Tục Huyết Hải Thâm Thù

Chương 9




Sắc mặt Mộ Tử Liệt thật khó coi, d∞đ∞l∞q∞đ cho dù là Mộ Phương Hoa không để tâm, lúc này cũng nghe ra một ít, tuy rằng trong ngày thường nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng dù sao lớn lên ở trong cung, cũng biết hết thảy những lục đục trong cung với nhau.

"Ngũ ca, tên hoa khôi kia của huynh đâu? Sao còn chưa đến?" Mộ Phương Hoa cố ý nói sang chuyện khác.

Mộ Thành Hi cười nói: "Qua một lát liền đến!"

Không khí trong phòng có chút ngưng trọng, lại sau một lúc lâu, Tình Họa mới khoan thai đến chậm.

Hôm nay nàng mặc một kiện áo ngoài màu trắng nhạt thêu hai con hồ điệp đang đùa giỡn trên hoa, trên cổ áo có thêu một vài hoa mai hoa đào màu sắc lộng lẫy, phía dưới mặc một kiện váy lụa xấp ly màu đỏ tinh tế lung linh, mái tóc bối lên tự nhiên, nghiêng nghiêng trên tóc có cài một cây trâm Khổng Tước xanh ngọc hiện ra màu xanh biếc, hạt trân châu tỉ mỉ di chuyển theo bước chân của nàng, nhẹ nhàng đong đưa. Phảng phất như nàng tiên nữ trong tranh vậy, nhẹ nhàng mỉm cười.

Tuy rằng trang điểm đơn giản, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước. Nàng nhẹ nhàng cúi thân mình, dịu dàng nói: "Thân thể Tình Họa có chút không khoẻ, không thể múa, thỉnh các vị thứ lỗi!" Nói xong lại vội vàng cầm lấy khăn khẽ ho khan vài tiếng, tựa hồ thật sự bệnh không nhẹ.

Một nữ tử xinh đẹp như vậy, cho dù là bệnh cũng như là Tây Thi ôm ngực*, làm cho người ta thương tiếc.

(*Tây Thi ôm ngực (tây tử phủng tâm): chỉ bệnh trạng của mỹ nữ; xưa có chuyện Tây Thi khi buồn sầu thường ôm tim nhíu mày nhưng vẫn rất đẹp.)

Tần Thư Dao nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tình Họa trước mắt, nàng không nghĩ tới hóa ra Tình Họa là người quen cũ của nàng, chỉ là không nghĩ tới thời điểm này nàng ta lại là hoa khôi của quần phương viện.

Lúc này mọi người cảm thán khuôn mặt đẹp của Tình Họa, hoàn toàn không chú ý tới Tần Thư Dao kinh ngạc.

Mộ Tử Liệt sớm đã không còn nhẫn nại tiếp tục uống trà tán gẫu, hắn đột nhiên đứng lên, đi đến phía trước Tình Họa, bỗng nhiên ôm Tình Họa vào trong ngực, cười nói với Mộ Thành Hi; "Thì ra Ngũ đệ còn cất giấu tiểu mĩ nhân như vậy, chỉ là không biết Ngũ đệ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích hay không..."

Vẻ mặt Tình Họa kinh hoảng, thân thể cũng có chút cứng ngắc.

Dù sao trong phòng này còn có mấy cô nương chưa lấy chồng, đám người Tần Thư Dao thấy sắc mặt không khỏi hơi đỏ lên, đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Sắc mặt Mộ Thành Hi có chút khó coi: "Nếu Tứ ca thích, liền đưa cho Tứ ca, cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu!"

"Ha ha... Vẫn là Ngũ đệ hào phóng." Nói xong liền ôm lấy Tình Họa đi ra khỏi phòng.

Giờ phút này mọi người cũng đều không có hứng thú uống trà, mọi người đều dần dần tản đi.

Chỉ là Tần Thư Dao không nghĩ tới, việc hôm nay làm cho nàng phát hiện sự việc mà kiếp trước chưa từng biết đến, hơn nữa cũng quấn nàng vào bên trong thị phi phải trái.

Sau khi Tần Thư Dao trở lại Tần phủ, mà cũng bởi vì thân thể trưởng công chúa Hoa Phượng không thoải mái, tạm thời không cần Tần Thư Dao đi học tập. Cho nên trong khoảng thời gian này Tần Thư Dao cũng không ra ngoài.

Chỉ là từ ngày sau khi nhìn thấy Tình Họa, nghi ngờ trong lòng nàng càng ngày càng sâu, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Tình Họa này kiếp trước nàng đã gặp qua, hoặc có thể nói là lão bằng hữu.

Nhưng vào lúc đó nàng ta không gọi là Tình Họa, mà là Dương Liễu Nhi.

Tần Thư Dao phát hiện từ khi bản thân trọng sinh trở lại mười hai tuổi, rất nhiều chuyện đều không giống với kiếp trước.

"Tiểu thư, nghe nói Nhị tiểu thư đánh Tam tiểu thư một bạt tai..." Tĩnh Nguyệt đánh gãy Tần Thư Dao trầm tư, cau mày sốt ruột nói.

Tần Thư Dao lập tức đứng lên, nhíu mày nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hai ngày này trong phủ gió êm sóng lặng, tuy rằng Tần Thư Dao biết đám người Tần Tuyết Như tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, lại không nghĩ rằng bọn họ lại muốn xuống tay từ trên người Tần Khả Cầm!

Tính tình Tần Khả Cầm luôn luôn yếu đuối, thân thể lại suy yếu, làm sao có thể vô duyên vô cớ đánh Tần Tuyết Như, nhất định là đã xảy ra chuyện gì trong lúc đó rồi.

Tĩnh Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Nô tì chỉ biết là Tam tiểu thư đưa cho Nhị tiểu thư một chén canh hạt sen bách hợp, nhưng không biết sao Nhị tiểu thư lại hất chén canh hạt sen bách hợp xuống đất như thế, thậm chí còn đánh Tam tiểu thư!"

Tần Thư Dao vội vội vàng vàng đi đến chỗ Tần Khả Cầm, vừa mới tiến vào sân chợt nghe thấy tiếng Ngô thị khóc.

"Tuy rằng mẹ không phải là mẹ đẻ của con, nhưng ta đối đãi với con như thân sinh từ nhỏ, sao con có thể nói lời nói này?"

Tần Thư Dao nhíu chặt hai hàng lông mày, hai chân chạy nhanh hơn.

Vừa vào trong phòng liền nhìn thấy Tần Khả Cầm quỳ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt: "Mẫu thân, không phải, nữ nhi thật sự không cố ý đánh tam muội, là tam muội nàng..."

"Im miệng! Không phải ngươi vừa mới nói ta không phải là mẹ đẻ của ngươi sao? Ta không dạy dỗ được ngươi, tự có người dạy ngươi!" Ngô thị lạnh mặt phẫn nộ quát.

Lúc này Tần Thư Dao vội vàng ngăn ở trước mặt Ngô thị, vội vàng nói: "Mẫu thân, nói không chừng trong đó có hiểu lầm gì đó!"

"Hiểu lầm? Ngươi nhìn trên mặt Như Nhi có dấu bàn tay. Ngay cả Ngọc Bích cũng có thể làm chứng cho Như Nhi."

Trên mặt trái của Tần Tuyết Như đứng ở một bên quả thật có một dấu đỏ bàn tay, trên mặt nàng ta cũng rơi lệ, lôi kéo tay Ngô thị, khóc nói: "Mẹ, quên đi! Nhị tỷ cũng không cố ý, cũng là nữ nhi lắm miệng, nói lời nói sai, mới chọc nhị tỷ tức giận!"

Tần Khả Cầm quỳ trên mặt đất, trên mặt vừa tức vừa hận lại nói không nên một câu phản bác.

Nàng quả thật đánh Tần Tuyết Như một bạt tai, nhưng cũng là do bản thân Tần Tuyết Như quá đáng, hơn nữa? Bát canh hạt sen bách hợp kia cũng không phải Tần Khả Cầm ném đi. Chỉ là khi đó trong phòng cũng chỉ có hai người nàng và Tần Tuyết Như, hoàn toàn không có ai làm chứng cho nàng.

Ngô thị lôi kéo tay Tần Tuyết Như: "Như Nhi, con cũng đừng khổ sở. Tuy rằng lão phu nhân có tấm lòng nhân hậu, nhìn nàng tuổi nhỏ tang mẫu, thân thể lại không khoẻ, cho nên mới dung túng nàng như vậy. Nhưng chuyện này con có lý, lão phu nhân tuyệt đối sẽ không cứ che chở nàng như vậy."

Nói xong liền lôi kéo tay Tần Tuyết Như muốn đi Vinh Thọ Đường, tìm Tần lão phu nhân lý luận.

Tần lão phu nhân hận nhất chính là người kiêu căng ương ngạnh, tuy rằng hiện tại Tần Thư Dao được Tần lão phu nhân yêu thích, nhưng việc hôm nay ở mặt nổi thì quả thật là Tần Khả Cầm có lỗi.

Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm một câu phản bác cũng nói không nên lời, liền biết muội ấy không có nhân chứng, mà trên mặt Tần Tuyết Như còn có dấu bàn tay.

Nàng vội vàng quỳ xuống, cầu xin nói: "Kính xin mẫu thân tha cho Cầm Nhi lần này, muội ấy tuổi nhỏ thân thể lại suy yếu, không thể chịu phạt nổi!"

Việc hôm nay Ngô thị muốn bắt chẹt Tần Thư Dao, nếu không phải nàng con trai của bà cũng không đến mức bị đưa đến Vinh Thọ viện. Hơn nữa Tần lão phu nhân còn không cho ông ấy đi nhìn xem con trai của mình, nghe nô tài phía dưới nói, Tần Minh Hi mỗi ngày khóc nháo, cũng không ăn cơm.

Tần lão phu nhân cũng không quản nó, tùy nó hồ nháo, cũng không kêu hạ nhân cho nó cơm ăn, nghe nói hiện tại người cũng gầy một vòng lớn.

Ngô thị nghe xong những lời đó trong lòng giống như là bị đao cắt, vừa đau lòng vừa khó chịu. Nếu không phải Tần Thư Dao âm thầm lừa gạt, làm sao Tần Minh Hi chịu khổ như vậy!

"Thân thể Nhị tiểu thư yếu ớt, Như Nhi có lòng đưa cho nàng canh hạt sen bách hợp. Nàng ngược lại tốt, lại hất canh hạt sen bách hợp, trả lại cho Như Nhi một bạt tai. Hôm nay mặc kệ thế nào ta cũng muốn đến chỗ lão phu nhân đòi lại công đạo."

Ngô thị lôi kéo tay Tần Tuyết Như, đi ra khỏi phòng.

Tần Thư Dao nhìn Tần Khả Cầm vẫn còn ngẩn người quỳ trên mặt đất, lo lắng hỏi: "Muội nói một chút, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Tần Khả Cầm lau nước mắt trong mắt, sau đó chọn vài câu trọng yếu nói.

Thì ra là khi Tần Tuyết Như bưng canh hạt sen bách hợp đưa đến trong phòng Tần Khả Cầm, Tần Khả Cầm đang nghỉ ngơi. diễn-đàn-lê-quý-đôn Tần Tuyết Như liền đuổi hạ nhân ra ngoài, Tần Khả Cầm không biết trong đó này có trá, liền rời giường muốn nói chuyện phiếm vài câu.

Nơi nào nghĩ đến Tần Khả Cầm vừa mới mặc xong quần áo, Tần Tuyết Như liền ném canh hạt sen bách hợp xuống trên đất, sau đó bỗng nhiên hét lên một tiếng, lại đột nhiên xông tới đánh Tần Khả Cầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.