mất bi dị năng, đây là đã kích rất lớn đối với cô, nhưng rất nhanh, cô liền tỉnh táo lại, im lặng tự hỏi con đường sau này…

Ở mạt thế, vì cô quá cường hãn, tuy rằng đã đứng lên vị trí cao nhất, nhưng cũng dẫn tới họa sát thân. Có cơ hội trọng sinh, đương nhiên cô cũng sẽ biết quý trọng sinh mạng, sẽ không khiến cho sự việc kia tái diễn. Cho nên, không có dị năng, không nhất định là chuyện xấu. Hơn nữa, theo như cô biết, thời đại này không có người dị năng xuất hiện. Chỉ cần cô đủ cường đại, muốn sống yên ở thế giới này cũng không phải là không có khả năng.

Tần Vi Nhiên nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của mình. Ba ngày hai đêm không ăn uống, thân thể đương nhiên yếu ớt. Cho nên, chuyện đầu tiên cô phải làm, chính là phải khiến cho mình trở nên mạnh mẽ. không có dị năng, tương đương với việc không có pháp bảo giữ mạng. Ở đây, không ai muốn cô sống trong ngôi nhà này. Nếu không đủ mạnh, một ngày nào đó, cô có chết cũng không ai biết.

Tần Vi Nhiên nghĩ đến đây, nhất thời, ý chí chiến đấu tăng vọt, theo bản năng búng tay, lấy quyết tâm của mình, không nghĩ tới chuyện xảy ra sau đó.

Trong căn phòng đen tối, trên ngốn tay cô bé phát ra ánh lửa, thân thể rét lạnh trở nên ấm áp, xung quanh thân thể nhỏ bé phát ra hào quang nhàn nhạt, bóng dáng nho nhỏ rọi vào vách tường, chỉ là rất nhanh liền biến mất.

Tần Vi Nhiên nở nụ cười. Thật sự là ngoài ý muốn. Trong bóng đêm, Tần Vi Nhiên nhìn nhìn tay mình. Xem ra, dị năng của cô không phải biến mất, chỉ là thân thể này quá yếu, cho nên không thể phát huy. Như vậy, ý tưởng nhanh chóng mạnh lên của cô càng thêm kiên định, hơn nữa, lại gấp gáp.

Đau đớn trên người không còn khắc cốt như vậy. Cô thử đứng lên, sờ soạng vách tường, cuối cùng cũng tìm được cửa, nhưng cánh cửa lại bị khóa chặt. Cô cũng không có hứng đạp cửa hay gọi người tới, vì cô biết, bên ngoài có lẽ có người. Chỉ cần cô lên tiếng, người bên ngoài sẽ biết cô chưa chết. Cô không dám cam đoan, bọn họ có tang khí lạnh lên hay không. Như vậy, cô sẽ chết nhanh hơn. Cho nên, cô không thể mạo hiểm.

Bây giờ, cô chỉ cần chờ đợi. Hơn nừa, không khí lạnh như vậy, đợi đến khi có người vào, chạm vào thân thể lạnh băng của cô, có lẽ sẽ ôm ra ngoài tranh công, nàng cũng có cơ hội sống sót.

Ở mạt thế, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô đã từng sáu ngày giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, hoàn toàn giống như một người chết. Lúc này, cô trở về chỗ vừa rồi, nằm xuống, nhắm mắt lại, đồng thời phát ra hơi thỏa yếu ớt đến nỗi không nghe ra được. Phương pháp hô hấp như vậy cũng không gây nguy hiểm gì đến tính mạng của cô, ngược lại, còn có thể mê hoặc kẻ địch.

Thân thể của cô rất lạnh, giống như lạnh từ trong xương, thân thể suy yếu, tựa như tùy thời là có thể nhắm mắt. Nhưng cô không thể. Tuy cô đang nhắm mắt, nhưng lại liều mạng duy trì sự tỉnh táo. Cô biết, chỉ cần cô ngủ một chút, có thể sẽ không tỉnh lại nữa. Cùng một ngày, cô không thể chết hai lần.

Phòng tối thật yên tĩnh, tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập suy yếu của mình. Cô biết, chỉ sợ cô không còn bao nhiêu thời gian nữa. Thân thể nhỏ bé này đã sắp tới cực hạn, hiện tại chỉ còn một hơi cuối cùng. Nhưng cô cũng không chịu khuất phục. Cô đã nói sẽ lấy lại những gì thuộc về mình, không thể nói mà không giữ lời, tuyệt đối không thể!

Mỗi một giây trôi qua, không biết đã qua mấy tiếng, cửa sắt kia cũng có động tĩnh. Tần Vi Nhiên lập tức ngừng thở, đồng thời giữ vững thanh tỉnh. Ánh mắt có chút chói, cô biết, đó là ánh đèn đang rọi vào thân mình.

Nghe được tiếng bước chân, theo kinh nghiệm phán định, Tần Vi Nhiên biết có hai người tới, đều là đàn ông.

Một người trong đó ngồi xổm xuống, sờ sờ hơi thở cô, nói với người bên cạnh: “Đã chết.”

Một người đàn ông thở dài: “Đại tiểu thư thật đáng thương. Cô ấy nhỏ như vậy, lão gia tử thật nhẫn tâm.”

“Đại gia tộc chính là như vậy. Trên tay Đại tiểu thư có nhiều tài phú như vậy, đây hẳn là việc sẽ xảy ra. Đi thôi, chúng ta báo cáo kết quả.”

“Có cần chờ them một chút hay không? Phu nhân nói 8 giờ mới được mở cửa. Bây giờ chỉ mới có 6 giờ. Nếu phu nhân biết, có trách tội chúng ta hay không?”

“Người cũng đã chết rồi, tội gì phải như vây. Mục đích của phu nhân đã đạt được, cũng không có tâm tình trách phạt chúng ta. Tiếp theo, chỉ sợ bà ấy muốn đem quyền thừa kế của Đại tiểu thư chuyển qua cho Nhị tiểu thư, không rãnh quản chúng ta.”

“Ừm, vậy thì đi thôi.” Nói xong, người đó ôm Tần Vi Nhiên ra ngoài.

Tần Vi Nhiên nghĩ rằng, cô nên cảm tạ hai người này thật tốt. Nếu họ không vào trước hai tiếng, có lẽ cô đã chết lần nữa.

Phỏng chừng ngôi nhà này rất lớn, hai người kia đi một đoạn mới dừng lại. Ở đây phát ra tiếng nhạc nhẹ, cho nên cô không nghe được có mấy người đang hô hấp. Đúng vậy, chỉ cần có hô hấp, cô có thể nhận biết xung quanh có người hay không. Đây cũng là lý do vì sao cô phát hiện nơi đó có người.

Tuy không biết ở đây có bao nhiêu người, nhưng cô biết, bọn họ đang dung cơm, việc này, chỉ cần nghe âm thanh va hạm nhẹ nhàng là có thể nhận ra. Thật đáng buồn, cô bị nhốt trong phòng tối sống chết một hồi, mà bọn họ lại ở đây nghe nhạc nhẹ hưởng thụ mỹ thực. Người nhà như vậy, khiến cô cũng bi ai thay cho “Tần Vi Nhiên”.

Người đàn ông ôm cô lên tiếng: “Lão gia, Đại tiểu thư đã chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.