Tục Lạt Giang Hồ

Chương 20: {Tiệc đêm}




Thấy biểu tình Tống Thụy Nhiên thập phần ngạc nhiên, Tống Hồng Nho sợ anh tự trách mình, lắp bắp nói: ”Em vừa mới tới, muốn….đón anh về nhà.”

Nói xong, Tống Hồng Nho tiến lên mấy bước, cước bộ có chút lảo đảo, cậu mím môi, dừng lại một chút mới đem hai chân đã hơi chết lặng bước về phía Hạ Thụy Nhiên. Cao Dao phản ứng linh hoạt, khóe miệng khẽ cười, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh.

Nhưng Hạ Thụy Nhiên lại không phát hiện ra điều này, trong lòng anh có chút cảm động, nghĩ rằng trong nhà có thêm một người đúng là khác hẳn. Anh theo bản năng sờ bàn tay Tồng Hồng Nho, hỏi: ”Sao cả người cậu đều lạnh thế này?”

Mùa hè ban đêm rất mát mẻ, nhất là sau thời điểm mười một giờ, cánh tay Tống Hồng Nho có chút lạnh, nhìn qua dính không ít sương sớm.

Tống Hồng Nho rụt tay về phía sau, không trả lời.

”Hình như trời sắp mưa.” Hạ Thụy Nhiên không chắc nói, ”Đi nhanh thôi, đợi chút nữa sợ không kịp.”

Ai ngờ lời nói của Hạ Thụy Nhiên lại trở thành sự thật, bởi vì thông cảm cho Cao Dao đi giày cao gót bất tiện, ba người chậm rãi đi trên đường, mới đi đượ nửa đường, trời bỗng đổ mưa dồn dập, xa xa còn có ánh chớp chói mắt, rất nhanh liền ào ào không ngừng.

Ba người vội vàng trốn vào cửa hành tiện lợi 24H, đoán chừng cơn mưa này một lát là không thể tạnh, Hạ Thụy Nhiên lấy tiền định mua dù che.

Trời phương Bắc khô ráo, cũng không thường xuyên mưa, nên cửa hàng không bán dù, hiện tại chỉ có thể mượn một chiếc dù công cộng.

”Chúng cháu có ba người, bác có thể cho mượn hai cái được không ạ?” Đối mặt chủ quán keo kiệt, Hạ Thụy Nhiên không thể không nói.

”Không phài tôi không muốn cho các cậu mượn, mà là hiện tại chỉ còn có hai cái, đều đưa cho các cậu thì tôi dùng bằng cái gì?” Chủ quán theo lẽ phài mà trả lời.

”Nhưng mà…”

”hai thanh niên các cậu bị ướt chút có sao đâu, để cho bạn gái này che là được rồi.”

”…”

Tuy chỉ có một cái dù nhưng tán dù rất lớn, cũng đủ cho hai người che. Hạ Thụy Nhiên muốn để cho Cao Dao và Tống Hồng Nho dùng, ai ngờ Tồng Hồng Nho không nói một câu đứng ra bên ngoài, toàn thân bị mưa ướt sũng, cố chấp đứng bên cạnh Hạ Thụy Nhiên, đuổi cũng không đi.

”Tôi nói, cậu đây là thẹn thùng sao?” Hạ Thụy Nhiên dở khóc dở cười, ” Cậu cùng Cao Dao che dù đi, tôi không sao.”

”…” Tống Hồng Nho thấp giọng nói, ”Em chỉ muốn cùng một chỗ với anh.”

”Vậy sao?” Hạ Thụy Nhiên không hiểu, ”Cậu không che thì tôi che, mưa này thật lớn, đập chết tôi rồi.”

Tồng Hồng Nho cuống lên, túm cánh tay áo Hạ Thụy Nhiên. Đúng lúc này, một tia chớp xẹt qua, Hạ Thụy Nhiên cúi đầu nhìn cậu, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, ướt đẫm nước mưa, mái tóc đen mềm mại dính vào trên trán, ánh mắt tràn đầy ỷ lại và lo lắng.

Hạ Thụy Nhiên đột nhiên sừng sốt. Nhìn đến ánh mắt của Tống Hồng Nho, anh chợt nhớ tới nguyên nhân ngày xưa anh lựa chọn làm một cảnh sát.

Cái loại cảm giác được người khác cần, được người ta toàn tâm toàn ý tín nhiệm.

Hạ Thụy Nhiên dùng sức xoa mái tóc ướt sũng của cậu, sau đó cũng không tiếp tục đề tài này.

Cao Dao không ở cùng một tiểu khu với Hạ Thụy Nhiên, chỉ là tiện một đoạn đường, rất nhanh liền phài tách ra. Trước kia đều là  Cao Dao một mình đi về, nhưng hôm nay mưa quá lớn, Hạ Thụy Nhiên lo lắng hỏi: ” Hay để tôi đưa cô về?”

” Không cần đâu.” Cao Dao lớn tiếng đáp lại, ”Bạn trai tôi nói muốn tới đón tôi, hai người các anh cứ về trước đi.”

Nghe vậy, Hạ Thụy Nhiên gật gật đầu, lấy tay bảo vệ Tống Hồng Nho, để cho cậu bước vào hiên nhà.

Cả hai người đều thực chật vật, toàn thân ướt đẫm, giầy càng không xong. Tống Hồng Nho đi giầy thể thao, một bước tạo ra một vũng nước. Cậu xấu hổ đứng ở cửa, không dám đi vào.

”Vào nhà nhanh.” Hạ Thụy Nhiên thúc giục nói.

Tống Hồng Nho lại lui từng bước về phía sau, nhỏ giọng nói: ”….. Sẽ bẩn.”

”Không sao đâu.” Hạ Thụy Nhiên nói, ”Lát nữa lau khô là được rồi.”

Tống Hồng Nho chậm rãi nuốt nước miếng, trong gian phòng nhỏ, giọng nói vô cùng rõ ràng.

Hạ Thụy Nhiên thấy cậu chưa đi vào, ngược lại không nói gì, liền biết cậu có chuyện cần nói với mình, vì thế hơi xoay người, ghé sát vào nghe.

”…” Hầu kết Tống Hồng Nho khẽ động, bàn tay bất an nắm vạt áo của mình, mái tóc đen óng nhỏ xuống từng giọt nước, miệng cậu thầm run run, ”… Anh đối với em thật tốt.”

”…” Hạ Thụy Nhiên nở nụ cười. Anh thấy Tống Hống Nho khẩn trương như vậy, còn tưởng cậu định nói cái gì, không nghĩ tới lại là như thế. ” Như vậy đã là rất tốt? Cậu thực dễ lừa gạt.”

Hạ Thụy Nhiên đẩy cậu vào nhà, sau đó đi vào trong phòng, chuẩn bị thay quần áo.

”Anh đối tốt với em như vậy,” ngón tay Tống Hồng Nho không ngừng run run, giống như không chịu được lạnh, ”Em sợ……em sợ, không cẩn thận sẽ thích anh thì sao?”

Hốc mắt cậu đỏ bừng, thoạt nhìn giống như muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.