Tục Lạt Giang Hồ

Chương 6: {Lộ diện}




“Ngốc tử…”



Ánh mắt Tề Mộc Dương tràn đầy cầu xin ướt át, hắn há miệng, thở dốc dồn dập,

“Em còn chưa làm sạch…”

Ta chần chừ, tay chế trụ trên thắt lưng hắn cũng dừng một chút, hỏi, “Chỗ nào… chưa làm sạch?”

Tề Mộc Dương xấu hổ nhắm mắt lại, chân kẹp chặt eo của ta, một bộ dạng sắp khóc. Hắn kéo tay ta sờ đến địa phương giữa hai chân mình.

Ta có chút kinh ngạc. Kì thật ta vẫn biết nam nhân cùng nam nhân phải làm như thế nào, chẳng qua đó là thật lâu trước kia tình ngờ nghe được nên đã quên. Hắn kéo tay ta đụng đến chỗ đó ta mới đột nhiên nghĩ tới, nhất thời có điểm xấu hổ.

Tề Mộc Dương bị ta sờ vẫn run rẩy, thanh âm khàn khàn, bao hàm tình dục nói,

“Anh giúp em lộng lộng.”

“…” Ta không nói chuyện, chỉ là lật người hắn lại, để hắn dùng khuỷu tay và đầu gối chống đỡ cơ thể.

Tề Mộc Dương hưng phấn đến phát run, eo hắn sụp xuống, làn da nõn nà trong màn đêm dường như có thể trắng đến phát sáng. Hắn ghé vào trên sopha đong đưa eo, như dã thú phát tình mà không ngừng thở dốc rên rỉ.

Ta chợt nói, “Tề Mộc Dương, thật ra cậu cũng không ngốc, đúng không?”

Những lời này như cái nút khiến Tề Mộc Dương lập tức im lặng, không dám phát ra một điểm âm thanh, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Ta tiếp tục nói, “Hoặc là cậu đã không ngốc nữa rồi? Gần đây mới thanh tỉnh sao?”

Ta tuy nói như vậy nhưng trong lòng vẫn biết điều đó không có khả năng. Tề Mộc Dương không phải đồng tính luyến ái, dù có phải hắn cũng không có khả năng sẽ coi trọng ta. Trước kia dù quen biết nhau nhưng hắn quanh năm chưng ra bộ mặt lạnh lẽo sắc bén, cũng không có khả năng lắc lắc cầu ta sờ hắn như hiện tại.

Ta chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, tùy tiện hỏi thử hắn vài câu.

Tề Mộc Dương dại ra, hắn kinh ngạc đứng lên, hoảng hốt vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất không thấy. Hắn thương tâm nhìn ta, nghiêm túc nói,

“Phải, em không ngốc… Em thật sự không ngốc…”

Ta thở dài bước xuống khỏi sopha, muốn đi tìm điếu thuốc hút cho thanh tỉnh. Nhìn bộ dáng hắn như vậy, khẳng định là trước đây bị đả kích rất lớn, không thì sẽ không có khả năng vừa bị hỏi “Ngươi có phải ngốc tử hay không?” lại có cảm giác cái gì đó chợt vỡ ra.

Ta vừa đi, Tề Mộc Dương cũng tiến lại. Phía dưới của ta còn cứng rắn, quả thật không có mặt mũi, liền vẫy tay với hắn, nói,

“Được rồi, về phòng ngủ đi.”

Tề Mộc Dương không trả lời. Hắn quỳ một gối trên mặt đất, biểu tình thực vô tội đem nơi cứng rắn của ta ngậm lấy.

Trong khoảnh khắc ta kinh ngạc đến nỗi quên cả cự tuyệt hay ngăn cản hắn, chờ đến khi cảm giác được khoang miệng ấm nóng kia, hối hận liền đã muộn, vô luận ta kéo đầu hắn thế nào hắn đều không nhả ra.

Hắn căn bản không có kĩ xảo, răng nanh cắn phải ta, còn nôn khan vài cái khiến ta chân tay luống cuống, phi thường xấu hổ.

Nhưng khoái cảm thì không thể không cảm nhận được, cuối cùng ta chỉ có thể từ từ nhắm mắt ngửa ra đằng sau, tay ấn đầu Tề Mộc Dương xuống khiến hắn càng ngậm vào sâu hơn nữa.

Thời điểm muốn bắn ta liền đem vật kia rút ra, bất quá vẫn có điểm muộn, tinh dịch bắn cả lên môi và mặt Tề Mộc Dương. Hắn dại ra lấy tay sờ sờ môi, nhất thời không biết phải làm như thế nào cho phải.

Ta vội vã lau sạch tay cho hắn, ý định giải thích.

Tề Mộc Dương lắc đầu, ngả người ôm lấy cổ ta, nằm gọn trong lòng.

Ta cảm giác hết thảy đều giống như một giấc mơ. Cái người kiệt ngạo bất tuân, độc lai độc vãng kia cùng người hiện tại ngoan ngoãn nằm trong lòng ta, thực sự đều là một người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.