Tục Lạt Giang Hồ

Chương 41: {Hoan Ái}




Edit: Thỏ

Sắc trời hơi tối, Cao Dung chạy thục mạng về nhà. Dường như cậu sợ hãi điều gì, trái phải nhìn xung quanh một phen, bước chân chạy về phía phòng trọ lầu ba càng thêm gấp gáp.

“Bình an, bình an…” Cao Dung cứ lẩm bẩm mãi, một tiếng chó sủa cũng khiến cậu sợ tới mức nhảy lên cầu thang, đôi tay run rẩy lục lọi chìa khóa, cuối cùng mở cửa ra. Cậu vừa vào nhà liền khóa cửa, lúc này mới yên tâm thở hổn hển vài hơi. Cởi áo khoác, bật đèn, Cao Dung vô cùng mệt mỏi ngồi trên sofa.

Chuông điện thoại đổ, Cao Dung lấy điện thoại từ trong túi ra, là mẹ cậu gọi. Cao Dung nhấc máy: “Mẹ…”

Không để cậu có cơ hội mở miệng, bên kia đầu dây lập tức ồn ào: “Dung Dung, hôm nay về nhà có gặp phải ai không? Phải chốt cửa sổ cho kỹ, bên ngoài có người gõ cửa, nói gì cũng đừng hồi âm…”

Mà Cao Dung vẫn luôn ‘vâng vâng, con đã biết, con ổn mà.’

Đối thoại như vậy đã duy trì hơn hai tháng.

Nói chuyện điện thoại xong, Cao Dung suy sụp bóp trán. Nghĩ đến việc phải dọn trọ một lần nữa, cậu bỗng nghệch ra. Không chỉ cậu mà người nhà cậu đều sắp phát điên rồi.

Tay cậu chạm vào một tờ báo trên bàn, tin trên trang nhất chính là ‘một nam thanh niên độc thân ở khu Đông Hoa vừa bị sát hại.’ Chuyện này đã kéo dài hơn hai tháng, năm nạn nhân bị giết đều là nam thanh niên 25 tuổi sống một mình.

Mà khu Đông Hoa này chính là khu chung cư bình dân Cao Dung đang sinh sống. Năm vụ án mạng được truy tố, cảnh sát nhận định đều do một người gây ra, nhưng cho đến bây giờ vẫn không tìm được hung thủ. Nhất thời lòng người hoảng sợ, không ít kẻ lựa chọn dọn đi khỏi chỗ này, đặc biệt là những chàng trai độc thân. Vì bận công việc nên Cao Dung đã chậm trễ mấy ngày, cho nên khoảng thời gian này cậu vận nơm nớp sống trong lo sợ – sợ tên giết người biến thái kia theo dõi mình.

Thân thể Cao Dung vã đầy mồ hôi, không biết do sợ hãi hay do vừa rồi cắm cổ chạy. Cậu đứng lên toan xuống nhà bếp lấy nước uống, đột nhiên cả người cứng đờ, một luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân. ‘Ken két, ken két’, âm thanh hai con dao cọ vào nhau vang lên từ nhà bếp, vừa nhàn nhã vừa mang theo âm điệu. Sau đó tiếng huýt sáo vui vẻ của một người đàn ông cũng đệm vào tiếng sắc bén của dao.

Cao Dung lùi về sau hai bước, vội vàng chạy về cửa chính. Nhưng vì quá hấp tấp với vấp phải sofa nên cậu đã ngã lăn ra sàn. Cậu chụp bừa một chiếc ghế, dùng sức ném mạnh về phía người lạ đang ngày một tới gần mình.

Mặc kệ ném trật mục tiêu, Cao Dung trườn dậy lao đến cửa, nôn nóng kéo chốt cửa ra. Nhưng vừa rồi cậu khóa nhiều khóa cho nên khó lòng mở nhanh chóng được.

‘Lộp cộp’ hai tiếng, rốt cuộc cậu cũng mở khóa xong. Ngay thời khắc cậu muốn lao ra khỏi nhà, phía sau lưng đã bị một dao đâm xuống. Kẻ nọ dùng tay siết chặt cổ Cao Dung, kéo cậu lùi về sau, chặt chẽ đè lên người cậu.

Cao Dung muốn vùng dậy kêu cứu, nhưng một dao kia dường như đã đâm thủng ngực cậu rồi. Cậu có thể cảm thấy sau lưng mình thấm đẫm máu tươi, ý thức mơ hồ, hé miệng muốn kêu nhưng thế nào cũng nghẹn trong cổ họng.

Cao Dung mở to đôi mắt, muốn nhìn rõ dung mạo kẻ giết người.

Kẻ nọ đội mũ đen, vận trang phục màu đen bỗng cười ha ha. Dường như biết Cao Dung nghĩ cái gì, hắn cởi mũ, khom người thì thầm bên tai cậu: “Đã lâu không gặp, bạn cũ.”

Cao Dung nhìn người trước mắt. Cậu há miệng thở dốc, dùng hết sức thốt ra chữ ‘Phùng…’ Lời tiếp theo chưa kịp nói ra đã bị hắn vung tay chặt xuống, đầu lìa khỏi cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.