Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 7: Chương 7. Bọn Côn Đồ Chết Tiệt




Edit: Chovay-HVHT

Đột nhiên có chút đáng tiếc cái đồng hồ kia của chính mình, Thẩm Huyên buồn bực nằm ở trên giường chán nản nhìn máy tính bảng, vốn là muốn đi nói về chuyện ly hôn của bọn cô, kết quả ly hôn không thành, còn xảy ra tai nạn xe cộ, thật là vận số năm nay không may mắn.

“Đúng rồi, công ty của mấy người có phải hay không có một người gọi là Tô Họa?” Cô đột nhiên hỏi.

Dứt lời, trợ lý Chung chỉ nghiêm túc suy nghĩ lại, tiếp theo mới gật đầu, “Có một người như vậy, đã bị giám đốc Lưu điều đi làm thư kí.”

Hắn có thể nhớ rõ ràng như vậy, đó là bởi vì khoảng thời gian trước phía dưới bộ phận nhân sự xảy ra chút chuyện, người phụ trách dưới đó nói có một nhân viên tên Tô Họa phạm sai lầm, tuy nhiên cuối cùng là giám đốc Lưu kia ra mặt giải thích rõ ràng.

Nghe vậy, Thẩm Huyên cũng không biết nên nói cái gì, bên cạnh nữ chính đương nhiên không thiếu người theo đuổi, tốt nhất khiến cho cái người cặn bã nam hai kia cả đời đi làm lốp xe dự phòng đi!

“Vậy Mục tổng mấy người…… Đối cái người Tô Họa này có hay không…… có suy nghĩ đặc biệt gì hay không?” Cô đột nhiên hỏi.

Trợ lý Chung chỉ mỉm cười, Thẩm Huyên vừa thấy liền biết đối phương là hiểu lầm, cảm thấy cũng là, thân là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh nam chính, cho dù có cái gì cũng sẽ thay Mục tổng nhà hắn gạt.

“Ngài cũng thấy được, Mục tổng đều rất ít tham gia các bữa tiệc, bên người sao có thể còn có phụ nữ, hơn nữa tính cách ngài ấy phu nhân cũng biết, tuyệt đối không có nhiều khả năng liếc mắt đến những người phụ nữ khác.”

Hơn nữa hắn còn nghe nói Mục tổng muốn tiếp quản công ty của Thẩm gia, còn không lấy bất kỳ cổ phần nào, hắn không thể tưởng tượng được rằng Mục tổng lại làm chuyện không có lợi như vậy, nhưng hắn cũng phát hiện một chuyện, không biết tại sao, gần đây Mục tổng lại giảm các chuyến công tác, trước đây một tháng chính là hơn phân nữa đều hướng bốn phía bay.

“Tôi lại không phải là con giun trong bụng anh ta, nào biết anh ta muốn làm cái gì, hơn nữa anh cũng thấy rồi, lúc trước muốn ly hôn chính là anh ta, bây giờ không chịu ly hôn cũng là anh ta, còn nói là trả đũa chuyện tôi đùa giỡn anh ta, nào có người như vậy.” Thẩm Huyên thật sự là vô lực phun trào, người ta là nam chính, con của trời, bị xe đâm cũng không bị thương tổn cái gì, một nhân vật hi sinh như cô làm sao có thể đấu lại.

Trợ lý Chung đương nhiên là tiếp tục mỉm cười, tiếp theo liền ra khỏi phòng bệnh, không dám lại tiếp tục ở lại để bị cô tra hỏi.

Một mình nằm ở trên giường, Thẩm Huyên cảm thấy chính mình phải tìm một con đường khác mới được, nếu nam chính không muốn ly hôn, cô cũng không thể vung tiền giống như đối phương, rốt cuộc ở trước mặt đối phương, cô chính là con quỷ nghèo, một khi đã như vậy, vậy không ly hôn.

Tuy nhiên cần ký một bản hợp đồng, nếu như ở bên ngoài đối phương có người khác, vậy sẽ dọn ra khỏi nhà, cứ như vậy, nếu sau này anh ta cùng nữ chính tốt lên vậy chính mình có thể phát tài, quả thật là một khoản lợi nhuận không tồi.

Cũng không biết nam chính có chịu ký hay không, nếu anh ta nguyện ý ký, vậy phải đi kiếm thêm nhiều luật sư làm chứng, miễn cho lại giống như lần trước bị đối phương lừa, nếu là anh ta cùng nữ chính tốt hơn vậy thì không còn gì bằng, chính mình có thể dựa vào việc ly hôn để trở thành người phụ nữ đầu tiên giàu nhất nước!

Cô cảm thấy chính mình quả nhiên chỉ được làm nhân vật hy sinh, người ta là nữ chính chỉ nghĩ dựa vào sự nghiệp để thành công, mà cô lại chỉ có thể dựa vào chuyện ly hôn để làm giàu.

Nhưng quá trình không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt là được, nếu nam chính không đáp ứng, vậy cái chuyện ly hôn này vẫn phải ly, dù cho ông cô phản đối cũng vô dụng.

Có điều cả ngày hôm nay Thẩm Huyên cũng chưa nhìn thấy nam chính qua đây, chờ đến hôm sau khi bác sĩ dặn cô nên xuống giường đi lại nhiều hơn, mà ông cô cũng qua đây chỉ trích cô một phen không hiểu chuyện sau mới rời đi, dù cho đầu vẫn là có chút choáng váng, cô vẫn phải một mình chống gậy chậm rì rì đi ra.

Thẳng đến cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, chỉ thấy một nữ vệ sĩ đi đến, hỏi cô: “Thẩm tiểu thư, bên ngoài có người đàn ông xưng Mục Dịch muốn gặp ngài.”

Kỳ thật trợ lý Chung đã dặn dò qua, tuyệt đối không thể để cái người kêu Mục Dịch tiếp cận phu nhân, chính là đối phương chậm chạp không chịu rời đi, cô ta mới tiến vào hỏi một chút.

“Không gặp!” Thẩm Huyên tức khắc mặt trầm xuống, “kêu hắn đi đi!”

Đây là người điên!

Thấy vậy, nữ vệ sĩ gật gật đầu liền đóng cửa lại, cũng không biết nghĩ đến cái gì, Thẩm Huyên lại đột nhiên gọi giật nữ vệ sĩ lại, “Từ từ…… Vẫn là cho hắn vào đi.”

Cô nhất định phải khuyên nhủ đối phương mới được, bằng không hậu quả quả thực không dám tưởng tượng, hơn nữa hẳn là vai ác sẽ không thương tổn chính mình.

Nghe vậy, nữ vệ sĩ vẫn có chút lo lắng, nhưng vẫn là đi ra đem người vào, mà bản thân lập tức canh giữ ở cửa, nhìn xuyên qua cửa kính nhìn khẩu hình miệng của người bên trong, dự phòng đối phương có hành động gì nguy hiểm.

Bệnh nhân trên giường bệnh khí sắc vẫn có chút không tốt như cũ, biểu tình cũng lộ ra phẫn nộ, trong lòng Mục Dịch cũng đang tự trách, liền đi qua suy nghĩ muốn sờ mặt cô, nhưng người sau lại rất nhanh liền tránh, khiến hắn không đụng được.

Bàn tay to cứng đờ ngừng giữa không trung, qua hồi lâu hắn mới chậm rãi thu trở về, trên mặt mang theo áy náy, “Thật xin lỗi, tôi không biết……”

Không nghĩ tới hắn thừa nhận nhanh như vậy, Thẩm Huyên chuẩn bị rất nhiều cách để ép hỏi hắn lập tức bị mắc trong cổ họng, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng có chút khó coi, ánh mắt sáng quắc liền như vậy trừng người trước mặt, “Cậu có phải điên rồi hay không? Nếu như chuyện này bị phát hiện chính là bị ngồi tù! Hơn nữa anh ấy chính là anh họ cậu, cậu chưa bao giờ xem xét hậu quả sao?”

Cô thật sự chưa thấy qua người cố chấp như vậy!

Nghe vậy, Mục Dịch năm ngón tay căng thẳng, trong mắt tất cả đều là một mảnh âm trầm, “Chỉ cần hắn đã chết, thì ai biết cái gì, hơn nữa đến lúc đó tất cả cổ phần của hắn đều là của em, chẳng lẽ chuyện này không tốt sao?”

Thẩm Huyên: “……”

Kẻ điên!

“Tôi cuối cảnh cáo cậu lần cuối, lần này tôi có thể coi như cái gì cũng không biết, nếu lần sau cậu còn như vậy, tôi liền sẽ đi nói cho anh họ cậu là cậu đã làm những chuyện này!”

Dứt lời, ánh mắt Mục Dịch biến đổi, bỗng nhiên tiến lên giữ chặt hai vai cô, ánh mắt sáng quắc, “Vậy vì cái gì hiện tại em không đi nói cho hắn? Đây không phải chứng minh trong lòng em vẫn có tôi sao?”

Vốn dĩ đầu đang choáng váng, hiện tại bị đối phương lắc mạnh khiến Thẩm Huyên càng khó chịu, chỉ có thể cố hết sức đẩy hắn ra, “Cậu buông ra, cậu còn như vậy bây giờ tôi liền đi nói cho anh họ cậu!”

“Vị tiên sinh này xin ngài lập tức đi ra ngoài!”

Bên ngoài lập tức đi vào mấy người vệ sĩ, Mục Dịch quét mắt liếc các cô một cái, lúc này mới đem Thẩm Huyên buông ra, nhưng trong ánh mắt như cũ tràn ngập không cam lòng.

“Tôi biết trong lòng của em khẳng định là có tôi, dù cho em không thừa nhận cũng không có quan hệ, đến cuối cùng, người thắng khẳng định là tôi!” Hắn ngữ khí chấp nhất.

“Mục tổng.”

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của vệ sĩ, ngay sau đó, chỉ nhìn thấy một thân hình cao lớn mạnh mẽ đi đến, một thân tây trang màu đen khiến thân hình anh càng thêm cao lớn, chỉ là biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, đặc biệt là sau khi nhìn đến người trong phòng bệnh.

“Thật quan tâm đến chị dâu của cậu?” Giọng nói anh trầm thấp.

Nhìn nhau, Mục Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, “Đương nhiên, tôi cùng chị dâu chính là từ nhỏ đã quen biết nhau.”

Thẩm Huyên chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu từng trận choáng váng, dứt khoát nằm giả chết ở kia, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy.

“Không nghe cô ấy nhắc qua.” Thần sắc anh bình tĩnh, “Ba mẹ cậu từ nước ngoài đã trở về, đã đi gặp rồi sao?”

Dứt lời, Mục Dịch không khỏi dừng lại, đột nhiên đem tầm mắt hướng người trên giường bệnh, “Hôm khác em lại đến thăm chị dâu.”

“Không cần không cần, rất nhanh tôi sẽ phải xuất viện!” Thẩm Huyên vội vàng cười nói, cũng không biết chính mình tạo cái nghiệt gì!

Thấy vậy, Mục Dịch không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cô, tiếp theo liền xoay người cất bước rời đi, chỉ là bàn tay bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, hắn sẽ không từ bỏ.

Phòng bệnh lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, mấy người vệ sĩ cũng đi theo ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.

Thẩm Huyên nằm ở trên giường nhắm hai mắt, chỉ coi như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, hơn nữa cô cùng vai ác vốn dĩ cũng không có làm gì.

Khí sắc của cô cũng không có tốt, Mục Đình liền như vậy đứng ở giường bệnh từ trên cao nhìn xuống cô, mày kiếm gắt gao nhăn chặt, nhiệt độ xung quanh có chút hạ.

Xung quanh quá yên tĩnh, Thẩm Huyên không khỏi mở hé một mắt nhìn lén, nhưng ngay sau đó chỉ cảm thấy đầu đột nhiên bị người giữ, một trận cảm giác ấm áp lập tức dừng ở trên môi, “Ngô……”

Cô trừng lớn mắt, cả người đều trợn mắt há hốc mồm cứng người lại, theo bản năng liền muốn lùi lại, nhưng đầu gắt gao bị bàn tay to giữ chặt ngăn lại căn bản là lùi không được, chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân đều bị đoạt đi không còn một mảnh, hiện tại trong đầu cô chỉ có một câu, cô là ai? Cô ở đâu? Cô muốn làm cái gì?

Cảm xúc mềm mại mang theo ngọt ngào, cô vừa mới ăn lê, mi mắt anh rũ xuống, che khuất trong đó cuồn cuộn gió lốc, cảm nhận được cô cứng đờ, cuối cùng là lướt qua liền dừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng trước mắt.

“Hắn chính là tiểu thịt tươi mà em muốn bao dưỡng?”

Phòng bệnh lâm vào một mảnh yên lặng quỷ dị, Thẩm Huyên một bên hít sâu, một bên gắt gao trừng mắt người trước mặt, “Đúng! Về sau tôi còn muốn bao dưỡng rất nhiều tiểu thịt tươi!”

Dứt lời, khi đối diện với cặp mắt đen âm trầm, Thẩm Huyên lại chột dạ, thanh âm nhẹ đi, “Tôi…… Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, còn có, anh như thế nào có thể không được tôi đồng ý liền…… Anh đây là phi lễ!”

Nghĩ đến chuyện mới nãy, cả khuôn mặt cô đều đỏ lên, chỉ có thể làm vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn người trước mặt.

Đối diện cặp mắt ngấn nước, anh bỗng nhiên sửa cổ tay áo, trong khi với tay lấy hồ sơ bệnh án trên bàn chỉ nhìn một cách đơn thuần lên tiếng, “Không phải em nói tôi không có thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng sao?”

Thẩm Huyên: “……”

Đắp chăn lên, cô một câu cũng không nghĩ lại nói.

“Nếu em thật muốn ly hôn, tôi không có ý kiến.” Thần sắc anh lãnh đạm.

Thẩm Huyên đã cự tuyệt cùng người này giao tiếp, nếu là nói ly hôn, ông cô khẳng định sẽ mắng chết cô, người này chính là cố ý!

Mở mắt ra, cô bỗng nhiên bình tĩnh nhìn thân ảnh trước mặt: “Anh không muốn ly hôn không thành vấn đề, nhưng chúng ta nên ký một bản hợp đồng, nếu sau này anh có người bên ngoài thì chúng ta đây liền lập tức ly hôn, hơn nữa tài sản của anh đều phải đưa hết cho tôi mới được, thế nào?”

Đến lúc đó cô có thể trở thành người giàu nhất nước!

Nghe vậy, anh bỗng nhiên liếc cô, đây là chuyện cô vẫn luôn lo lắng?

Khóe môi khẽ nhấp, anh bỗng nhiên cúi người vỗ nhẹ đầu cô, “Không ly hôn cũng là của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.