Tuấn Nam VS Dã Tiểu Miêu

Chương 54




Phải mất một tháng trời, vượt qua những chặng đường đầy khó khăn, cuối cùng Đường Duyệt đã trở về Đường Gia Bảo.

Lần này nàng ra đi để tìm cho mẫu thân ba món đồ trang sức đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm trước. Thất bảo châu liêm, khuyên tai màu xanh của tổ mẫu, món đồ cuối cùng là cây trâm phượng lưu ly. Đã mất cả nửa năm, nàng mới tìm lại đầy đủ ba vật đó. Nguyên nhân là do món đồ cuối cùng lại nằm ở vương phủ Tịnh An, cũng là món đồ khó lấy lại nhất, cho nên đến tận bây giờ nàng mới có thể trở về Đường Gia Bảo.

Không ngờ vừa mới trở về, nàng liền bị Đường Mạc biết được. Còn không đợi nàng mở lời, Đường Mạc mặt u ám nói: “Đường nữ hiệp sao đã trở về rồi? Phiêu du bên ngoài nửa năm vẫn còn nhớ cánh cửa của Đường Gia Bảo mở hướng nào sao, vinh hạnh quá!”.

Đường Duyệt ngây người, khuôn mặt có chút ngượng nghịu, nói “Đại ca, huynh có phải đang trách muội không từ mà biệt, muội ra ngoài tìm cho mẫu thân..”..

Đường Mạc lạnh lùng đáp: “Muội không cần phải giải thích với ta, ta đối với muội không là gì cả, muội chỉ cần biết đến mẫu thân độc nhất vô nhị của muội là được rồi”.

Mặt Đường Duyệt trắng bệch, nàng biết đại ca nói như vậy, nhất định đã rất tức giận. Nàng nghĩ một lúc lấy dũng khí nói: “Đại ca, huynh đừng nói như vậy, huynh nói như vậy muội... muội thấy rất buồn”.

Đường Mạc lạnh lùng nhìn Đường Duyệt: “Ồ, người như muội lại có thể buồn phiền sao? Muội đi, sao có thể không nói một tiếng? Ta đã nói với muội những gì, ra ngoài nhất định phải nói với ta! Muội đi nửa năm liền, lúc phụ thân hỏi, ta phải giải thích như thế nào? Muội đã xem ta là đại ca, cũng nên nói với ta một tiếng rồi đi chứ!”.

“Nhưng... nhưng muội đã viết thư để lại cho huynh rồi mà”. Đường Duyệt do dự nói, từ trước tới giờ Đường Mạc không có ấn tượng tốt đẹp với mẫu thân, nếu như biết được mẫu thân muốn nàng ra ngoài, chàng sẽ dễ dàng bỏ qua sao?

“Một tờ giấy mỏng manh có thể thay mặt muội nói với ta sao? Muội có coi ta là người thân của muội không đó, hay là trong lòng muội chỉ có một mình mẫu thân?”

“Huynh... đương nhiên là đại ca của muội mà”. Đường Duyệt không phải là người mồm miệng lanh lợi, ở một số phương diện nào đó vẫn rất chậm chạp, trả lời rất rành mạch: “Đại ca, huynh đừng giận muội, muội ra ngoài lần này, đi tìm về đầy đủ những món đồ mà mẫu thân cần, mẫu thân biết được chắc chắn sẽ rất vui!”.

Câu nói này vô tình làm ngọn lửa trong lòng Đường Mạc bốc lên. Đường Mạc lạnh lùng cười, sự lạnh lùng đã bao phủ khắp khuôn mặt tuấn tú ấy”. Muội cho rằng làm như vậy, bà ấy sẽ thích muội sao? Bao nhiêu năm qua, đây không phải là lần đầu tiên bà ấy giao cho muội làm những việc không thể làm được, muội ngốc đến nỗi không suy nghĩ nổi sao? Hay mắt đã bị mù nên không nhìn thấy?”

Đường Duyệt ngây người, đôi mắt hiện lên một nỗi đau vô hình: “Đại ca, muội biết huynh rất tốt với muội, nhưng... bà ấy là mẫu thân của muội”.

“Đi đi, đi đi, ta mong lần này muội sẽ làm cho bà ấy vui!”. Đường Mạc xua xua tay giống như đang đuổi một con ruồi, đầu không ngoảnh lại, cứ thế bước đi.

Đường Duyệt đứng chôn chân ở đó, ngây ra rất lâu mới lấy lại dũng khí đi về Khởi Âm Viên của Đường Tứ phu nhân. Đó vốn là chỗ ở của mẫu thân nàng, nàng đã không đến đây năm năm rồi, cũng nên trở lại nơi này.Nhưng giờ phút này khi đứng ở đây, nàng lại có cảm giác từng nhánh cây ngọn cỏ đều xa lạ, thấy mình như người ngoài. Mỗi lần có thị nữ đi qua nàng, họ đều thì thầm.

Đường Duyệt đành phải giả vờ không nghe thấy, nén lòng đi thẳng về phía trước, vừa mới bước lên bậc đá, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người: “Tiểu thư đến có việc gì ạ?”

Đường Duyệt ngẩng đầu nhìn, thị nữ tên Ngân Tâm đứng ở trên bậc đá.

“Ta... muốn gặp mẫu thân, mẫu thân có bận không?”

Ngân Tâm cười rất khách sáo: “Tiểu thư thứ lỗi, phu nhân đang nghỉ trưa, chỉ sợ giờ này không tiện đánh thức phu nhân dậy. Tiểu thư có việc gì xin hãy dặn dò nô tỳ”.

Đường Duyệt chau mày nói: “Nhưng ta có vật này, muốn tận tay giao cho mẫu thân”.

Ngân Tâm cười rất ngọt ngào nói: “Tiểu thư, phu nhân đã dặn, nếu như là ba vật cố phẩm đó, tiểu thư có thể trực tiếp giao cho tiểu nhân”.

Đường Duyệt không muốn đưa ba món đồ đó cho Ngân Tâm, nhưng nàng có thể nói gì hơn? Chỉ có thế ngoan ngoãn giao ba vật đó cho cô ta, ngay cả một câu phản đối cũng không thể nói, hay đúng ra là không dám nói.

“Mẫu thân, người cho Bảo nhi chuỗi ngọc minh châu để Bảo nhi chơi đi, đi mà!”

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng trẻ con trong nhà vọng ra, giọng nói rất đáng yêu. Đường Duyệt ngây người, lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi lâu, không nói được câu nào, trong lòng muốn khóc.

Từ lúc đi khỏi Đường Gia Bảo, nàng dường như đã nghĩ hết cách để tìm tung tích của ba bảo vật đó. Vật thứ nhất lấy được từ trong tay phu nhân bang Cự Sa, để có thể đổi lấy vật đó, nàng đã không tiếc thay vị phu nhân đó đi đến tận Nam Hải tìm về một viên ngọc châu to nhất, không có chút tỳ vết nào. Vật thứ hai đổi được từ trong tay một nữ tỳ làm việc cho Ôn gia ngày trước. Để bà ấy cam tâm tình nguyện giao nó ra, nàng đã phải trèo lên Hiếm Sơn để tìm thuốc chữa bệnh cho nhi tử bị bệnh nằm liệt giường của bà ấy, loại thuốc đó chính là mật của con rắn độc, nàng đã bị con rắn độc đó cắn một miếng, suýt nữa thì mất mạng. Vật cuối cùng, nàng bí mật vào vương phủ Tịnh An, bị hai lão Hoàng, Tuyền đánh một chưởng, hàn độc công tâm. Nhưng không ngờ, đến mặt mẫu thân cũng không được nhìn, càng không thể tận tay giao những vật đó cho mẫu thân, không được nhìn thấy nụ cười của mẫu thân, huống hồ là một câu khen ngợi.

Mẫu thân rốt cuộc đang nghỉ trưa, hay không muốn nhìn thấy nàng? Dường như có con dao sắc nhọn đang cứa vào lòng nàng, cổ họng cũng thấy nghẹn đắng.

Ngân Tâm dường như có chút do dự, khuôn mặt ửng hồng: “Tiểu thư, những vật này nô tỳ sẽ giao tận tay phu nhân, xin tiểu thư hãy trở về đi ạ”.

Đường Duyệt quay đầu, nàng đi rất nhanh, không thể lưu lại thêm một phút nào nữa, nàng sợ nàng sẽ phát điên, không kiềm chế nổi bản thân mà đi vào đó, hỏi mẫu thân tại sao. Tại sao, tại sao, tại sao? Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, bao nhiêu năm như vậy mà nàng vẫn phải chiu đựng sự đối xử này? Tại sao mẫu thân lại ghét nàng như vậy, tại sao đến nhìn nàng một lần thôi bà cũng không muốn, tại sao phải như vậy? Tại sao? Đường Duyệt chạy một mạch, va phải người khác cũng không quay đầu nhìn. Tới vách đá sau núi, nàng quỳ xuống đất, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống, ướt sũng cả khuôn mặt.

Nàng cũng là nhi nữ do chính mẫu thân sinh ra, tại sao mẫu thân lại xem nàng như một người thừa, tại sao luôn luôn lạnh lùng, tại sao trông thấy nàng mà coi như không thấy? Đã hận nàng như thế tại sao lúc đầu còn sinh ra một nữ nhi như nàng? Đường Duyệt cứ thế khóc, dường như máu cùng theo những giọt nước mắt của nàng chảy ra.

“Lần nào gặp muội, cũng thấy muội khóc”. Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng từ phía sau vang lên.

Đường Duyệt không ngoảnh đầu, nước mắt không ngừng rơi, đầu nàng vẫn cúi rất thấp, cảm thấy toàn thân lạnh buốt, má nóng hừng hực, nước mắt lạnh băng.

“Biết rõ được kết quả sẽ thế nào rồi, muội vẫn cố chấp. Tiểu Duyệt, muội thật ngốc quá, ngốc hơn cả ta”, người đó nói tiếp. “Trong đời người, có nhiều điều mình muốn nhưng lại không đạt được. Người mà muội thích, chưa chắc đã thích muội; thứ mà muội cần chưa chắc đã thuộc về muội; muội hao công tốn sức để có được tình yêu của người ấy, người ấy chưa chắc tiếp nhận.Yêu như thế, muốn đạt được như thế, nỗ lực như thế, cuối cùng vẫn giống nhau, vẫn không giành được.Tiểu Duyệt, ta nói, muội có hiểu không?”

“Nhưng... nhưng muội đã rất cố gắng, tại sao?”.

“Tiểu Duyệt, muội vẫn chưa hiểu. Cứ coi như muội cố gắng thêm nữa, người không thích muội thì mãi mãi vẫn không thích muội. Những việc tốn công vô ích, mấy năm nay, muội cố gắng làm, mỗi lần làm muội đều nói với ta, lần này mẫu thân muội sẽ nhìn muội với con mắt khác, nhất định sẽ thay đổi thái độ với muội, kết quả như thế nào? Một lần, hai lần ta đều thấy muội khóc, mẫu thân muội sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, muội cũng không thay đổi, nhiều năm như vậy, đều không từ bỏ. Cứ coi như muội có khóc đứt ruột, khóc mù hai mắt, có thể thay đổi được mẫu thân muội hay sao? Tất cả những việc muội làm, bà ấy đều không nhìn thấy. Muội biết không, đôi mắt ta không nhìn thấy, nhưng trái tim của mẫu thân muội đã mù rồi, bà ấy ghét muội, không chút động lòng với những việc muội làm, muội có thể làm bà ấy thay đổi như thế nào?”.

“Muội chỉ cần cố gắng thêm chút nữa... muội cho rằng... chỉ cần cố gắng thêm chút nữa…”. Tiếng khóc của Đường Duyệt càng ngày càng nhỏ, cổ họng đã khàn đặc.

“Có nhiều việc, bản thân muốn làm, nhưng không làm nổi. Cũng giống như ta, sinh ra đã là một con mù, ông trời cũng sẽ không vì ta không thích, ta không đồng ý, ta không muốn mà thay đổi tất cả. Tiểu Duyệt, nếu như muội không muốn trở thành ta như ngày hôm nay, đừng cố chấp như vậy nữa, nó chỉ làm cho muội thêm đau khổ mà thôi, càng không thể thoát khỏi nó”.

Người đó ngừng một lúc, rồi dịu dàng nói: “Đến bây giờ muội cũng biến sự cố gắng thành thói quen rồi, lúc này muội khóc rất nhiều, nhưng chỉ cần mẫu thân muội nói một câu, muội vẫn có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vì bà ấy muội có thể làm tất cả, vì muội đã biến sự quan tâm của bà ấy thành mục tiêu lớn nhất của đời muội rồi. Cứ coi như ta khuyên muội từ bỏ, muội cũng không làm được. Chỉ cần muội thực sự từ bỏ tham vọng ấy, những việc vô công tốn sức mới có thể dừng lại, nỗi đau của muội mới có thể tan biến”.

“Tống tỷ tỷ, đúng là sẽ có ngày không còn đau khổ sao?”. Đường Duyệt đột nhiên quay đầu hỏi, đứng sau nàng là cô nương Tống Uyển Từ xinh đẹp lẽ ra đã hương tàn ngọc vỡ từ năm năm trước.

Tống Uyển Từ nhẹ nhàng cười, nói: “Lúc nào người ấy vô tình, muội hãy vô tình hơn người ấy, muội sẽ không thấy đau khổ. Trên đời này, có rất nhiều việc không có cách nào để thay đổi, muội là người phàm, muốn mình không đau khổ, nên từ bỏ tất cả những tham vọng vô nghĩa kia, nếu không, chỉ sợ vĩnh viễn muội sẽ không bao giờ có được ngày đó”.

Tống Uyển Từ nói tiếp: “Tiểu Duyệt, ta biết, muội là một người rất kiên trì. Năm đó nếu như không phải là muội kiên trì, không từ bỏ tìm kiếm, phát hiện ra một con đường nhỏ từ trên núi thông xuống, lưng chừng vách núi thì có lẽ ta đã chết ở đó từ lâu rồi”.

Đường Duyệt lau nước mắt, lắc đầu: “Không, Tống tỷ tỷ, đó là ông trời không muốn tỷ tỷ chết oan, mới để cho tỷ tỷ rơi xuống đoạn đài ở không trung mà không rơi xuống vực thẳm. Nếu như tỷ tỷ không có ý chí sinh tồn, cố gắng sống, coi như muội tìm thấy, tỷ tỷ không có ý nghĩa gì. Huống hồ, người cứu tỷ tỷ chính là Đào đại ca”.

Đôi mắt nàng tự nhiên hướng về phía rừng cây xa, nơi ở của Tống Uyển Từ cách đó không đến một trăm bước, nơi ấy cũng có thể tìm thấy Đào Vân. Sau khi sự việc năm năm trước xảy ra, Đào Vân không để Tống Uyển Từ đi quá xa, chàng chỉ sợ chăm sóc không tốt sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Đường Duyệt nói tiếp: “Năm đó muội đưa tỷ tỷ lên trên, tỷ tỷ đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa muội không hiểu y thuật, cũng không biết cách chăm sóc người khác, sức khỏe của tỷ tỷ rất yếu, nếu như không có Đào đại ca đến kịp thời, chỉ sợ muội cũng không thể sống sót quay về”.

Tống Uyển Từ cười: “Ta biết, nhưng Đào Vân là đệ tử cuối cùng của ông nội ta, bằng hữu ta quen biết từ nhỏ, huynh ấy vì ta mà chạy vạy khắp nơi, nhưng là có nguyên nhân. Muội và ta không quen không biết, lại tình nguyệnvì ta chịu khổ chịu cực, làm bạn với ta trong lúc gặp khó khăn, điều đó mới thật đáng quý”.

Đường Duyệt run run nói: “Muội chưa làm được gì cho tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ và Đào đại ca trong những năm qua đã ngầm dạy muội võ thuật, muội mới có thể nhanh đạt tới cảnh giới như vậy. Bằng không nếu chỉ với tố chất của muội, chỉ sợ năm năm cũng không có được một thanh tích nào cả. Lần ra ngoài này, trong những tình huống khó khăn có thể sử dụng những chiêu thức mà Đào đại ca đã dạy, muội chỉ sợ có người nhận ra, nếu như vì muội mà làm liên lụy đến tỷ tỷ, làm cho người khác phát hiện ra tỷ tỷ, trong lòng muội càng cảm thấy khó chịu”. Người mà Đường Duyệt nhắc đến chính là Tô Mộng Chẩm.

Tống Uyển Từ đứng một bên, khuôn mặt dịu dàng bỗng nhiên thay đổi, sự phẫn nộ đã cất giấu trong lòng nàng bao nhiêu năm nay, khi nghe Đường Duyệt nhắc đền liền lạnh lùng đáp: “Đạo lý trên thế gian này đúng là bị thay đổi rồi, những kẻ làm việc ác không sợ người ta biết, ngược lại, những người bị hại lại phải cố gắng ẩn nấp khắp nơi”.

Đường Duyệt nhận ra mình đã vô tình nhắc đến nỗi đau của Tống Uyển Từ, tự nhiên trong lòng thấy thấp thỏm, bao năm nay nàng luôn luôn tránh không nhắc tới tên Tô Mộng Chẩm trước mặt Tống Uyển Từ, không hiểu tại sao hôm nay lại lỡ miệng, khuôn mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Tống Uyển Từ mặc dù không nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của nàng, nhưng nhận thấy khẩu khí nghiêm khắc, bèn có ý nới lỏng ra: “Lúc đầu Đào đại ca đưa ta đến Đường Gia Bảo, vốn đã rời đi, nếu như trong lòng huynh ấy không cảm thấy bất an giữa đường quay lại, chắc ta cũng không sống được đến ngày hôm nay. Tiểu Duyệt, những gì muội nói ta đều hiểu, có rất nhiều chuyện không phải muội muốn tránh mà có thể tránh được. Muội không tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm thấy muội, chỉ sợ nhắc lại chuyện cũ, không tránh khỏi đau lòng”.

Gió lạnh thổi vù vù, vạt áo Tống Uyển Từ bay phấp phới, toàn thân lộ ra một vẻ đẹp mỏng manh, yếu ớt.

Đường Duyệt than một tiếng, nàng không hiểu, tại sao Tống tỷ tỷ đẹp như vậy mà lại có kẻ nhẫn tâm đối xử với tỷ tỷ ấy như thế, vẻn vẹn chỉ vì một quyển Ly hận kinh, lẽ nào một tình nhân sống sờ sờ lại không bằng một quyển sách sao?

Tai Tống Uyển Từ rất thính, nghe thấy tiếng than của Đường Duyệt, nàng cười rất miễn cưỡng: “Muội không nên buồn vì ta, mỗi người đều có một số phận. Nếu như thực sự muội không có cách nào từ bỏ, hãy tiếp tục cố gắng. Ta hy vọng, một ngày nào đó mẫu thân muội sẽ tiếp nhận muội”.

Đường Duyệt vừa muốn nói gì đó nhưng Tống Uyển Từ đã xua tay ngăn nàng lại.

Quả nhiên không lâu sau thì thấy Đào Vân với khuôn mặt trầm tĩnh đang bước tới: “Ở đây gió rất lớn!”. Chàng gật đầu với Đường Duyệt, dìu Tống Uyển Từ chầm chậm bước đi. Đường Duyệt nhìn đằng sau lưng họ, bỗng nhiên có chút khó chịu. Đào Vân vì Tống Uyển Từ, năm năm vẫn quanh quẩn sau núi, đi theo, chăm sóc Uyển Từ. Nhưng mặc dù hận Tô Mộng Chẩm, Tống Uyển Từ vẫn không thể quên được người đó. Cứ như thế, tấm chân tình của Đào Vân đại ca cũng bị phó mặc cho dòng đời trôi nổi.

Cho đến tận lúc hai người đồng cam cộng khổ đó dần biến mất khỏi tầm mắt, Đường Duyệt mới đứng dậy, nhìn những đám mây xa xa, ánh mắt mơ màng, nàng không hiểu, thực sự không hiểu, những việc trên đời này, tại sao đều khó thực hiện như vậy, những người trên đời này, vì cớ gì mà lại gắn chặt với nhau đến thế?

Đường Mạc chia tay Đường Duyệt, trở về lạc viên của mình, sau khoảng nửa tuần hương, thấy từng đoàn người vội vàng chạy qua, chàng chau mày: “Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Đường quản gia rất nghiêm trọng, khẽ nói với Đường Mạc: “Đại thiếu gia, vừa rồi ở Biệt Viện đến báo, Cương thiếu gia, cậu ấy... bị người ta giết chết rồi”.

Sắc mặt Đường Mạc thay đổi hẳn, Đường Cương là con trưởng của tam thúc, võ công trí tuệ thuộc loại bậc nhất trong Đường Gia Bảo, mấy năm gần đây đã tự mình phụ trách nhiều việc, huống hồ, người đang ở Đường Gia Bảo, làm sao có thể bị người khác giết chết?

Đường Mạc vội vàng hỏi: “Gặp nạn ở đâu?”.

Đường quản gia đáp: “Ở dốc Lạc Nhật”.

Đường Mạc không chút do dự: “Chuẩn bị ngựa!”.

Đường quản gia lưỡng lự hỏi: “Đại thiếu gia, lão gia đã biết tin…”.

Đường Mạc lạnh lùng đáp: “Ta biết phải xử lý như thế nào, việc này không nên để nhiều người biết, tốt nhất hãy đi nói với tam thúc trước”.

“Vâng!”

Đường Mạc vừa đánh ngựa ra khỏi chuồng ngựa thì nhìn thấy Đường Duyệt đang cúi đầu bước tới, chàng ghìm dây cương dừng lại trước mặt Đường Duyệt: “Lên ngựa!”.

"Dạ?”. Đường Duyệt ngẩn người nhìn Đường Mạc đang ngồi trên ngựa nhìn nàng, nhất thời không có phản ứng gì.

Đường Mạc giơ tay kéo Đường Duyệt lên lưng ngựa: “Ngồi cẩn thận!”. Quất một cái, con ngựa chồm lên, phi rất nhanh ra khỏi Đường Gia Bảo, chạy một mạch tới con dốc.

“Đại ca, đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đi đâu vậy?”. Đường Duyệt ôm chặt eo của Đường Mạc, ngạc nhiên hỏi.

Mặt Đường Mạc u ám, lo lắng nói: “Đường Cương chết rồi!”.

Đường Duyệt ngây người, nhất thời không nói được câu nào. Trong ấn tượng của nàng, Đường Cương là một người có võ công cao cường, một cao thủ trong thế hệ trẻ của Đường Gia Bảo, làm sao có thể...

Không bao lâu đã đến được dốc Lạc Nhật.

Ở đây có người của Đường Gia Bảo đang xem xét, nhìn thấy hai người Đường Mạc và Đường Duyệt đến, bèn vội vàng hành lễ: “Đại thiếu gia…”, rồi người đó đứng ngây một lúc, chuyển ánh mắt sang phía Đường Duyệt đang mặc một bộ áo màu đỏ, “Tiểu thư…”.

Đường Duyệt cũng ngây ra, qua bao nhiêu năm, nàng vẫn chưa quen với cái tên tiểu thư mà người trong Đường Gia Bảo gọi nàng. Bọn họ ngắc ngứ, trong lòng nàng cũng thấy không thoải mái. Cho nên những lúc bình thường, có nhiều người nhìn thấy nàng mà coi như không gặp, còn nàng thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn. Rốt cuộc nàng không phải là tiểu thư chính thống của Đường Gia Bảo, cách xưng hô này với nàng cũng chỉ khiến nàng thấy thêm nặng nề mà thôi.

Đường Mạc đi thẳng tới xem xét thi thể của Đường Cương.

“Đại thiếu gia, Cương thiếu gia bị người ta đâm chính diện, một nhát trúng tim, thiếu gia xem, vết thương ở đây”.

Đường Mạc nhìn vết thương ở trước ngực Đường Cương, sắc mặt có chút sợ hãi: “Một nhát xuyên tim?”.

Không, Đường Cương không thể nào bị một người chính diện đâm một nhát xuyên tim được, mặc dù võ công của địch thủ giỏi đến cỡ nào, chàng ấy cũng không có một cơ hội phản kháng sao? Nếu như không có cách nào chống trả, Đường Cương cũng không ngu ngốc đến nỗi đứng nguyên một chỗ đợi đối phương giết chết. Chàng từ từ quan sát, ở phía sau tai của Đường Cương có một vết máu màu đỏ rất đáng nghi. Đường Mạc nghĩ một lúc, liền đứng dậy, tìm khắp xung quanh xem có điểm đáng nghi ngờ nào không.

Đường Duyệt từ từ bước tới, ngồi xuống, đặt tay lên mặt của Đường Cương, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt chàng khép lại. Không ngờ, một cao thủ trong thế hệ trẻ của Đường Gia lại có thể chết không minh bạch ở con dốc Lạc Nhật này.

Dốc Lạc Nhật. Lúc này, mặt trời đã khuất sau núi, bóng tối chạng vạng khiến trong lòng mọi người dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

“Đại ca, huynh có nhận ra đây là hành động của kẻ nào không?”. Đường Duyệt do dự hồi lâu mới hỏi.

Đường Mạc lạnh lùng đáp: “Ma Giáo”.

Đường Duyệt ngây người. Mặc dù Ma Giáo từ lâu đã bất hòa với Đường Gia Bảo, nhưng mấy năm gần đây cũng không có động tĩnh gì lớn, tại sao lại tấn công một tiểu bối của Đường gia? Huống hồ lại chọn một địa điểm cách Đường Gia Bảo gần như vậy, điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc chính thức khiêu khích Đường Gia Bảo hay sao?

“Đại hội kiếm pháp đang tới gần, Đường Cương là một trong những cao thủ của Đường Gia Bảo tham dự đại hội này. Hành động lần này của Ma Giáo chẳng qua là sự đánh động trước đại hội. Nếu như đối phưong hoang mang, nhất định sẽ trúng kế của họ”. Trầm ngâm một hồi lâu, Đường Mạc nói: “Về thôi!”.

Tên thị vệ đứng bên kia đã dùng vải trắng che lên thi thể của Đường Cương, một tay thò xuống định cõng chàng lên.

Tay của Đường Mạc đã đặt lên yên ngựa.

Bỗng trước mắt xuất hiện một vệt sáng, một giọng nói ngọt như đường cất lên: “Đường đại thiếu gia muốn đi đâu vậy?”.

Tất cả mọi hành động đều ngưng lại, mắt Đường Duyệt chớp chớp nhìn về phía người mới đến.

Một nữ nhi dung mạo xinh đẹp khoác trên mình một bộ y phục màu xanh đậm, giống như một làn gió, bước nhanh tới trước mặt mọi người. Đôi lông mày đẹp như vầng trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt hướng về phía Đường Duyệt. Trong một đám người, người đầu tiên cô nương ấy chú ý đến không phải là một nam nhân, mà là một cô nương xinh đẹp giống như mình vậy, trước tiên nhìn quanh một cái rồi mới đi vào chủ đề chính.

Ánh mắt của Liễu Nguyệt Mi nhìn khắp Đường Duyệt một lượt, thấy làn da nàng trắng như tuyết, đôi mắt như một vì sao long lanh tỏa sáng, ánh mắt có chút lạnh lùng, sau đó đôi mắt đen tuyền ấy mới nhìn sang phía của Đường Mạc, nhẹ nhàng nói: “Đường đại thiếu gia chưa hỏi ta có đồng ý hay không mà đã đưa huynh ấy đi sao?”.

Đường Mạc cười lạnh lùng: “Đường Cương là người của Đường Gia Bảo, ta mang huynh ấy đi, có gì không đúng?”.

Đôi lông mày của Liễu Nguyệt Mi nhướng lên, chiếc roi đen bóng loáng trên tay nàng đang xoay đi xoay lại: “Vật gì ai săn được, nghiễm nhiên là của người ấy, đến đạo lý đơn giản như thế mà Đường đại thiếu gia cũng không hiểu sao?”.

Ẩn ý trong lời nói ấy quá rõ ràng, Đường Cương không phải là người, mà là một con vật mà nàng săn bắt được. Ánh mắt Đường Mạc lạnh như băng, Đường Duyệt lo lắng quan sát tình hình, trong lòng có một dự cảm không lành.

Câu nói vừa dứt, Liễu Nguyệt Mi liền cười lớn bước tới phía thi thể của Đường Cương. Không đợi Đường Mạc mở lời, bốn người thị vệ bước lên trước. “Cô nương, xin dừng bước!”

Liễu Nguyệt Mi khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Ta không dừng!”

Bốn thị vệ nhìn nhau, vừa mới mở lời ngăn chặn, đột nhiên trước mắt một tia sáng lóe lên. Sự việc đột nhiên thay đổi! Chỉ nghe thấy một tiếng “hự”, bốn tên thị vệ không kịp phản ứng ngã nhoài xuống đất!

Đường Duyệt mở to mắt kinh ngạc “Đại ca, cẩn thận!”.

Đuờng Mạc khi chưa rõ ý định của đối phương thì không muốn ra tay ngay, nhưng lúc này chàng không còn quá thận trọng nữa. Bốn tên thị vệ đã chết, cô nương này ra tay rất nhanh, thậm chí chàng còn không kịp nhìn rõ, bốn tên thị vệ cũng không kịp kêu lên một tiếng, vị cô nương này quả thực ra tay rất tàn bạo!

Trong nháy mắt, hai người đã xuất chiêu, mỗi bên đều lùi lại.

Liễu Nguyệt Mi lùi lại mười bước mới miễn cưỡng dừng lại, cười mỉa nói: “Đường đại thiếu gia danh bất hư truyền, quả nhiên nội công thâm hậu, Nguyệt Mi bái phục!”.

Đường Mạc hắng giọng lạnh lùng: “Ngươi giết Đường Cương, giờ lại muốn ngăn cản ta, lẽ nào muốn biểu thị sự ngưỡng mộ?”.

Liễu Nguyệt Mi cười lạnh lùng, chiếc roi quất xuống đất vùn vụt: “Đương nhiên không phải. Hôm nay ta muốn xin sự chỉ giáo của Đường thiếu gia”.

Ánh mắt Đường Mạc nảy lửa: “ Ta không thèm đấu với một người vô danh tiểu tốt, rốt cuộc người là ai?”.

Liễu Nguyệt Mi khẽ cười: “Bái Nguyệt Giáo Thanh Mộc sứ giả Liễu Nguyệt Mi, xin Đường đại thiếu gia chỉ giáo!”.

Bái Nguyệt Giáo? Đường Duyệt kinh ngạc, không phải chính là Ma Giáo mà chúng nhân chính đạo xem thường ư? Sao lại xuất hiện ở nơi này, không những đã giết chết Đường Cương, thậm chí còn muốn thách đấu với Đường Mạc?

Trong lúc nói, Đường Mạc đã rút kiếm ra. Ánh kiếm sắc lạnh, thanh kiếm Lưu Sương hướng xuống dưới đất, lạnh lùng chỉ thẳng vào Liễu Nguyệt Mi.

“Không ngờ một sứ giả Ma Giáo lại xuất hiện ở nơi này, xem ra lần này muốn mang đầu Đường mỗ đi?”. Đường Mạc cười nói, khóe miệng nhếch lên, hiện ra một đường cong sắc nhọn.

Liễu Nguyệt Mi rất tự tin nói: “Sớm đã nghe trên giang hồ đồn đại về sự lợi hại của Cửu Thức Đường gia, nhưng không ngờ đến người cũng tuấn tú như vậy, Nguyệt Mi rất muốn đưa người về làm tướng công của ta”.

Đường Duyệt nghe thấy rất kinh ngạc, một người lạnh lùng như đại ca Đường gia, lại... lại bị trêu ghẹo một trận như vậy. Quả nhiên, đúng với suy nghĩ của nàng, sau khi nghe xong, Đường Mạc nổi hết gân xanh, rất tức giận.

Liễu Nguyệt Mi miệng nói thì dễ nhưng không dám ra tay, chiếc roi vùn vụt bay trong không trung, thân hình di chuyển rất nhanh, chiếc roi trong tay vung ra càng mạnh, trong nháy mắt, dường như đang ngầm hướng về Đường Mạc. Đường Mạc sớm đã biết ý định ẩn trong những hành động đó, kèm với sự giễu cợt trong những lời nói, trong lòng rất tức giận, ngay lập tức xuất chiêu, sẵn sàng đánh trả.

Chỉ nghe thấy tiếng “bộp”, chiếc roi đen bóng cuộn lại cùng với thanh kiếm màu bạc, dường như gắn chặt vào nhau!

“Đường tướng công, coi như chàng muốn cùng ta trở về, cũng không nhất thiết phải gấp gáp như thế này!”. Liễu Nguyệt Mi cười nói, lông mày dường như đang chau cả lại.

Đường Duyệt đứng bên cạnh theo dõi, lau đám mồ hôi lạnh vừa toát ra. Từ trước tới giờ nàng chưa từng gặp một cô nương nào to gan đến vậy, giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám giễu cợt Đường đại thiếu gia.

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cô nương ấy kinh ngạc kêu lên, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, “soạt, soạt, soạt, soạt”, chiếc roi của Liễu Nguyệt Mi bỗng bị Đường Mạc chém thành chín đoạn.

“Ngươi... ngươi..”. Liễu Nguyệt Mi ngây người nhìn những đoạn roi bị chém đứt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi. Trong lúc đánh nhau, nàng còn phân chia nội lực trên khắp cơ thể, vốn không thể nào bị đánh bại, nội lực có thể làm tan hết đất đá, làm sao có thể dễ dàng bị bại trận như vậy được?

“Cửu Thức Đường gia”, Liễu Nguyệt Mi rất tức giận, dường như hàm răng đã bị nàng nghiền nát hết. Nàng không ngờ rằng chiêu đầu tiên mà đối phương xuất ra lại là tuyệt kỷ thành danh của Đường gia, mà nàng dường như không thể đối phó lại được, bất ngờ “A” lên một tiếng: “Quả nhiên lợi hại, không hổ thẹn là tuyệt học của Đường gia!”.

Đường Mạc lạnh lùng nhìn Nguyệt Mi: “Còn dám đưa ta về nhà không?”.

Đường Duyệt suýt nữa ngã nhào, dường như không dám tin Đường Mạc lại nói ra những lời như vậy, đúng là...

Lạnh lùng hắng giọng, Liễt Nguyệt Mi giậm chân tức giận, nhẹ nhàng nói: “Còn không mau ra đây, chờ ta bị bọn họ đánh chết hay sao?”.

Đường Duyệt chỉ thấy trong nháy mắt lại xuất hiện thêm ba người nữa.

“Một đấu bốn, xem ra muốn lấy mạng Đường mỗ đây?”. Đường Mạc mỉm cười, nhìn ba người mới xuất hiện.

“Biết thế là tốt!”. Liễu Nguyệt Mi tức giận nói.

Người mặc áo xám nói: “Tên kia chết chắc, không cần nhiều lời”.

Người áo trắng nói: “Ta muốn cô nương kia, nàng ấy trông đẹp quá!”.

Người áo xanh vỗ tay, cười vang: “Đã sắp xếp ổn thỏa, cứ như thế đi”. Ngay lập tức, người áo xanh quay sang nhìn Đường Duyệt chằm chằm, rồi nói với tên áo trắng: “Vậy, nương tử kỹ nữ tối nay sẽ thuộc về ngươi, còn cô nương ấy để cho ta!”.

Người áo trắng lắc đầu: “Không được, không được, ta muốn cô nương ấy!”.

Liễu Nguyệt Mi tức giận không biết làm thế nào, nếu chiếc roi không bị chém đứt, nàng ta sẽ đánh cho tên áo trắng một cái: “Ngươi bị cô nương ấy làm cho điên đảo rồi sao? Dám không chịu chấp hành mệnh lệnh!”.

Người áo trắng đứng ngây người nhìn Liễu Nguyệt Mi: “Bề trên muốn chúng ta giết chết Đường Mạc, nhưng không nói muốn giết cô nương ấy!”. Hắn nói, trên mặt lộ ra một vẻ rất hiền lành, sau đó lại ngây người nhìn Đường Duyệt, nói: “Mỹ nhân, làm phu nhân của ta nhé!”. Sau đó chỉ sang người mặc áo xanh nói: “Hắn rất đào hoa, đã có rất nhiều nương tử rồi. Còn ta một người cũng chưa có, làm nương tử của ta nhé!”.

Người áo xanh lạnh lùng nói: “Ngươi không thấy bên cạnh đang có người cần giải quyết kia sao, giải quyết hắn trước rồi hãy nói sau!”.

Đường Duyệt trợn trừng mắt, Ma Giáo chúng nhân đều không tuân theo phép tắc đạo lý mà hành động như vậy sao? Làm sao mới gặp mặt mà đã xưng một điều tướng công, hai điều nương tử như thế chứ? Nhìn thấy Đường Mạc đang bị bao vây tứ phía, nàng có phần lo lắng, khẽ nói: “Đại ca, bọn họ dường như đều có chủ định, chúng ta..”.

“Muội không nghe thấy bọn chúng muốn giải quyết ta ư?” Đường Mạc nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Bọn chúng đã tới đây, sẽ không dễ dàng đi như vậy đâu”.

Đường Duyệt nghe Đường Mạc nói, tay cũng bất giác nắm chặt cán đao.

“Một cô nương xinh đẹp như vậy mà cũng biết võ công!”. Người áo trắng ngạc nhiên nói, mắt mở to.

Đường Mạc đứng chắn trước Đường Duyệt, trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Người áo xanh lạnh lùng cười, ra tay. Hắn phi một nhát, ít nhất có mười loại ám khí khác nhau nhất loạt hướng về Đường Mạc. Hành động rất nhanh, tàn nhẫn, chính xác, lạnh lùng.

Cùng lúc đó, người áo trắng nhanh chóng tung đạn ra, nhìn hình dáng hắn thực sự giống một người đứng ngoài cuộc, nhưng đạn mà hắn tung ra, dường như đã có âm mưu từ lâu. Tay hắn múa đôi đao sáng lóa, nhắm thẳng hướng Đường Mạc. Nếu như tránh ám khí, Đường Mạc nhất định phải nhảy lên trên, vậy chỉ có một con đường chết, chàng bị người áo trắng bao vây chặt.

Đường Duyệt đứng sau Đường Mạc, thấy rất rõ, một nửa ám khí đều rất tinh vi, ánh lên màu xanh nhạt, trong ám khí đó chứa chất độc! Bọn họ phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, rõ ràng lúc nói chuyện vừa rồi đã bố trí người lấy tính mạng Đường Mạc.

Đường Mạc lại không né tránh, thanh kiếm trong tay di chuyển rất nhanh.

Đường Duyệt biết, chiêu thức Đường Mạc dùng là chiêu thức thứ ba trong Cửu Thức Đường gia: Nhật Chiếu Cửu Châu! Trong nháy mắt, nàng đột nhiên hiểu ra, Đường Mạc không muốn tránh là do sợ ám khí làm hại nàng! Hai bên giao đấu khiến cho long trời lỡ đất, sắc trời thay đổi!

Trong nháy mắt, toàn bộ ám khí đã biến mất.

Đường Mạc đã bay lên không trung tiếp chiêu người áo trắng. Hai người giao đấu nhiều lần, hình dáng hai người trên không trung phân rõ hai đường.

Đường Duyệt không suy nghĩ, rút đao ra.

“Lão đại, nhìn xem, Khuynh Thành!”. Liễu Nguyệt Mi chau mày ngây người nhìn, đột nhiên hét lên.

Người áo xám đứng yên nãy giờ cũng xuất chiêu, phi nhanh áp sát Đường Duyệt.

Đường Duyệt rút đao ngăn dược hai thanh đoản đao của đối phương.

Trong ánh mắt của đối phương tràn đầy sự tức giận, trận đấu lại xảy ra với tốc độ rất nhanh. Trong nháy mắt binh khí va chạm vào nhau, hắn đột nhiên cười rất lạnh lùng, cán đao xoay một vòng, thanh đao hai luỡi đột nhiên bị chẻ ra.

Đường Duyệt kinh ngạc vạn phần, thanh đao thực sự đã bị chẻ ra, lưỡi đao bị chia thành nhiều phần, giống như một bông hoa tươi sắc nhọn, xuyên qua Khuynh Thành, đâm thẳng vào nàng. Đường Duyệt đành phân lực Khuynh Thành ngăn cản bông hoa sắc nhọn nhất trên thế gian này, không ai ngờ tâm đao đột nhiên thay đổi, từ nhị hoa phóng ra một quả nho nhỏ tròn tròn.

Thậm chí Đường Duyệt không kịp thấy rõ đó là vật gì, đã bị người đó dùng sức đẩy lùi.

“Đại ca!”. Nàng hốt hoảng kêu lên, nhìn thấy vật đó luồn vào vai trái của Đường Mạc.

Người mặc áo trắng từ trên không trung hạ dần xuống đất, lập tức cười vang, đứng cùng với ba người kia.

“Đường đại thiếu gia, ngươi có thể chống lại sức mạnh thanh đao sắc nhọn của ta, quả nhiên không đơn giản!”. Người áo xám cười, nói, nhưng trong ánh mắt không có ý cười.

“Vừa rồi ta phát hiện có một vết thương rất nhỏ sau tai của Đường Cương, các người chẳng qua muốn dùng vết thương trên ngực để che giấu vết thương thật dẫn đến cái chết của huynh ấy”, Đường Mạc ôm cánh tay phải, lạnh lùng nói.

Thì ra đầu đao có chứa ám khí, người bình thường không chú ý sẽ không phát hiện ra, cũng không phòng bị. Tên áo xám lợi dụng thanh đao hai lưỡi đâm từ đằng sau, Đường Cương tất nhiên sẽ không kịp phản ứng liền trúng kế, người đối đầu với chàng nhằm cơ hội này đâm một nhát vào ngực, do đó Đường Cương mới không thể tin được, chết không nhắm mắt.

Đường Mạc mặc dù đã ngầm đoán ra, nhưng chàng thực sự không biết ám khí nằm trong tay kẻ nào, vừa rồi tên áo xanh phóng ám khí, chàng nhất thời không chú ý, cho rằng chính hắn là sát thủ phóng ám khí, không ngờ ám khí không phải nằm trong tay hắn, mà lại được cất giấu trong thanh đao kia, thực là làm người khác không thể phòng bị.

Liễu Nguyệt Mi cười lớn: “Đường đại công tử, ngươi có biết cũng đã quá muộn, ngươi đã biết ám khí độc môn của lão đại nhà ta, vậy thì lão đại nhà ta không thể không giết ngươi! Chi bằng ngươi cầu xin ta, tự phế bỏ võ công, ta có thể ban cho ngươi chút ân huệ là theo ta về nhà làm tướng công, cùng ta động phòng hoa chúc!”.

Người áo xanh cười lạnh lùng: “Thanh Mộc sứ giả, câu nói này nếu để người khác nghe thấy, há chẳng cho rằng trong Bái Nguyệt Giáo không có anh tài hay sao? Mà phải đưa một tiểu tử mặt lạnh về nhà?”.

Liễu Nguyệt Mi cười: “Lam Thiên Tinh, ngươi nói gì vậy? Thập nhị đường chủ toàn là người tuấn tú, phi phàm, nhưng đáng tiếc ta nhát gan, chỉ dám nhìn chứ không dám làm!”.

Người áo trắng và người áo xám vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Duyệt.

Lão đại đột nhiên nói: “Bạch Tiếu Tần, ta đã đợi thanh đao đó mười mấy năm nay, quyết không thể nhường, chủ ý của ngươi có chắc chắn không?”.

Người áo trắng được gọi là Bạch Tiếu Tần cười rằng: “Khôi lão đại, ta nào dám tranh, ta chỉ muốn cô nương xinh đẹp kia thôi!”

Khôi lão đại lạnh lùng cười: “Xem ra hai người tình thâm nghĩa trọng, Bạch tiểu đệ, không nên vội vàng”.

Khuôn mặt nhỏ của Bạch Tiếu Tần sa sầm: “Người ta có tình ý chính là của ta! Khôi lão đại, ta giúp huynh, giết tên tiểu tử kia trước!”.

Khôi lão đại cười thầm: “Nhìn kỹ một chút, cô nương đó còn xinh hơn mỹ nhân trong tranh gấp ba lần, trong giang hồ có một đại mỹ nhân như thế này từ bao giờ vậy, Bạch lão đệ, hay là để ta nếm thử trước!”.

Bạch Tiếu Tần chau mày lại, không kịp mở lời.

Thân hình Đuờng Mạc như có quỷ thần xuyên qua. Người và kiếm cùng lao tới! Bạch Tiếu Tần đứng sau Khôi lão đại nhìn thấy rõ một đường kiếm giống như vệt lưu tinh vạch qua cổ của Khôi lão đại, máu tuôn ra! Cổ của Khôi lão đại trống hoác!

Bạch Tiếu Tần kinh ngạc kêu lên: “Ngươi!”.

Khôi lão đại vừa rồi hãy còn nói chuyện vui cười với bọn họ, trong nháy mắt đã đổ sụp xuống như một cái cây bị chặt đứt.

Đường Mạc đã trúng ám khí phí hòa, có thể đủ sức để đứng vững đã rất khó, sao có thể phản kháng lại, thậm chí chỉ một nhát đã tấn công chính xác, giết chết lão đại, ba người còn lại đứng nhìn sững sờ.

Bạch Tiếu Tần đang định nhào lên, bỗng trước mắt lóe lên một ánh sáng chói lóa màu đỏ, một đường đao chém xuống! Bạch Tiểu Tần vừa nghĩ song đao Phượng Hoàng của mình có thể khống chế được lưỡi đao tưởng chừng không thể cản đó, liền cảm thấy nhói đau bên vai trái, đau đến nỗi xuyên tim, đột nhiên hắn thấy chóng mặt, dường như sắp gục xuống. Hắn mở trừng mắt, không dám tin cô nương xinh đẹp ít nói trầm tĩnh ấy lại ra tay.

Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt trong sáng như ngôi sao. Hắn vốn cho rằng kỳ phùng địch thủ chỉ có một mình Đường Mạc, ai ngờ cô nương ấy có thể ra tay nhanh như chớp. Tốc độ nhanh và mạnh khiến người khác không khỏi ngạc nhiên, khiến hắn không kịp phản ứng. Liễu Nguyệt Mi đã từng tiếp qua võ công của Đường Duyệt, đã giao đấu với nàng, trong tay chỉ có thanh đao hai lưỡi của Khôi lão đại. Thanh đao đó đã hồi phục nguyên trạng, trong một ngày chỉ có thể dùng hai lần. Một lần phóng vào sau tai Đường Cương, một lần phóng vào vai trái của Đường Mạc. Hiện tại, nó chẳng qua chỉ là một thanh đao bình thường.

Lam Thiên Tinh cũng rút kiếm, tấn công Đường Mạc. Bạch Tiếu Tần đau đến nỗi quỳ hẳn xuống, tay nắm chặt song đao Phượng Hoàng, nhưng chỉ có thể cắm đao xuống đất, đỡ cơ thể của mình, đứng nhìn tình hình trước mắt.

Một bên Đường Mạc đấu với Lam Thiên Tinh. Lam Thiên Tinh có sở trường dùng ám khí, khinh công rất tốt nhưng đáng tiếc luận về võ công thực sự kém xa Đường Mạc. Hiện tại Đường Mạc bị trúng ám khí, công lực đã bị giảm đi một phần năm, nếu không Lam Thiên Tinh cũng không thể cầm cự lâu như vậy.

Còn một bên là Liễu Nguyệt Mi bị Đường Duyệt dùng đao Khuynh Thành từng bước, từng bước đánh bại.

Bạch Tiếu Tần nghiến răng nói: “Rút lui!”

Lam Thiên Tinh, Liễu Nguyệt Mi nhìn nhau, không nói gì, dốc hết sức rút lui khỏi đối thủ của mình! Lam Thiên Tinh rút lui về chỗ cũ, đỡ Bạch Tiếu Tần lên lạnh lùng cười: “Đường thiếu gia, gặp lại sau!”. Nói rồi cùng Liễu Nguyệt Mi dùng khinh công bỏ chạy.

Đường Duyệt không dám đuổi theo, lúc này mới dám chạy đến bên Đường Mạc. Người Đường Mạc lạnh toát, nhưng võ công không hề suy suyển, thậm chí còn khiến cho Đường Mạc cố gắng hơn, nhận thấy rõ thực lực của Ma Giáo, đích thực không nên đánh giá thấp bọn họ. Nghĩ như vậy, một Đường Mạc rất mạnh mẽ khi nãy đã ngã nhào vào lòng Đường Duyệt!

Đường Mạc nằm trên giường, đại phu đã tới xem một lần, nói rằng ám khí đã phát độc, nhưng đến ông ta cũng không biết rốt cuộc là loại độc gì, càng không thể biết cách chữa trị như thế nào. Đường Duyệt lo lắng đứng ngồi không yên, may mà Đường quản gia kịp thời sang Biệt Viện tìm Đường bảo chủ quay về.

Đường Mẫn vốn ở Biệt Viện, tự mình nói cho Đường tam thúc biết tin Đường Cương đã chết, không ngờ rằng nhi tử của mình đã bị bọn thích khách làm cho bị thương, ông vội vội vàng vàng quay về, xem xét tỉ mỉ vết thương của Đường Mạc, mới yên tâm: “Ám khí đó chưa phát độc, chẳng qua là hỏa công tán cực lợi hại thôi. Nó chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì, con yên tâm đi”. Đường Mẫn cười rất miễn cưỡng, nói với Đường Duyệt.

“Nhưng Đường… phụ thân, con nghĩ…”. Trán Đường Duyệt toát mồ hôi, ngập ngừng nói.

Đường Mẫn hiểu rõ tâm ý của nàng, cười nói: “Con muốn ở lại đây cũng được, Mạc nhi cũng cần có người chăm sóc”.

“Đa tạ phụ thân!”. Đường Duyệt thật lòng cảm kích nói.

Đường Mạc nằm trên giường, lúc này không biết gì cả, toàn thân đột nhiên run lẩy bẩy, hàm răng va vào nhau, Đường Duyệt vội vàng nắm chặt tay chàng.

Đột nhiên như nhớ ra điều gì, nàng quay đầu nhìn Đường Mẫn, nhưng không thấy ông có biểu hiện khó chịu, trên mặt còn nở một nụ cười hiền từ. Đường Mẫn cũng bước lại ngồi xuống cạnh giường, nói rất dịu dàng: “Tiểu Duyệt, hàng ngày ta bận công việc, cũng không có nhiều dịp nói chuyện với con, bây giờ nhân lúc Đường Mạc chưa tỉnh, chúng ta nói chuyện một lát”, ông vừa nói, vừa chờ đợi.

Đường Duyệt vội vàng buông tay Đường Mạc, ngồi xa xa nơi cuối giường.

Nói thật lòng, Đường Mẫn rất tốt với Đường Duyệt.Với thân phận một người cha dượng mà nói, ông đã rất có trách nhiệm, rất hiền hòa, nhưng Đường Duyệt vẫn sợ ông.

“Tiểu Duyệt, Mạc nhi nói trong năm năm võ công của con có thay đổi rất đáng kể, làm ta rất ngạc nhiên. Ta nghĩ trong đại hội kiếm pháp giữa tháng tới, con cũng nên thay mặt Đường gia tham dự”.

“Con ư?”. Đường Duyệt ngạc nhiên, từ trước tới giờ nàng chưa hề nghĩ tới việc mình có đủ tư cách tham gia đại hội đó, càng không nghĩ tới việc mình có thể thay mặt Đường Gia Bảo tham dự. “Nhưng con, võ công của con không giỏi như đại ca nói, con lại còn rất ngốc.”.

Đường Mẫn xoa tay nói: “Không, ta tin con mắt của Mạc nhi, tiêu chuẩn của nó rất cao, rất ít khen người khác. Trước mặt con nó chưa từng khen, không có nghĩa là nó không thích con, không khen ngợi con. Nó từng nói với ta, nghị lực và sự nhẫn nại của con cao hơn nhiều so với đám người trong Đường Gia Bảo. Nó vốn lo lắng về nhận thức của con, nhưng biểu hiện trong năm năm qua của con đã làm cho nó thay đổi cách nhìn”.

Đường Duyệt có chút lo lắng, Đường Mẫn không biết rằng, dựa vào cái đầu của nàng, nàng không thể nào tiếp thu những tuyệt kỹ võ công mà chàng dạy, tất cả đều là Tống Uyển Từ dạy nàng, chỉ bảo cho nàng. Chẳng qua nàng đã mượn trí tuệ của Tống tỷ tỷ, nên mới tiến bộ như thế. Nếu như đôi mắt của Tống tỷ tỷ không mù, chỉ e trí tuệ, nhận thức của tỷ tỷ ấy sẽ khiến cho tất cả những ai tự xưng có võ công cao cường phải thấy hổ thẹn.

Đường Mẫn thấy mặt nàng đỏ bừng, cho rằng nàng đang xấu hổ, trong lòng càng cảm thấy Đường Duyệt là một đứa trẻ rất đáng quý, bèn cười nói rằng: “Con không cần phải xấu hổ, Mạc nhi từ nhỏ đã rất lạnh lùng, cũng không thân thiết với những đứa trẻ khác trong Đường Gia Bảo, rất kiêu ngạo, tự phụ. Không ngờ nó quý con như vậy, coi như đây là duyên phận của các con, ta cũng rất vui. Hơn nữa, luyện võ còn dựa vào ý trời, dựa vào thực lực của con hiện nay, hoàn toàn có thể thay mặt Đường Gia Bảo tham dự. Mẫu thân của con mà biết cũng sẽ tự hào về con”.

Đường Duyệt nghe nhắc tới Ôn Nhã Như, tự nhiên ngây người ra, vẻ mặt trở nên u ám, nhất thời không nói câu nào.

Đường Mẫn nhìn đôi mắt lim dim của Đường Mạc, lắc đầu nói: “Tiểu Duyệt, ta biết Đường Mạc không thích mẫu thân của con, những hành động của con, nó không thể giải thích nổi, thậm chí có những lúc sẽ nói những điều rất khó nghe, nhưng ta hy vọng con có thể hiểu không phải là nó không ưa con, nó rất thương con đấy”.

Đường Duyệt giật mình mở to mắt.

Đường Mẫn giơ tay ra hiệu im lặng, rồi mới nói tiếp: “Không nên để cho Mạc nhi biết, nó mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận. Bản tính nó lương thiện, nhưng sinh ra đã không biết cách diễn đạt, nó thực sự thương yêu con như muội muội của mình, thấy con đối đãi với Nhã Như như vậy, lại không nhận lại được bất kỳ phản ứng nào từ bà ấy, đương nhiên nó cảm thấy rất đau lòng. Nó sợ không tìm được phương pháp đúng để hướng dẫn con, giúp con, chỉ có thể dùng những lời lẽ lạnh lùng vô tình sát thương con, hy vọng con có thể nhận ra để quay đầu lại. Đó cũng là lỗi của ta, ta dạy dỗ đứa trẻ này không tốt, khiến cho nó rất vụng về về mặt này”.

Đường Mạc động đậy, làm cho hai người giật thót mình, nhìn chàng hồi lâu, phát hiện ra chàng vẫn chưa tỉnh, đó chỉ là những cử động trong vô thức, mới nhìn nhau hồi lâu không nói gì.

Đường Mẫn cười nói: “Nói thực, ta còn có chút sợ đứa trẻ này”.

Đường Duyệt cũng cười. Đường Mẫn đột nhiên phát hiện ra, nụ cười của nàng rất ngọt ngào, rất đẹp, rất thánh thiện.Ông than một tiếng .Một đứa trẻ như vậy, phu nhân làm sao có thể ghét nó như thế chứ, trong chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì?

Đường Duyệt nhìn đôi mắt vô hồn của Đường Mạc, trong đôi mắt trong sáng ẩn giấu một sự ngưỡng mộ: “Phụ thân nói sợ huynh ấy, không phải vì người thực sự sợ huynh ấy, mà vì người yêu thương huynh ấy. Bất luận phụ thân làm việc gì, thực sự đều nghĩ cho đại ca, để tốt cho đại ca”.

Đường Mẫn ngây người, bị trực giác nhạy bén của Đường Duyệt làm cho kinh động, mới gật đầu, mỉm cười: “Con nói đúng, đáng tiếc Mạc nhi lại không hiểu, nếu như nó có thể hiểu được như con, ta thực sự rất vui mừng”.

Đường Mẫn muốn nói chuyện, thấy sắc mặt bình tĩnh của Đường Duyệt, lại cảm thấy bây giờ nói gì cũng trở nên thừa thãi. Ông nghĩ thầm, đứng dậy, muốn đi ra ngoài, lại vỗ vai của Đường Duyệt: “Lúc nào con mệt, hãy đi nghỉ nhé!”.

Đường Duyệt lặng lẽ gật đầu, không ngoảnh mặt lại.

Đường Mẫn trong lòng than một tiếng, bước ra ngoài.

Ông vừa đi khỏi, Đường Duyệt bật khóc như mưa. Lúc Đường Mẫn ở đây, nàng đã cố gắng kềm chế, nhưng cuối cùng cũng không nén nổi, đợi đến lúc không có ai nhìn thấy, nước mắt lập tức tuôn rơi.Vì những lời nói của Đừơng Mẫn, từng câu từng chữ đều làm nàng cảm thấy rất buồn. Nhìn thấy Đường Mẫn thương yêu Đường Mạc, nàng tự nhiên lại nhớ đến phụ thân nàng, nếu như ông ấy còn sống, nhất định cũng sẽ lo lắng, bảo vệ nàng như vậy.

Nàng từng hỏi mình: “Tại sao bây giờ nàng không có gì cả, phụ thân không, mẫu thân cũng nhất định không nhận nàng? Tất cả những điều này, nếu không phải do sự nhầm lẫn của ông trời, lẽ nào do nàng làm sai?”. Những ngày qua xảy ra nhiều chuyện, đi tìm kiếm ba bảo vật, trải qua bao nhiêu khổ cực mới tìm thấy, sau đó lại bị lạnh lùng từ chối ngay trước cửa, nhưng không biết tại sao, trong đầu Đường Duyệt, những việc đó chỉ lưu lại một chút ấn tượng nhỏ nhoi, còn lại nàng đã quên hết. Nhưng tất cả những gì trong năm năm qua, dường như lại tái hiện, mặc nàng xóa bỏ thế nào cũng không được.

Năm Tiểu Bảo hai tuổi, mẫu thân muốn đi Trần Phẩm Trại mua ít bánh ngon, Đường Mẫn đã nói cho Đường Duyệt đi theo. Đường Duyệt thực sự rất vui mừng, không chỉ vì được đi chơi, quan trọng hơn là nàng có thể cùng mẫu thân và tiểu đệ đi ra ngoài, có cảm giác mình đã hòa hợp được với mọi người. Chí ít đó cũng giống như một gia đình. Nhưng lúc nàng chuẩn bị xong tất cả, Ôn Nhã Như lại nói với nàng: “Ngươi ở lại, cũng không cần trở về Đường Gia Bảo, hãy ở bên ngoài, đợi chúng ta trở về rồi hãy về”. Đường Duyệt chỉ có thể từ từ vén rèm ra, xuống ngựa, nhìn chiếc xe dần dần đi khuất..

Đây không phải một lần, cũng không phải hai lần, mà mỗi lần mẫu thân đưa Tiểu Bảo ra ngoài, bà đều đuổi nàng như thế, cho dù Đường Mẫn muốn bà đưa Đường Duyệt ra ngoài, bà đều nghĩ cách tìm một nơi nào đó để Đường Duyệt xuống ngựa, nàng có thể đợi ở bất cứ đâu, chỉ cần không trở về Đường Gia Bảo, bị Đường Mẫn phát hiện là được.

Lúc Tết đến là lúc Đường Gia Bảo bận rộn náo nhiệt nhất, mỗi năm mẫu thân đều nghĩ cách lờ đi, làm cho tất cả mọi người đều quên mất Đường Duyệt. Tiệc tất niên nàng không tham gia, vì không có ai nhớ đến nàng, mỗi năm nàng đều ở một mình trong một sân nhỏ, nhìn từng đợt pháo hoa bay lên trời. Đường Mạc có lẽ cũng biết, hoặc có lẽ cũng không biết, chẳng qua chàng là người không biết lễ tết, từ trước tới giờ chàng đều không đón Tết, tất cả mọi náo nhiệt đều không liên quan đến chàng. Đương nhiên, chàng cũng không nghĩ đến chuyện đưa Đường Duyệt đi đón Tết. Nhưng chàng là một người tốt, một trong những người trong năm năm qua đã giúp đỡ nàng rất nhiều.

Còn một người... còn một người là... Đường Duyệt nghĩ tới người đó, không biết tại sao tim đập rất nhanh. Ngày trước, nàng nằm trên giường, không nghĩ ngợi gì, cảm thấy mình có lẽ sẽ không qua nổi cuộc sống đơn độc này, nghĩ rằng nàng sẽ giống phụ thân mình, nhanh chóng rời khỏi cuộc đời này, có thể là hôm nay, có thể là ngày mai, cũng có thể là một khoảng thời gian nào đó. Nhưng chỉ cần nghĩ đến một người rất dịu dàng có đôi bàn tay ầm áp, nàng liền cảm thấy mình có thể tiếp tục chịu đựng, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.