Tục Huyết Hải Thâm Thù

Chương 3




Tần Thư Dao không có khẩn trương, dღđ。l。qღđ cũng không có kích động, trên mặt đều luôn mang theo một chút ý cười nhàn nhạt.

Trưởng công chúa Hoa Phượng thấy nàng như thế, trong lòng càng hài lòng: "Ngươi có biết vì sao bản công chúa cố tình lưu ngươi lại không?"

Kỳ thực điểm này Tần Thư Dao cũng cảm thấy thật nghi hoặc, lúc trước tuy rằng lúc vừa mới bắt đầu nàng múa tốt, nhưng sau đó bởi vì thất thần mà té ngã, để lại một vết đen trên điệu múa kia.

Trưởng công chúa Hoa Phượng thấy Tần Thư Dao lắc đầu, vừa cười nói: "Ngươi không biết cũng không sao, chỉ là về sau năm ngày mỗi lần thì đến trong phủ Bản công chúa một chuyến."

Không đợi Tần Thư Dao đáp lời, trưởng công chúa Hoa Phượng lại nói: "Hôm nay trước hết Bản công chúa dạy ngươi đánh đàn." Nói xong liền nói với nha hoàn vừa rồi dẫn đường cho Tần Thư Dao: "Đại Cầm, ngươi đi lấy đàn tới đây!"

Đại Cầm cúi người thi lễ, đáp lại một tiếng “vâng” liền mang theo hai nha hoàn lui xuống.

Cùng với việc nói đi theo trưởng công chúa Hoa Phượng học tập, còn không bằng nói là giải sầu cùng trưởng công chúa Hoa Phượng, chỉ là Tần Thư Dao không rõ vì sao bà phải dùng phương thức này để giải sầu.

Tuy rằng chồng của bà đi sớm, bản thân cũng không có một nam hay một nữ (không có con). Nhưng bà thân là công chúa muốn có một đứa con nhận làm thừa con tự thì rất đơn giản.

Chỉ là mấy vấn đề này Tần Thư Dao cũng không dám hỏi, chỉ có thể luôn dè dặt cẩn trọng tán gẫu cùng trưởng công chúa Hoa Phượng, thỉnh thoảng lại thỉnh giáo một ít vấn đề.

Thời gian trôi qua, chỉ mới nửa canh giờ thời gian buổi sáng, ấn tượng của trưởng công chúa Hoa Phượng với Tần Thư Dao cũng càng ngày càng tốt, Tần Thư Dao cũng thường chọn vài câu dễ nghe nói đùa với trưởng công chúa Hoa Phượng.

Trưởng công chúa Hoa Phượng giữ Tần Thư Dao lại dùng bữa trưa, sau đó mới sai người đưa Tần Thư Dao rời khỏi phủ!

Rời khỏi phủ công chúa, Tần Thư Dao liền lên xe ngựa trở về Tần phủ.

Nhưng mới đi được một nửa xe liền ngừng lại, Tần Thư Dao nhấc màn xe lên hỏi: "Làm sao vậy?"

Xa phu quay đầu lại nhíu mày nói: "Phía trước có người làm tang sự, cả con đường đều chật kín!"

Thật ra Tần Thư Dao cũng không gấp, chỉ là đợi ở trong xe cũng cảm thấy có chút khó chịu, lại hỏi: "Có đường đi khác không?"

Xa phu chỉ vào đường nhỏ cách đó không xa nói: "Chỗ kia có thể đi, chỉ là xe ngựa không vào được!"

Tần Thư Dao để Tĩnh Nguyệt đỡ nàng xuống xe ngựa, nói với xa phu: "Ta đi đường nhỏ trước, đợi lát nữa chính ngươi trở về!"

Nói xong liền mang theo hai người Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử đi vào đường nhỏ xa phu chỉ kia.

Tần Thư Dao cũng không phải thật sự vội vã trở về, chỉ là muốn thuận tiện giải sầu mà thôi.

Ngõ nhỏ vắng vẻ, xuyên qua ngõ nhỏ này là đến ngã tư đường, lại đi một đoạn đường liền đến Tần phủ.

Tần Thư Dao đi vào cửa ngõ, trong ngày thường ngõ nhỏ này có rất ít người đi lại, cho nên dọc theo đường đi cũng thật yên tĩnh. Chỉ là mới vừa đi vào lập tức nghe được tiếng thở dốc thật nhỏ của một nữ tử.

Sắc mặt Tần Thư Dao ửng đỏ. Nàng tất nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, giờ phút này có chút ảo não bản thân không nên vội vàng đi đường này như vậy.

Nàng bước nhanh chân tiếp tục đi về phía trước, mà lúc này lại vang lên giọng nói của một gã nam tử: "Trong khoảng thời gian này hắn thường đi chỗ nàng không?"

Nữ tử gắt giọng: "Thế nào? Ước gì đưa ta cho hắn rồi hả?"

"Sao ta bỏ được chứ? Chỉ là nếu nàng làm cho hắn vui mừng, cũng có lợi cho nàng mà!"

Kế tiếp lại vang tiếng nữ tử thở dốc, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn dù hai người Tĩnh Nguyệt và Ngụy Tử chưa trải việc đời, nhưng dù sao tuổi cũng lớn, cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trên mặt đều đỏ bừng.

Chỉ là nghe đến đó Tần Thư Dao lại nhịn không được thả chậm bước chân, giọng nói của nam tử này nàng vĩnh viễn sẽ không quên, chỉ là không nghĩ tới hóa ra giờ phút này bọn họ cũng đã biết nhau.

Chẳng lẽ một màn gặp ngẫu nhiên ở kiếp trước cũng là bọn hắn sớm sắp đặt?

Ngụy Tử cau mày nhỏ giọng mắng một câu: "Thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt lại ở trong này làm ra loại chuyện này..."

Tần Thư Dao muốn quát bảo ngưng lại nhưng đã không còn kịp rồi, nàng vốn đang muốn lại lưu lại một lát, muốn nghe xem cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng bị Ngụy Tử nháo như vậy, bản thân chỉ có thể chạy nhanh mang theo hai người Ngụy Tử và Tĩnh Nguyệt xuyên qua cửa ngõ.

Hai người nam nữ kia nghe được âm thanh lập tức ngừng lại, Tình Họa vội vàng mặc quần áo lại, Hàn Thế Quân lập tức ló đầu ra, lại nhìn thấy ba cái bóng lưng nhỏ nhắn, mà trong đó có một nữ tử ăn mặc như nha hoàn còn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cả người Hàn Thế Quân nấp ở một nơi bí mật gần đó, Ngụy Tử chưa nhìn thấy, nhưng mà Hàn Thế Quân lại thấy rõ diện mạo Ngụy Tử.

Sau khi Tình Họa mặc y phục vào, vội vàng hỏi: "Là ai?"

Hàn Thế Quân cau mày, nói: "Là đại tiểu thư Tần gia!"

Tình Họa cũng đã gặp qua Tần Thư Dao, nàng nhíu hai hàng lông mày lo lắng nói: "Vừa rồi những lời này nàng đều nghe được?"

"Hừ, mặc kệ nàng nghe được hay không có nghe được đều không quan hệ, dù sao ta tự có biện pháp!" Khóe miệng Hàn Thế Quân nâng lên một thoáng cười lạnh.

Tình Họa ghen vỗ vào ngực của hắn, gắt giọng: "Chẳng lẽ chàng muốn cưới nàng vào cửa?"

Hàn Thế Quân ôm Tình Họa vào trong ngực, dùng sức xoa bầu ngực của nàng: "Nàng ghen tị?"

Tình Họa rên rỉ hai tiếng, nói: "Chỉ là chàng một thứ xuất muốn cưới đại tiểu thư Tần gia, sợ không dễ dàng như vậy đi... A... Chàng nhẹ chút..."

Hàn Thế Quân gắt gao hôn Tình Họa, trong ngõ nhỏ lại truyền ra tiếng thở dốc...

Sau khi Tần Thư Dao trở lại Tần phủ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn trong đầu một mảnh hỗn loạn. Thì ra kiếp trước rất nhiều chuyện nàng không biết, mà lúc bắt đầu tất cả đều là Hàn Thế Quân đã sớm sắp đặt, hoặc bản thân nàng cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.

Hai người Ngụy Tử và Tĩnh Nguyệt không biết hai người trong ngõ nhỏ kia là ai, chỉ cho rằng Tần Thư Dao một cô nương chưa lấy chồng đụng tới chuyện này, tự nhiên có chút ngượng ngùng cùng tức giận.

Tần Thư Dao lại tỉ mỉ nhớ lại trí nhớ kiếp trước một lần, nàng nhớ được sau một năm nàng gả vào Hàn gia, Dương Liễu Nhi mới xuất hiện, mà vào lúc ấy Hàn Thế Quân đã ngồi lên vị trí Hầu gia.

Bây giờ nàng còn nhớ được rõ ràng, thời điểm nàng đi chùa thắp hương đụng phải Dương Liễu Nhi. Mà khi đó Dương Liễu Nhi ngã vào nàng trên đường.

Tần Thư Dao mang Dương Liễu Nhi về trong nhà, Dương Liễu Nhi nói cho Tần Thư Dao nghe quê hương nàng ta gặp phải ôn dịch, người thân trong nhà đều đã chết, chính mình chạy trốn tới kinh thành.

Khi đó Tần Thư Dao thật ngu dốt, một lời nói dối trăm ngàn chỗ hở như vậy, vậy mà nàng lại tưởng thật.

Tần Thư Dao không biết trước kia Dương Liễu Nhi là một nữ tử thanh lâu, chỉ cho rằng nàng ta thật lẻ loi hiu quạnh. Lạ thấy diện mạo nàng ta có vài phần tư sắc, mà dường như Hàn Thế Quân cũng có ý với nàng ta. Vậy mà còn tự nhận hiền lương giữ Dương Liễu Nhi ở lại trong phủ, nâng nàng ta làm di nương.

Chỉ là kết cục của Dương Liễu Nhi cũng không tốt hơn chính nàng, kiếp trước nàng ta trượt chân rơi xuống hồ nước, bị chết đuối. Hiện tại xem ra chuyện đó không phải là ngoài ý muốn, mà là Hàn Thế Quân cố ý sắp đặt!

Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một thoáng cười lạnh, thì ra Hàn Thế Quân đều lợi dụng nữ nhân để hắn thực hiện mục đích. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Chỉ cần nữ nhân kia không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ không nể tình xử lý nàng.

Kiếp này nàng tuyệt đối sẽ không để cho Hàn Thế Quân như ý, nàng muốn khiến cho Hàn Thế Quân bước sai từng bước một, làm cho hắn vĩnh viễn không chuyển mình được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.