Tục Lạt Giang Hồ

Chương 52: {Morse}




Edit: Thỏ

“Dung Dung, chúng ta không thể ở bên nhau mỗi ngày.” Phùng Tầm Kha nằm trên bàn học, ngẩng mặt  nhìn Cao Dung bằng ánh mắt cô đơn.

Cao Dung an ủi hắn: “Chúng ta luôn gặp nhau ở trường mỗi ngày.”

“Mình muốn lớn thật nhanh.” Tựa như vừa nghĩ đến điều gì, trong giọng nói của Phùng Tầm Kha ngập tràn vui sướng. “Sau khi lớn lên, mình có thể đưa Dung Dung bỏ trốn.”

“Bỏ trốn? Cậu lấy từ này ở đâu?” Cao Dung bị hắn chọc cười, “Cậu biết bỏ trốn có nghĩa gì không?”

Phùng Tầm Kha ngồi thẳng lưng, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên mình biết ‘bỏ trốn’ mang ý nghĩa gì. Mình xem trong TV thì thấy bỏ trốn chính là hai đứa tụi mình chạy đi rất xa, không ai có thể ngăn cấm nữa.”

Hắn giải thích như vậy hiển nhiên có phần đúng, nhưng Cao Dung cũng nghiêm túc trả lời: “Bỏ trốn thường dùng để ám chỉ đôi nam nữ yêu nhau, còn chúng ta sao bỏ trốn được. Hơn nữa nếu mình rời đi, cha mẹ chúng ta phải làm sao chứ? Người thân chúng ta vứt ở đâu? Cho nên không thể suy nghĩ như vậy.”

“Dung Dung yêu mình chăng?” Phùng Tầm Kha đột nhiên hỏi.

Cao Dung thản nhiên đáp: “Yêu, yêu chết mất, yêu như đứa em trai của mình.”

Trẻ con vẫn không thể rõ ràng cái gì là tình yêu, hoặc nói đúng hơn hắn không biết các loại tình yêu là gì. Hắn hiểu ‘yêu’ là một từ ngữ tuyệt đẹp, có người yêu hắn cũng chính là một điều tốt đẹp nhất.

Phùng Tầm Kha cười đến sáng lạn: “Thế Dung Dung đã yêu mình rồi.”

Dường như sau khi bọn họ thảo luận về đề tài này, Phùng Tầm Kha cả ngày vô cùng vui vẻ.

Phùng Tầm Kha là một đứa bé dễ dàng thỏa mãn, nhưng Cao Dung cảm thấy chua xót không nguôi, bởi vì hắn nói: “Thế gian rốt cuộc có người nói yêu mình.”

Chiều tan học, Cao Dung và Phùng Tầm Kha nắm tay nhau bước ra khỏi nhà trẻ đã thấy Lưu Quế Lệ sớm đứng chờ, cô đến là để đón Cao Dung về nhà.

“Mẹ.” Cả hai cùng đi tới chỗ Lưu Quế Lệ.

Lưu Quế Lệ sờ đầu Cao Dung: “Lại đây, chúng ta về nhà. Tối nay mẹ sẽ mua móng heo mà con yêu thích nhất, hôm nay là sinh nhật con.”

Phùng Tầm Kha đứng cạnh bên kêu một tiếng: “Dì ơi!” Sau đó nhìn Cao Dung chớp chớp đôi mắt, “Hôm nay là sinh nhật Dung Dung hở?”

Nếu là trước kia, Lưu Quế Lệ sẽ mỉm cười với hắn và nói, “Tiểu Kha thật ngoan.” Nhưng hôm nay, Lưu Quế Lệ chỉ vội cười với hắn, cũng không đợi Cao Dung trả lời câu hỏi thì đã bế Cao Dung đặt lên yên sau.

“Mẹ, chúng ta và Phùng Tầm Kha cùng về nhà đi.” Cao Dung thấy Phùng Tầm Kha đang đứng nhìn bọn họ. Thời điểm hắn còn ở nhà Cao Dung, Lưu Quế Lệ sẽ một trước một sau đèo hai đứa trẻ về nhà.

Lưu Quế Lệ nhỏ giọng nói: “Mẹ bạn con sẽ đến đón.” Dứt câu đã ngồi vào xe đạp, chân dùng lực đạp xe vút qua Phùng Tầm Kha.

Cao Dung sốt ruột ngoảnh đầu, cậu chỉ thấy một Phùng Tầm Kha nhỏ bé đứng đó, trơ trọi giữa đám trẻ con và người lớn lui tới xung quanh, lặng lẽ dõi theo mình.

Nhỏ bé lại cô đơn, hắn dần dần khuất sau tầm mắt.

“Mẹ, vì sao mẹ không đưa Phùng Tầm Kha về nhà như ngày xưa?”

“Dung Dung,” Lưu Quế Lệ đang suy xét xem nói với cậu thế nào. “Sau này đừng chơi với mỗi thằng nhóc ấy, con nên tiếp xúc với nhiều bạn hơn, như thế mới có nhiều bạn bè.” Cao Toàn Đức đã kể cho cô nghe những gì Phùng Tây nặng nhẹ với y. Tuy rằng đã có một khoảng thời gian cô và đứa bé ở chung, Lưu Quế Lệ cũng biết hắn là một nhóc tì người gặp người mến; nhưng thích thì thích vậy, nhà cô không đủ khả năng nuôi thêm hắn. Đời này chẳng ai là Bồ Tát sống cả.

Cao Dung biết ý mẹ là gì, bèn bảo: “Mẹ, con và cậu ấy là bạn cùng bàn, chúng con chơi cùng nhau rất vui vẻ.”

“Con đứa trẻ này sao lại không biết nghe lời, mẹ nó con cũng đã gặp mặt, cô ta có thể động vào sao?”. Lưu Quế Lệ tằng hắng, “Ngày mai mẹ bảo giáo viên đổi chỗ cho con.”

Cao Dung biết nhiều lời thì mất vui nên cũng không nói gì thêm. Tuy nhiên hình ảnh Phùng Tầm Kha đeo cặp sách, đứng ở nơi xa nhìn theo bóng lưng mình vẫn hiện lên, trong lòng Cao Dung cảm thấy hụt hẫng.

Về tới nhà, Cao Dung cùng mẹ ra ngoài mua đồ ăn. Trên đường vô tình gặp bác gái lầu trên đi cùng, mà bạn thì biết rồi đấy, hai người đàn bà thêm một con vịt sẽ thành cái chợ.

“Cô biết không, cái ả ở nhà đối diện với cô đưa đàn ông vào nhà, cả ngày rồi vẫn chưa ra khỏi cửa.” Bà mập thì thầm với Lưu Quế Lệ.

Lưu Quế Lệ ngạc nhiên hỏi: “Có phải cha của đứa bé hay không?”

“Không hề, là một thằng độ 20 tuổi, nhà nó bán bao ni-lông ở phố đối diện ấy. Tôi thấy mà.” Vẻ mặt bà mập đầy khinh bỉ. “Cha của đứa bé chắc chắn không phải người Trung Quốc, hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện, khéo có khi ả bị thằng Tây chơi xong rồi bỏ.”

Lưu Quế Lệ lắc đầu: “Chuyện không nên nói thế.”

“Nghe nói là bán.” Bà mập làm mặt quỷ, sau đó mỉa mai cười.

Cao Dung đứng bên cạnh, dù không muốn nghe nhưng vẫn nghe rõ bên tai mồn một. Cậu chẳng muốn xen vào việc người lớn nhưng trong thâm tâm rất không tán thành việc hai người bàn tán người ta. Vì vậy cậu bước nhanh về phía trước, bỏ lại đằng sau bà mập và Lưu Quế Lệ.

Mua đồ ăn xong, Cao Dung xách trên tay món móng heo khoái khẩu của mình, Lưu Quế Lệ cũng xách món chính cho bữa sáng. Bọn họ đi lên lầu hai, chợt phát hiện Phùng Tầm Kha đang ngồi trước hiên nhà. Hắn để cặp sách trên đầu gối, cúi đầu dùng bút vẽ vẽ trên giấy nguệch ngoạc.

“Dung Dung!” Phùng Tầm Kha vừa trông thấy Cao Dung đã kêu lên một tiếng đáng thương.

Cao Dung chạy nhanh về phía hắn, hỏi han: “Sao cậu còn ngồi ở đây? Mẹ vắng nhà à?” Cao Dung ngẩng đầu nhìn cửa nhà đối diện luôn khép kín.

Phùng Tầm Kha thì thào bảo: “Có nhà.”

Hai đứa trẻ vừa nói xong, cửa đằng kia đã ‘cạch’ một tiếng, một chàng trai trẻ tuổi từ trong bước ra. Phùng Tây theo sau gã, ánh mắt nàng rơi xuống Phùng Tầm Kha đang ngồi trước hiên nhà. “Mày về rồi nhỉ? Mau vào đi.”

Lưu Quế Lệ nhìn gã thanh niên vội vàng lách qua người mình, trong lòng đối với Phùng Tây ngập tràn ác cảm. Cô đưa tay kéo Cao Dung đang đứng cạnh Phùng Tầm Kha: “Dung Dung, về nhà thôi, đừng chơi với bạn bè có gia đình không sạch sẽ.”

Lời này cô nói cho Phùng Tây nghe. Những năm 90 trinh tiết phụ nữ vẫn cực kỳ coi trọng, đặc biệt với một người phụ nữ truyền thống như Lưu Quế Lệ. Theo quan điểm của cô, đàn bà con gái không biết giữ mình trong sạch cũng tương đương trộm cắp, giết người. Những kẻ như vậy làm cô chướng mắt, cho nên thái độ cũng khắc nghiệt lên, dẫu rằng cô là người không thích gây thù chuốc oán.

Phùng Tây đứng bên này cười nhạo. Nàng nhìn Lưu Quế Lệ bằng đôi mắt ướt át, càng không phản bác, chỉ ngoảnh mặt nói với Phùng Tầm Kha: “Mày cứ kêu Dung Dung, Dung Dung cả ngày, nhưng người ta thì chê gia đình mày nhơ nhuốc.”

Dứt câu, xoay người vào trong.

“Dung Dung.” Phùng Tầm Kha đột nhiên chạy đến bên cạnh Cao Dung – người bạn thân thiết sắp bị Lưu Quế Lệ kéo vào nhà. “Sinh nhật vui vẻ.” Hắn đưa bức tranh vừa mới vẽ xong cho Cao Dung.

“Phùng Tầm Kha, mình…” Cao Dung nhận lấy bức tranh, toan mở miệng cảm ơn hắn thì Lưu Quế Lệ đã kéo Cao Dung vào trong. ‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách Phùng Tầm Kha ở bên ngoài.

Đứng bên ngoài thấy cửa kia đã đóng, Phùng Tầm Kha liên tục hô to: “Dung Dung, sinh nhật vui vẻ! Dung Dung, sinh nhật vui vẻ.”

Cao Dung ở trong nhà mở bức tranh ra, cậu thấy hai đứa bé đang nắm tay tươi cười, bên cạnh còn có nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được ghép từng vần ‘sheng-ri-kuai-le’ (sinh nhật vui vẻ.)

Cậu nghe giọng Phùng Tầm Kha ngoài cửa, muốn đi mở cửa thì Lưu Quế Lệ đã ngăn cản. Cô khóa chặt chốt, sau đó khom người nói với đứa con: “Dung Dung, không được chơi với Phùng Tầm Kha, con hiểu chứ?”

Cao Dung lắc đầu: “Con không hiểu, mẹ, để con bước ra.” Lần nữa cậu muốn đi mở cửa.

Từ trước đến giờ, Lưu Quế Lệ một câu cũng không nỡ mắng con nhưng nay đã to tiếng quát cậu: “Tại sao lại như thế? Tại sao con không nghe lời? Mẹ nói lần nữa, mẹ cấm con chơi với nó.”

Cao Dung chỉ mới năm tuổi, cậu cũng không đủ sức để giằng co với Lưu Quế Lệ cho nên chỉ đành tựa vào cửa liên tục nói với Phùng Tầm Kha: “Phùng Tầm Kha, mình rất thích bức tranh này, cảm ơn cậu nhé!”

Phùng Tầm Kha nghe thấy giọng của Cao Dung, gương mặt đẹp đẽ chợt nở nụ cười: “Chúc mừng sinh nhật.” Lần nữa hắn nhỏ giọng thì thào, sau đó bước vào cửa nhà đang hé mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.