Tục Lạt Giang Hồ

Chương 2: {Phu thê}






“Đoạn…”

Tề Mộc Dương quẫn bách cúi đầu, đột nhiên kéo kéo quần mình nói, “Quần chật quá!”

Ta sửng sốt, cằm đại khái là đã rớt thẳng xuống sàn nhà, loại chuyện này là chuyện gì a~

“Lại đây!” Ta ngoắc ngoắc tay bảo hắn đứng giữa hai chân ta. Trong văn phòng cấm hút thuốc, ta chỉ có thể ngậm một điếu trong miệng cho đỡ thèm, cũng không châm qua. Ta híp mắt cởi bỏ đai lưng của Tề Mộc Dương, đem bàn tay vói vào trong quần hắn, dùng lực banh quần bò bó chặt ra.

Ta cũng muốn khiêm tốn, thế nhưng nếu có thể thì vẫn nên nói nha. Tỷ như dáng người ta đặc biệt tốt, eo thon chân dài, theo thuyết pháp của em gái cùng công ty thì đó là tiêu chuẩn hoàn hảo của người mẫu lí tưởng. Nói đên đây cũng có điểm quá phận, ta có chỗ nào so sánh được với người mẫu a. Người ta đẹp đẽ từ phòng tập thể thao đi ra, ta đây là từ sân bóng rổ và xe điện ngầm luyện thành, không thể cùng đặt lên cân được.

Dáng người Tề Mộc Dương cũng không sai, chỉ có điều mông hơi đầy đặn một chút. Ta lại không thích mặc đồ rộng rãi, bình thường đều mặc quần bò bó sát người, hắn mặc vào đương nhiên không thích hợp. Đương nhiên ta cũng có tây trang, nhưng chỉ có một bộ mà thôi, để dành khi nào gặp sếp lớn thì mặc. Ta còn không dám mặc thì làm sao mà dám đưa cho Tề Mộc Dương mặc được!

Ta dùng lực kéo giãn lưng quần thành ra mặt trước lại khó chịu, Tề Mộc Dương rên rỉ một tiếng, ngón tay nắm chặt cánh tay ta.

“… Phía trước, phía trước cũng chật.”

Ta nheo mắt cúi đầu lại gần, thầm nghĩ không ổn, hình dạng tiểu điểu của hắn ta đều thấy được hết.

Ta nhìn nhìn bên cạnh, trong văn phòng một người cũng không có. Dứt khoát đem quần hắn tuột ra, nói, “Giờ cứ như vậy đi, buổi tối sẽ đi mua quần áo cho cậu.”

Tề Mộc Dương cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ trên người ta. Ta một tay nhanh chóng thao tác trên máy tính, tay còn lại giữ lấy Tề Mộc Dương, ngăn cho hắn lộn xộn.

Hắn cứ như vậy không mặc quần ngồi trên đùi ta, trừ bỏ tư thế bất nhã thì cũng dịu ngoan nghe lời.

Một lát sau hắn xoay người, tò mò nhìn máy tính.

Ta nói, “Cậu biết dùng máy tính sao? Những máy kia đều có thể dùng, ra chơi đi.” Dù sao dữ liệu trong máy tính công ty đều được lưu tự động trong ổ cứng, cũng không có gì cho hắn xem trộm.

Tề Mộc Dương thực sự đứng lên, một lát sau ta liền tiếng chuột “Click click”.

Hắn thực im lặng nửa giờ đồng hồ, ta cũng tò mò hắn đang xem cái gì liền lặng lẽ đi đến phía sau hắn, rình nhìn màn hình.

Ta phát hiện hắn thế mà lại đang đọc kinh Phật.

Tề Mộc Dương phát hiện ta đứng sau cũng không quay đầu, động cũng chưa động, nửa ngày sau mới bắt đầu cùng ta nói chuyện.

“Anh biết không? Thực ra thì tên thật của Mục Kiền Liên nghĩa là củ cải, Đại Mục Kiền Liên là đại củ cải, bởi vì kiếp trước y bị nghẹn củ cải chết.” Tề Mộc Dương nhìn chằm chằm vào màn hình, nói, “Có thú vị không?”

Thú vị cái đầu ngươi!

Bất quá trước đây ta từng nghe qua, ngốc tử thích nhất là nói mấy chuyện cổ quái khó hiểu với người khác.

Đúng lúc này nhân viên giao hàng gọi điện thoại, ta dặn Tề Mộc Dương chờ ở trong này, sau đó ra ngoài khóa cửa đi lấy đồ.

Lúc về vừa mở cửa, ta phát hiện Tề Mộc Dương vẫn ngồi ở chỗ cũ. Ta thu thập văn kiện trên bàn một chút để có chỗ ăn cơm, trời quá nóng, ta mới chạy một lúc mà vẫn đổ mồ hôi như tắm. Cầm một lon coca, ta ngửa đầu uống sạch, sau đó lắc lắc đầu gọi hắn lại đây ăn cơm. Nhưng hắn vừa đứng lên ta nhịn không được khụ một tiếng, hơi ga xông cả lên khí quản, thiếu chút nữa thì sặc chết.

Chẳng biết từ bao giờ hắn đã đem cả quần lót cởi ra, cứ như vậy trần truồng đi tới.

Chắc hẳn quần lót mặc cũng không thoải mái, bằng không hắn cũng không cởi ra như vậy.

Ta nhanh chóng kéo rèm, khóa cửa lại. Bên phòng trực có một cái chăn đã lâu ta không dùng, bên trên đã mốc xanh mốc đỏ nhưng cũng không xấu hổ ném qua cho Tề Mộc Dương. Vì đang là mùa hè nên ta cũng không dư áo khoác cho hắn đắp chân, nghĩ nghĩ một lúc, thôi cứ để cho hắn “thiên nhiên” như thế vậy.

Lúc ăn cơm ta không kìm được liếc nhìn nơi kia của hắn. Tối qua mơ mơ màng màng nên không thấy rõ, thế nhưng nam nhân tâm lí kì dị này lại khiến ta tò mò.

Không lớn bằng của ta a~

Kết luận xong có chút đắc ý, ta còn tự thưởng cho mình năm cái sủi cảo.

Cơm nước xong ta cũng lười thu dọn, lại về bàn máy tính tiếp tục công tác. Không biết có phải ảo giác hay không, ta nghe được Tề Mộc Dương nhè nhẹ thở dài. Thanh âm mỏng manh, chớp mắt đã thành hư ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.