Tục Nhân Hồi Đáng

Chương 59: Chà đạp vũ nhục




Biểu ngữ tiêu điều, tòa nhà cũ nát, có thể thấy được đây từng là nơi phồn vinh, nhưng giờ phút này, ở đây chỉ có cỏ dại mọc um tùm, gần nửa thân người, lại quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm cho người khác có cảm giác lạnh lẽo tận trong tim.

Cộp cộp cộp...

Một đôi giày quân đội kiểu nữ bước trên từng phiến đá. Cô gái này, một thân quân trang, toàn thân lộ ra sự trang nghiêm của quân nhân, một chút cũng không giống vẻ thờng có của thiếu nữ. Trên vai nàng vác vũ khí, khẩu súng màu đen tản ra hàn ý đến tận xương, giống như muốn tỏ ra uy lực của nó.

Cô gái rât đẹp, tóc dài được cột lên gọn gàng, lộ ra vầng trán trơn bóng, chân mày thanh mảnh, lông mi cong vút, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh vô sự. Lãnh mâu nhìn cảnh vật trước mặt, mũi nhỏ hít vào một chút hơi nóng trong không khí, tăng thêm độ ấm của cơ thể. Có lẽ vì đã lâu không uống nước, môi cô có chút tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp khiến người đối diện phải hít thở không thông.

Cô gái nhìn bốn phía xung quanh, lập tức phát ra tiếng cười lạnh. Thành thị yên lặng đến đáng sợ, giống như toàn bộ thành thị chỉ còn lại nụ cười của cô.

Đột nhiên, cô ném vũ khí trên vai xuống đất, phát ra tiếng nổ "loảng xoảng", vẻ yên lặng ở đây càng thêm rõ ràng, thậm chí còn vang vọng lại. Mắt cô nguy hiểm nheo lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, lãnh giọng quát: "Xuất hiện đi!"

Không có gì đáp lại, cô gái vẫn đứng đó vững như Thái Sơn, cũng không nói nhiều lời, cô có vẻ rất nhẫn nại, tựa hồ chắc chắn ở đây có người.

Một chút tiếng động vang lên trong bụi cỏ, tiếng thứ nhất, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, lần lượt, một đám người xuất hiện trong bụi cỏ, mặc quần áo màu cỏ ngụy trang, có nam có nữ, khoảng hơn trăm người. Cô gái bị bọn họ bao vây, họng súng trong tay đều nhắm vào cô gái, từng khẩu súng lộ ra vẻ nguy hiểm, nhưng cũng toát lên vẻ bi thương.

Người đàn ông duy nhất không cầm súng, trên mặt mang ngụy trang, không nhìn rõ bộ dáng ra sao, nhưng từ đôi mắt đen sâu thẳm kia, có vẻ hắn cũng không khó nhìn. Hiển nhiên, hắn là thủ lĩnh của bọn họ. Lúc này, hắn thẳng lưng, đôi giày quân trang đi tới phía cô gái.

"Cho dù tôi không có vũ khí, các người cũng không giết được tôi, cấp trên muốn các người chịu chết?" Ngữ khí cô gái lạnh nhạt, như đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên, nhưng lời nói đó làm làm cho tất cả mọi người phát lạnh, không tự chủ nuốt nuốt nước bọt, cố gắng giảm nỗi lo xuống mức thấp nhất.

Người đàn ông nhíu mày, nhìn cô gái, ánh mắt tràn ngập tiếc hận cùng đồng tình: "Kiều tướng quân, xem ra cô đã biết trước."

"Ở đây không phải thái bình thịnh thế, quy tắc của mạc thế, là cường giả vi tôn. Nếu ngay cả cảnh giác cũng không có, tôi cũng sớm chết không biết bao nhiêu lần."

"Kiều tướng quân, ở trong lòng chúng tôi, cô vĩnh viễn là Quân Vương mạnh nhất mạt thế, nhưng quân lệnh khó cãi."

Người đàn ông thở dài, một tay vừa nhấc, hơn trăm quân nhân phía sau lập tức lên đạn, tùy thời liền có thể tấn công.

Đột nhiên, cô gái ngửa đàu lên trời cười to: "Kiều Lâm tôi đã từng nghĩ tới ngàn vạn loại chết, nhưng lại không nghĩ tới, cuối cùng, lại chết trong tay người một nhà! Ha ha... Ha ha ha ha ha.... ....."

Người đàn ông mày nhíu càng sâu, môi khẽ động hai lần cũng không phát ra âm thanh. Hắn quay lưng, ra lệnh: "Hành động."

Lời người đàn ông vừa dứt, làn mưa đạn bay về phía cô gái.

"Hành động."

Lời người đàn ông vừa dứt, làn mưa đạn bay về phía cô gái.

Cô gái tự xưng là Kiều Lâm đột nhiên ngưng cười. Cùng lúc đó, vô số viên đạn như gặp lá chắn, dừng lại xung quanh cô gái, lại không rơi xuống. Một màn quỷ dị lạ thường này, bọn họ cũng không kinh ngạc, hiển nhiên là vô cùng rõ ràng năng lực của cô gái.

Người đàn ông xoay người, lạnh giọng quát: "Kiều Lâm, chẳng lẽ cô muốn cãi lệnh? Chắc cô cũng biết, cho dù cô có mạnh đến đâu, thì trưởng quan mới là vua của thế giới này, cô trốn không thoát."

"Ngây thơ." Kiều Lâm mắt lạnh nhìn người đàn ông: “Cậu cho rằng, các cậu có thể trở về sao? Mỗi tấc đất dưới chân các cậu đều có bom hẹn giờ. Không lâu nữa, thành phố này sẽ trở thành một đống phế liệu. Trưởng quan muốn loại trừ ta, đây tuyệt đối là chuyện cơ mật. Bằng không, hắn cũng không lợi dụng nhiệm vụ lần này dẫn ta tới đây. Mà các cậu, chính là đá lót đường."

Trong phút chốc, mắt người đàn ông mở lớn, vẻ mặt không thể tin: "Không thể nào! Trưởng quan đã nhận lời tôi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ ngồi lên vị trí của cô."

"Vị trí của tôi? Cậu dám ngồi sao?"

Người đàn ông lui về sau hai bước, há mồm nhìn Kiều Lâm. Cô gái trước mặt, vì trưởng quan mà đánh hạ một góc trời, đưa trưởng quan lên vị trí bất bại, không ai dám phạm vào. Cuối cùng, cô có được cái gì? Bí mật bị bắn chết! Đây là mạt thế, ai cũng không biết, ngay sau đó, bọn họ có còn sống hay không?

Người đàn ông không chút nghi ngờ phán đoán của cô gái, nhìn thoáng qua qảng đá dưới chân, cười cười, nhắm mắt lại, mở hai tay ra, chờ đợi cái chết.

Kiều Lâm nhắm mắt, ý niệm vừa động, vô số viên đạn chung quanh bắn ngược lại, vọt tới đối phương. Một viên đạn trong đó xuyên vào thân thể người đàn ông, tiện đà bắn vào quân nhân sau lưng hắn. Không có kêu rên, không một tránh né, bọn họ đối mặt với cái chết, vẫn lạnh nhạt như vậy, tựa hồ đã sớm nhìn thấu việc sống chết.

Khi tất cả mọi người ngã xuống, Kiều Lâm ngẩng đàu nhìn lên trời: "Mạt thế, ta cũng ngán rồi."

Oanh...

Tiếng nổ mạnh vang lên bốn phía, ánh lửa đầy trời khiến tất cả đều nhiễm đỏ màu máu, tòa nhà vốn cũ nát nay sụp đổ, hòn đá, thủy tinh vỡ ra nện xuống đất, mặt đất lưu lại một ấn kỹ sâu hoắm, toàn bộ đều trở về với đất, trừ bỏ một mảnh phế tích, cái gì cũng không còn.

- - - o0o - - -

Tầng cao nhất của một tòa nhà tráng lệ, một người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ, trên tay cầm một cái ly rượu đỏ, mùi rượu nồng đậm, nhưng hắn không có tâm tình nhấm nháp.

Đột nhiên, một gã quân nhân mở cửa, thở gấp chạy vào, cười nói: “Trưởng quan, Kiều Lâm đã chết.”

Người đàn ông trung niên mỉm cười, rốt cược cũng nâng tay, uống một ngụm rượu đỏ, xoay người về phía người đàn ông đang tranh công kia. Hắn cười cười, lập tức lấy một khẩu súng lục đặc biệt bên hông ra, không chút do dự bắn vào người đàn ông kia.

Người đàn ông kia che ngực, vẻ mặt không thể tin nhìn trưởng quan: “Trưởng quan, ngài…”

Trưởng quan cười nói: “Ái tướng chết đi, ta khích thích quá đọ, lỡ tay giết chết người truyền tin, lý do này thật cảm động.”

Người đàn ông mở to mắt ngã ầm xuống đất, chết không nhắm mắt.

Trưởng quan xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mạt thế, là của ta.”

Trưởng quan vừa dứt lời, liền nhìn thấy rất nhiều quân nhân vác súng bắn vào tòa nhà. Trưởng quan hoảng sợ, lập tức phản ứng, muốn lấy vũ khí uy lực lớn từ trong ngăn kéo, nhưng đã không còn kịp nữa. Cửa bị phá, một người đàn ông vọt vào, hung ác nhìn trưởng quan.

Trưởng quan thống khổ ôm ngực: “Ta biết mọi người biết tin Quân Vương chết đi đều vô cùng kích động, ta cũng vậy…”

“Ngươi không cần giả vờ, Quân vuongr đã sớm biết quỷ kế của ngươi, đã nhắn lại, nếu hôm nay cô ấy không trở về, chúng ta phải giết ngươi. Người như ngươi, không xứng trở thành người thống trị mạt thế. Đồ lang tâm cẩu phế như ngươi, chon cùng Quân Vương đi.”

Đùng…

Một phát súng vang lên, thân thể trưởng quan run lên, đồng tử phóng đại, dùng hết khí lựcufnois một câu cuối cùng: “Kiều Lâm, tan vẫn thua cô.”

- - - o0o - - -

Kiều Lâm cảm thấy đau đớn, rồi lại đói, đột nhiên, mắt cô mở lớn, lầm bầm: “Mình không chết?”

Kiều Lâm có chút không tin được, nhưng rất nhanh liền bị sự đau đớn hấp dẫn. Sự đau đớn trên thân thể cho cô biết cô bị thương không nhẹ, theo bản năng nâng tay vuốt ve, lập tức sung sốt.

Kiều Lâm vươn tay nhìn tay của mình. Tuy rằng ở đây rất tối, nhưng với người có năng lực thích ứng với bóng tối như cô, cô vẫn có thể nhìn thấy đại khái.

“Tại sao lại như vậy?” Lại mở miệng, Kiều Lâm sững sốt.

Âm thanh này, không phải của cô. Vừa rồi, vì quá sốt ruột nên cô không phát hiện, âm thanh này vừa ngây ngô, lại toát lên vẻ trẻ con, chắc chắn không phải của cô. Còn tay, thân thể cũng không phải của cô. Nó nhỏ như vậy, đây chắc chắn là một đứa trẻ. Nhưng thân thể này, cô lại có cảm giác đau chân thực như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Kiều Lâm cố gắng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi cô muốn tập trung tinh thần, đầu cô lại vô cùng đau đớn, một ít trí nhớ không thuộc về cô điên cuồn chảy qua, thân thể cô liền lạnh lẽo.

Kiều Lâm thở hổn hển. Thật lâu sau, cô cũng tiếp nhận một sự thật. Thật sự cô đã chết, nhưng mà cũng có thể nói, cô chưa chết. Chính xác mà nói, thân thể của cô đã chết, nhưng linh hồn cô vẫn còn tồn tại, và lại được trọng sinh đến thời đại xa lạ này, trong thân thể xa lạ này.

Tần Vi Nhiên, năm nay bảy tuổi, mẹ là Lam Tuệ, là người thừa kế của Tập đoàn Lam Thị, nhưng bị tai nạ, ba năm trước đã chết. Sau khi mẹ chết không bao lâu, cha nó lại cưới một người phụ nữ tên là Trầm Linh, nửa năm sau liền sinh một cô con gái, đặt tên là Tần Phi Nhiên. Kết hôn nửa năm đã sinh con, nguyên nhân trong đó, không cần nghĩ cũng biết.

Kiều Lâm tiếp tục tiêu hóa phần trí nhớ không thuộc về mình. Trong trí nhớ của Tần Vi Nhiên, thời gian vui vẻ của nó dừng lại ngay khi mẹ nó chết, hơn nữa, những kỷ niệm vui vẻ của nó chỉ có mẹ nó. Nói cách khác, cha nó, thật sự không yêu nó.

Tần Vi Nhiên có một ông nội, từ nhỏ đã không thích nó. Biểu hiện rõ ràng nhất, là sau khi Trầm Linh, thời đại này gọi là mẹ kế, sinh con gái Trần Phi Nhiên, ông nội nó đối với nó càng thêm chán ghét. Tần Phi Nhiên như bảo bối trong lòng bàn tay của ông, mà Tần Vi Nhiên, ngay cả cọng cỏ cũng không bằng.

Kiều Lâm cười lạnh. Mẹ kế? Mạt thế không có loại trò chơi này. ở mạt thế, kẻ chen chân vào hôn nhân của người khác, sẽ bị thiên đao vạn quả trước mặt mọi người.

Từ khi Trầm Linh gả vào nhà họ Tần, có thể nói, Tần Vi Nhiên không có một ngày yên ổn. Cũng may, trước khi mẹ nó chết, mẹ nó đã lập di chúc, trao quyền thừa kế tất cả tài sản cho Tần Vi Nhiên. Bằng không, chỉ sợ trong nhà này, địa vi của Tần Vi Nhiên còn thua một người hầu.

Kiều Lâm sờ vết thương trên người, dựa vào hình dạng, đây chắc là vết thương do roi tạo thành. Nhiều vết thương đã kết vảy, nhưng cũng có cho vừa chạm vào đã chảy máu. Rất hiển nhiên, thân thể này không chỉ có vết thương mới, mà còn có không ít vết thương cũ.

Trong trí nhớ của Tần Vi Nhiên, nó thường xuyên bị đánh với vô số lý do. Tỷ như lần này, là vì hôm qua, lúc ăn sáng, nó dạy trễ, cho nên bị ông nội dùng gia pháp. Đương nhiên, việc này không tránh khỏi có Trầm Linh xúi giục. Bây giờ đã là đêm khuya của ngày hôm sau, nói cách khác, Tần Vi Nhiên bị giam ở đây từ sáng cho tới khuya. Thân thể bị thương, không được ăn uống, khí trời lạnh lẽo, thân thể mới bảy tuổi đương nhiên chịu không nổi, cứ như vậy mà chết đi.

Kiều Lâm nắm chặt tay, thanh âm lạnh lung: “Tần Vi Nhiên, nếu Kiều Lâm ta đã chiếm lấy thân thể của em, vậy thì bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta chính là Tần Vi Nhiên. Em yên tâm, ta sẽ vì em… à không, ta sẽ vì chình mình, đòi lấy công đạo.”

[Từ nay về sau, nữ chủ gọi là Tần Vi Nhiên]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.