Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 30: Chương 29. Người Chẳng Hứa Về, Sao Tôi Mãi Đợi




Hóa ra là tiểu tiện chủng Lương Mộ Lâm kia đã chết, đây thật sự là tốt, không cần nàng lại uổng phí sức lực nữa. Ngày đó nàng hạ thủ thoa độc lên quần áo của Lương Mộ Lâm, đứa bé còn nhỏ, sức đề kháng vốn liền yếu, sao có thể sống được? Đây chỉ là chuyện trong dự kiến, cực kỳ bình thường.

Nghĩ đến đây, Lục thái hậu thở dài, giả mù sa mưa nhìn sang Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng nén bi thương.”

Vĩnh Minh đế nhìn nàng ta một cái, mím mím môi không nói gì.

Trái lại dòng họ hoàng thất Lương thị lúc này đang sốt ruột, nhắc tới cũng là bất hạnh, Vĩnh Minh đế đăng cơ đến nay, đã liên tiếp chiết tổn hai đứa con nối dõi, lúc trước Thái tử phi sau khi cưới một năm liền có thai, sinh hạ một con trai, với hoàng tộc Bắc Tề vốn là một chuyện tốt mọi người đều vui mừng. Nhưng cũng không biết năm nay gặp phải vận xui gì, con nối dõi trong cung một đứa tiếp một đứa gặp chuyện không may, lúc trước Hoàng tử Lương Mộ Bắc vừa chết, ngay sau đó qua không lâu Liễu uyển nghi cũng xảy ra chuyện.

Cũng may ban đầu tin tức Vân quý nhân có thai xua tan đi tin dữ liên tiếp trong cung, một Giang thải nữ cũng mang thai, thật vất vả đợi đến Vân quý nhân sinh hạ con trai, Vĩnh Minh đế có người kế tục, nhưng không ngờ đứa bé mới ra đời không bao lâu, liền bị trúng kế. Mà trong bụng Giang thải nữ lại là quỷ thai, là liên thủ hợp mưu cùng Quý phi gây nên. Hiện tại Lương Mộ Lâm mất, bây giờ trong cung không còn sót lại một nam đinh nào, tuổi của Vĩnh Minh đế đã không nhỏ, tới bây giờ dưới gối vẫn trống rỗng, với Hoàng đế, đây cũng không phải tin tốt gì.

“Hoàng thượng…” Vinh Thân Vương quỳ xuống, sốt ruột đến độ tiếng nói đều thay đổi: “Bây giờ Hoàng thượng đã hai mươi ba, nhưng đến nay vẫn không có con nối dõi…”

Nghe đến đây, dù mặt ngoài Lục thái hậu lộ ra vẻ lo lắng, nhưng trong lòng thì lại cười lạnh không ngừng.

Ai nói Hoàng đế không có con trai? Không có con của mấy tiện nhân Vân quý nhân, Chu quý phi, Liễu uyển nghi kia, thì vẫn còn con trai nàng đã sinh cho Hoàng đế, đứa bé kia giống như đúc đứa con trước của nàng, thậm chí nàng còn đặt cho đứa con trai này nhũ danh của đứa con trai trước của nàng là A Lãng, giang sơn của Vĩnh Minh đế sao có thể không có người ngồi được? Mấy lão già buồn lo vô cớ này, Lương Mộ Lâm chết mới tốt! Cho dù nay nó không chết, thì cuối cùng cũng có một ngày sẽ chết trong tay mình, bằng không sao nhường vị trí cho mình?

Trong mắt Lục thái hậu lóe lên ánh sáng lạnh, suy nghĩ trong lòng Vĩnh Minh đế tất nhiên cũng giống Lục thái hậu: “Hoàng bộ (tất cả tôn thất) không cần lo lắng, trẫm tin con nối dõi luôn luôn sẽ có. Giang sơn Bắc Tề này, nhất định sẽ có người kế tục.” Lời này của hắn ta vừa thốt ra khỏi miệng, nói được vô cùng chắc chắc, thậm chí còn vô thức quay đầu nhìn Lục thái hậu, Lục thái hậu nhìn hắn ta cười đầy xinh đẹp.

Tiếng nói của Vĩnh Minh đế vừa dứt, chính hắn ta thì định liệu trước, nhưng đáng tiếc, suy nghĩ trong lòng của tôn thất lại khác hắn ta.

Người tôn thất cũng không biết chuyện hắn ta tư thông cùng với Lục thái hậu. Bởi vậy lúc này nóng ruột đến độ khóe miệng phát nhiệt, mọi người lại thấy Vĩnh Minh đế vẫn ung dung, Vinh Thân Vương liền không nhịn được mở miệng: “Trời thay đổi khác thường. Có lẽ là có yêu nghiệt sinh ra, là tổ tông hiển linh.” Ông ta là huynh đệ của Tiên đế, tuy nói nhất mẫu đồng bào, nhưng cũng là cốt nhục của Lương Ích, thân phận đặc thù, Vinh Thân Vương nói xong, sắc mặt Lục thái hậu liền tức khắc nghiêm túc, đang muốn mở miệng, ông ta lại nói tiếp: “Theo cựu thần đề nghị, không bằng cầu Thái Thường tự dùng quy bặc chi nghi (bói quẻ bằng mai rùa), tính ra giờ lành, Hoàng thượng tiến hành tế thiên…”

“Hoang đường.” Lục thái hậu không đợi ông ta nói hết lời, liền cười lạnh ngắt lời Vinh Thân Vương, hai tay nàng ta chắp trước ngực, cổ tay áo bào màu xanh rộng lớn của Thái hậu rũ xuống, đứng trên cao nhìn chằm chằm xuống Vinh Thân Vương, một gương mặt diễm như hoa đào lúc này đầy âm lãnh, cười lạnh không ngừng: “Vinh Thân Vương già rồi, kế sách hoang đường như vậy mà cũng có thể đưa ra. Đại hoàng tử gặp chuyện không may, rõ ràng chính là Đức phi nguyền rủa ám hại gây nên, lại liên quan gì đến yêu nghiệt? Bây giờ Đức phi đã đền tội, Hoàng thượng còn trẻ, sau này chưa chắc không có con nối dõi, Vinh Thân Vương cũng thật sự là quá sốt ruột mà.” Một đoạn thoại của nàng ta khiến sắc mặt Vinh Thân Vương xanh tím đan nhau, một lát sau nhìn gương mặt đó của Lục thái hậu, Vinh Thân Vương cúi đầu thuận theo.

Tuy nói tính theo tuổi tác, Vinh Thân Vương lớn hơn Lục thái hậu rất nhiều, nhưng tính theo thân phận, về tư ông ta là tiểu thúc tử (chú em chồng), Lục thái hậu là tẩu tử của ông ta. Về công, ông ta là thần, mà Lục thái hậu thì lại là cao cao tại thượng. Vinh Thân Vương tức khắc không dám mở miệng nữa, trong dòng họ vương thất, ông ta lớn tuổi nhất uy vọng cao nhất, lúc này tất nhiên là người khác cũng không lên tiếng nữa.

Trong lúc nói chuyện, trong tẩm cung Giang thải nữ đã bị trói lại, nàng ta bị người đẩy ra, trói chặt, trong miệng nhét đồ, nhìn Bách Hợp liền oán hận phát ra tiếng ‘Ưm’, một mặt giãy dụa thân thể muốn nhào tới Lục thái hậu.

Hiển nhiên nàng ta đã nghe thấy chuyện trước đó Lục thái hậu nói muốn ban bạch lăng cho nàng ta, lúc này chính là đang oán hận Bách Hợp, ngày đó Bách Hợp hứa với nàng ta, sau khi thành công sẽ bảo toàn nàng ta, đưa nàng ta xuất cung gặp thư sinh. Nhưng không ngờ bây giờ chính mình thất thân không nói, thư sinh cũng bị Thái hậu bắt được, Giang thải nữ như phát điên, liều mạng lắc đầu, muốn đẩy miếng vải trong miệng ra: “Thái hậu… Thái hậu nương nương, nô…” Nàng ta cực lực muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chiếc khăn trong miệng lại khiến cho lưỡi nàng chuyển động cũng không linh hoạt. Lục thái hậu thấy nàng ta sốt ruột đến mặt xanh tím, trong lòng sinh nghi, quay đầu lại, cặp lông mày kia cũng nhíu lại.

Bên cạnh Thi Tình nhìn thấy tình cảnh như thế, lập tức gấp đến độ mồ hôi lạnh trên lưng ‘Xoạt’ một tiếng liền trào ra, hiện giờ Bách Hợp chỉ là bị xử cấm túc ở trong cung, chờ xử lý. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Bách Hợp không xảy ra việc gì, Chu gia liền vẫn luôn có biện pháp có thể cứu nàng ra, nhưng nếu giờ phút này Giang thải nữ khai hết mọi chuyện ra, thì dưới con tức giận, nói không chừng Vĩnh Minh đế liền có thể ban cho Bách Hợp một chén rượu độc ngay tại chỗ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thi Tình giận dữ, vừa lo cho Bách Hợp, lại oán hận Giang thải nữ này không nói đạo nghĩa, lúc trước nếu không có Chu gia, nàng ta đã sớm không sạch sẽ chết ở kia gian kỹ phường lý, lại thế nào còn có thể sống đến hôm nay? Bách Hợp đúng là lợi dụng nàng, nhưng chính là bởi vì Bách Hợp lợi dụng, làm cho nàng tránh khỏi bị ma ma dưới cơn nóng giận treo biển hành nghề thành bình thường kỹ tử tiếp khách, chỉ bằng này, nàng cũng không nên vào lúc này trở mặt.

Trong lúc tâm niệm xoay chuyển nhanh, Thi Tình liền quay đầu lo lắng nhìn Bách Hợp, lại thấy cô vẫn trấn định dị thường, dường như không có chút hốt hoảng nào, Thi Tình gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đang nghĩ liền tính dùng bất cứ giá nào, có đánh mất tính mạng đi nữa, chính mình cũng phải khiến Giang thải nữ câm miệng, nhưng nàng ấy còn chưa có động, thì trong phòng liền có ma ma ôm một đứa bé mới sinh nối đuôi nhau đi ra.

Cái áo màu đỏ viền vàng mà đứa bé sơ sinh kia mặc, nghĩ cũng biết từ đâu ra.

Ánh mắt Lục thái hậu vốn đang hoài nghi nhìn chằm chằm Giang thải nữ, nhưng dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy đứa bé sơ sinh này, chân mày lại lập tức cau lại: “Chờ đã!”

Đứa bé sơ sinh này hẳn là chính là đứa đã bị nàng hạ lệnh ‘Đắp bạch chi hình’ mà Chu gia lén đưa vào cung kia. Lúc này trong lòng Lục thái hậu tuyệt đối không có chút thương hại nào, mà ngược lại còn mang theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác: “Màu đỏ viền vàng này chính là Hoàng tử mới có thể dùng, một nghiệt chủng không rõ lai lịch nào có tư cách dùng? Lột ra.” Mấy ma ma này hẳn là muốn ôm đứa bé mới chết đi chôn, Lục thái hậu thốt ra lời này xong, mấy ma ma này liền hoảng loạn quỳ xuống.

Mọi người vốn không đứng xa, bây giờ vừa quỳ xuống, Lục thái hậu liền càng nhìn rõ mặt họ. Nàng ta lệnh cho các ma ma này cởi bỏ áo của đứa bé mới chết, mấy ma ma mặc dù trên mặt lộ ra không đành lòng, nhưng cũng không dám không nghe. Bách Hợp nhìn thấy gương mặt trong minh diễm mang theo mấy phần âm ngoan này của Lục thái hậu, dưới khuôn mặt mỹ lệ này chính là cất giấu một trái tim như rắn rết, nàng không nhịn được mở miệng: “Thái hậu nương nương từ bi, xin cho thằng bé mặc bộ quần áo ra đi đi?”

Lục thái hậu nghe lời này của Bách Hợp, liền cười hai tiếng, trên mặt toát ra thần sắc đắc ý thỏa mãn: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, một nghiệt chủng, sao xứng mặc bộ quần áo này, cũng không sợ bẻ gãy phúc phần của nó, kiếp sau cũng không được sống lâu.” Nàng ta nói rồi, dừng một chút: “Quý phi cũng hẳn nên học mấy thứ này nhiều hơn, nếu ngày trước Chu đại nhân có thể dạy dỗ ngươi thật tốt, thì sao hôm nay Quý phi sẽ to gan lớn mật, dám làm ra chuyện như vậy…” Chữ ‘đây’ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, bên kia, mấy ma ma đã cởi chiếc áo màu đỏ viền vàng trên người đứa bé sơ sinh mới chết ra, vì ở dưới mí mắt Thái hậu, Hoàng đế cùng với một phòng dòng họ, còn có Quý phi, cho nên động tác cởi quần áo của mấy ma ma này cực kỳ căng thẳng, trong lúc hoảng loạn lại khiến cho mấy mảnh vải đã sớm dính vào nhau đang đắp trên mặt đứa bé đã chết bị vén lên một chút, lộ ra khuôn mặt đáng yêu bị nhuộm tím ngắt của đứa bé sơ sinh kia, nụ cười đắc ý trên mặt Lục thái hậu bỗng chốc cứng lại, sắc mặt đại biến như nhìn thấy quỷ!

Vốn nàng ta còn chưa nói xong liền giống như bị người bóp cổ, suýt nữa hét lên tiếng. Nàng nhìn thấy gì? Nàng nhìn thấy gì? Nàng nhìn thấy bảo bối nhảy nhót mà nàng đã hoài thai tháng mười sinh hạ, lúc này bị một đám bà tử thô lỗ ôm trên tay, sắc mặt cũng đã thay đổi!

Đây là có chuyện gì? Lục thái hậu hít vào một ngụm lớn khí lạnh, môi trong nháy mắt đã không còn huyết sắc, một cỗ âm hàn từ bốn phương tám hướng ập tới, như đã tràn vào trong cơ thể nàng ta, nàng ta lạnh đến gần như bắt đầu không ngừng run lên, lò sưởi ôm trong tay cũng giống như trong nháy mắt mất hết nhiệt độ, Lục thái hậu gần như không khống chế được chính mình bắt đầu run rẩy lên, nàng ta vậy mà nhìn thấy con trai của mình!

Rất sợ chính mình nhìn lầm rồi, Lục thái hậu cố gắng chớp mắt, nàng ta cố gắng nhắm mắt lại, lúc lại mở ra, khuôn mặt quen thuộc của đứa bé kia vẫn hiện ra ở trước mặt nàng ta. Điều này không có khả năng! Da gà toàn thân Lục thái hậu đều nổi hết cả lên, muốn thét thật lớn, lại phát hiện cổ họng mình khô khốc, căn bản không phát ra được âm thanh nào, nàng ta vô thức muốn nhấc chân đi, nhưng bàn chân kia lại như mọc rễ cắm sâu xuống đất, vô luận nàng ta cố gắng thế nào, cũng không nhấc lên được.

Ngực thật giống như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng trịch. Một giây trước, Lục thái hậu còn đang đắc ý dào dạt, nàng ta thu thập Giang thải nữ, thu thập Chu quý phi, thậm chí cũng thuận tay thu thập Chu gia, giải nguy cơ cho Lục thị, trong cung nàng ta cũng bớt đi một đối thủ, nàng ta đã lót xong đường cho con trai mình, thế nhưng vì sao con trai của nàng ra lại xuất hiện ở nơi này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.