Tuấn Nam VS Dã Tiểu Miêu

Chương 29




Mấy ngày tiếp theo của Hạ Vũ không mấy nhẹ nhàng khi mẹ tới tìm cô nói chuyện.

Bà Tân Hân - mẹ của Hạ Vũ là người phụ nữ quyết đoán, thường khi bà nói một, Hạ Vũ không thể nói hai. Bà mở một công ty chuyên kinh doanh đồ gia dụng, hơn nữa gần đây lại có ý định phát triển sang ngành bất động sản. Nói tóm lại, trong mắt mọi người, mẹ của Hạ Vũ là một người thành đạt, mặc dù bề ngoài có vẻ yếu đuối nhưng thực ra bà vốn rất độc đoán, lại kiêu ngạo, như lời chị gái Hạ Tang của cô thì bà chính là "Võ Tắc Thiên thời hiện đại".

Trong nhà có một người mẹ độc đoán như thế nên muốn duy trì sự hòa thuận, bắt buộc phải có một người cha nhu nhược để giữ cân bằng. Gia đình của Hạ Vũ vì thế cũng có thể coi là hòa thuận, bởi cha cô đôn hậu, hầu như lúc nào cũng chọn cách phục tùng, nhẫn nhịn. Có lúc, Hạ Vũ thấy cực kỳ cảm kích sự hy sinh của cha, nhưng có vẻ ông cam tâm tình nguyện. Khi nhận thấy ánh mắt lúc cha nhìn mẹ, cô dần hiểu, có lẽ vì ông đã dành tình yêu quá sâu nặng cho bà.

Nghe tin Hạ Vũ không có ý định tham gia cuộc thi khiêu vũ, nét mặt bà Tân Hân hiện rõ sự không hài lòng. Nhưng lần này Hạ Vũ đã quyết tâm với mục tiêu của mình, vì cô nhiều lần tận mắt chứng kiến các bạn học, xuất phát từ ý định bắt buộc phải thắng hoặc từ tâm lý ganh ghét, đố kị nên khi luyện tập thường "không cẩn thận" đẩy ngã bạn. Từ bé đến lớn, những chuyện này Hạ Vũ chứng kiến không ít, thế nên cô chán phải hiểu rõ, càng không muốn quen với điều đó.

Học múa ba lê là do mẹ cô chọn giúp, trường học cũng do mẹ chọn, thậm chí đến cô giáo dạy ba lê cũng được mẹ âm thầm tác động, sắp xếp. Nhưng cả nhà trừ mẹ ra, ai cũng biết Hạ Vũ không thích khiêu vũ bằng mũi chân. Từ tận đáy lòng, cô ghét phải đi theo lối mòn của ba lê cổ điển, ghét những động tác cứng nhắc của nó. Cô khát khao biểu đạt nội tâm, tình cảm của mình thông qua các động tác thuần phác. Cô hy vọng đến một ngày nào đó, sẽ trở thành diễn viên múa hiện đại xuất sắc.

Nhưng mẹ cô lại ghét trường phái này. Từ tưởng của bà vẫn theo lối cũ, bà luôn cho rằng chỉ có ba lê cao quý mới thích hợp với các cô gái, mà điều quan trọng chính là, phẩm chất quý giá nhất của người con gái không phải bất kỳ thứ gì khác ngoài sự phục tùng. Cũng giống như khi múa ba lê, mũi bàn chân của các cô gái bị gò bó trong một loại giày khiêu vũ đặc chế, họ không cần phải biểu hiện quá nhiều, cũng không cần những thứ gọi là sáng tạo, chỉ cần kiễng mũi bàn chân như một nàng công chúa cao quý rồi tiếp nhận ánh mắt tán thưởng của tất cả mọi người.

Đây chính là sự khác biệt giữa hai thế hệ nên trong một thời gian ngắn, Hạ Vũ không có cách nào phản kháng, nhưng cô đã dần ý thức vùng ra khỏi sự trói buộc đó. Tuy ý thức này vẫn chưa mạnh mẽ nhưng nó tựa nấm mọc sau mưa, mỗi ngày đều từ từ cựa mình, mong mỏi được đội đất lớn lên.

"Tiểu Vũ, mẹ không hiểu vì sao con lại không đăng ký tham gia thi đấu. Đây là cơ hội rất tốt, không phải sao? Mẹ nghe nói, giải đấu lần này có giáo sư của Học viện Âm nhạc và Múa Quốc gia Paris được mời làm giám khảo. Nếu lần này con biểu hiện tốt được họ đề cử thì sẽ rất có lợi cho việc du học sau này."

Hạ Vũ im lặng ngắm nhìn gương mặt thanh nhã của mẹ. Hồi trẻ bà từng có cơ hội trở thành một người làm công tác nghệ thuật, cuối cùng do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên phải từ bỏ. Giờ đây bà lại sôi sục tham vọng, gửi gắm tất cả hy vọng lên vai cô, gắng hết sức rải thảm cho con đường tương lai của cô, nhưng đó không phải là tương lai mà cô mong muốn, ba lê chỉ là giấc mơ của mẹ chứ không phải của cô.

Hạ Vũ cúi đầu trầm ngâm, lúc ngẩng đầu lên, sự kiên định đã thay thế cho vẻ nhút nhát, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, rắn rỏi: "Mẹ ơi, con xin lỗi, con không muốn đăng ký."

Khuôn mặt bà thoáng chốc chùng xuống, không biết có phải do không nghe được câu trả lời làm bà hài lòng hay vì đứa con vẫn luôn ngoan ngoãn, vâng lời bỗng nhiên nói "không" khiến bà cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức. Bà thay đổi tư thế rồi hỏi: "Vì sao?"

Dựa theo kinh nghiệm từ nhỏ tới lớn, Hạ Vũ biết mẹ đang tức giận nhưng bà vẫn cố nhịn, thế nên, giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài.

Cô thấp thỏm quan sát mẹ, trong đầu suy nghĩ cực nhanh, cố gắng tìm một lý do thích hợp nhất.

"Bởi vì... gần đây các bạn của con khiêu vũ rồi bị thương khá nhiều, trước giải đấu chắc chắn phải dày công luyện tập, con... con sợ nếu lúc đó bị thương sẽ ảnh hưởng đến đợt sát hạch cuối kì."

Câu trả lời như vậy hiển nhiên đã làm sắc mặt mẹ cô dần dịu lại nhưng điều đó không có nghĩa là bà có thể chấp nhận sự thụt lùi về ý chí của con gái. Bà Tân Hân là người phụ nữ không bằng lòng với những gì mình đang có, kể cả sự nghiệp cho đến gia đình, ở một mức độ nào đó, thậm chí tư tưởng của bà còn nghiêng về chiều hướng cấp, tiến. Bà không hài lòng với tính cách trung dung của chồng, do vậy đặc biệt chú ý đến khuynh hướng này của con cái. Đối với bà mà nói con người ta không tiến bộ thì chính là thụt lùi không có con đường thứ ba.

Tương lai của cô con gái lớn đã gần như không thể kiểm soát, tương lai của đứa con gái nhỏ nhất định bà phải nắm chắc trong lòng bàn tay.

"Thì ra là vậy." Bà gật đầu tỏ ý đã tiếp thu: "Mẹ có thể hiểu cho sự e ngại của con, Tiểu Vũ. Con đã lớn, có thể tự quyết được rồi, điều này làm mẹ rất vui." Bà mỉm cười rồi nói tiếp: "Nhưng con vẫn còn quá trẻ, nhiều lúc suy ngẫm chưa được chu toàn, mẹ là bậc trưởng bối, tầm nhìn xét cho cùng vẫn xa hơn con một chút. Thế này đi, cuộc thi chính thức còn hơn ba tháng nữa mới đến, cũng đủ cho con có một quyết định chính xác. Mẹ sẽ đợi con, hy vọng con không giống với chị con, cứ để mẹ phải thất vọng."

Thông qua lời nói của mẹ, Hạ Vũ biết đây là một hình thức cảnh cáo hơn nữa thứ đang đợi cô không chỉ có như thế.

"Ngoài ra, mẹ nghe nói các bạn học của con đều đang gắng sức luyện tập, mẹ hy vọng con dành nhiều tâm tư hơn cho việc này." Xem ra mẹ rất không hài lòng với chuyện mấy hôm trước cô về nhà lúc nửa đêm: "Cho nên bắt đầu từ hôm nay, tiền tiêu vặt của con sẽ bị giảm đi cho phù hợp."

Mẹ dịu dàng vỗ vào bàn tay cô, nhẹ giọng cổ vũ: "Tiểu Vũ, hy vọng con có cái nhìn tích cực đối với quyết định của mẹ, mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi. Con ngoan, chỉ cần từ nay con tập trung, chịu khó vất vả một chút, đợi có kết quả rồi mẹ sẽ thưởng cho con thật thích đáng. Được không?"

Hạ Vũ nhìn mẹ, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

Trước giờ, những lời cảnh cáo nhẹ nhàng của mẹ vốn có sức sát thương rất lớn, về điểm này, Hạ Vũ đã được lĩnh hội cực kỳ sâu sắc, cái gọi là "tiền tiêu vặt giảm bớt" thật ra chính là ít đến mức chỉ đủ cho cô ăn bữa cơm ở trường và chuyên tâm học tập.

Mẹ đang dùng kinh tế để tước đoạt quyền vui chơi giải trí hàng ngày của cô. Trước giờ bà luôn là một người phụ nữ cực kỳ lợi hại, đã nói là làm, có khả năng nắm giữ cuộc sống của người khác trong lòng bàn tay mình.

Đối diện với hình phạt, Hạ Vũ không oán trách. Cô dần dần chấp nhận đồng thời thích ứng với sự thật rằng tiền tiêu vặt của mình không nhiều, cộng thêm bản tính cố chấp nên Hạ Vũ cũng không có ý định cầu cứu chị gái, cha hay Hải Lạc.

Thực tế tính cách của cô khá giống mẹ, quyết không khuất phục trước khó khăn. Những "cuộc chiến" ít ỏi với mẹ sau khi trưởng thành thường do cô chủ động tuyên chiến nhằm bảo vệ cho lý tưởng và tương lai của mình. Càng lúc cô càng thấy nhiệt huyết trong mình đang sục sôi.

Tối thứ Sáu, sau một ngày học khiêu vũ vất vả, các cô gái thấy mệt đến độ ngồi bệt xuống đất, dựa hết vào gương trong phòng tập rồi tụm năm tụm ba tán dóc.

Hạ Vũ cùng mấy cô bạn thường ngày khá hợp nhau ngồi lại một góc. Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, bỗng thấy vô cùng kiệt sức.

Khi nghĩ đến hình ảnh Tạ Nhất Mạn luyện tập bất kể ngày đêm ở tầng trên, trong lòng Hạ Vũ bất giác trào dâng niềm khâm phục. Bỗng trong lớp có người lên tiếng: "Haizz, trong các cậu có ai muốn kiếm thêm chút tiền không? Mình biết một công ty lớn sắp tổ chức lễ kỉ niệm mừng ngày thành lập, họ muốn mời diễn viên múa chuyên nghiệp. Bên đó cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ muốn trước buổi biểu diễn phải tập luyện một tối, thù lao lại cực kỳ hậu hĩnh, đủ để mua một chiếc túi xách GUESS kiểu dáng mới nhất."

Mấy cô gái ngồi xung quanh nghe vậy, mắt bỗng sáng rực lên, đến cả Hạ Vũ cũng không tránh khỏi hấp dẫn. Bình thường cô tiêu xài thoải mái đã quen, nay lại rơi vào cảnh túng thiếu, đúng là khi gặp phải "khủng hoảng kinh tế" cũng có đôi chút lúng túng, không biết nên làm thế nào. Cô muốn nói thật với mẹ, nhưng cô phải bảo đảm trước đó mình không bị chết đói đã.

Mấy cô gái nhanh chóng quyết định cùng đi kiếm thêm thu nhập. Họ vốn quen sống trong nhung gấm lụa là, hoàn toàn chỉ biết đến khiêu vũ, đi làm thêm cũng coi như giúp họ mở rộng tầm mắt.

Công ty đó quả thực thuộc diện lớn nhất thành phố, khởi nghiệp từ hệ thống khách sạn cao cấp, mấy năm nay các nghiệp vụ khác cũng dần dần khởi sắc. Để chúc mừng cho thành tích ngày càng đi lên, công ty quyết định tổ chức lễ kỷ niệm hai mươi lăm năm ngày thành lập cực kỳ long trọng. Họ không những tận dụng tài năng của mấy cô gái có chút năng khiếu trong công ty, để các cô ấy ra biểu diễn, mà còn thuê không ít diễn viên múa chuyên nghiệp đến góp vui, chi phí một đêm phải lên đến con số hàng triệu tệ.

Đương nhiên các cô gái nhận lời đến khiêu vũ không hề biết cũng không quan tâm đến những chuyện này, họ chỉ biết cần phải nhảy thật đẹp rồi nhận thù lao, rồi cân nhắc xem nên tiêu món tiền này như thế nào.

Cuối tuần Hạ Vũ cùng các bạn đến diễn thử một lần. Họ không biết công ty này sẽ mời biên đạo múa chuyên nghiệp hay nghiệp dư, tóm lại các cô được yêu cầu phải làm dáng, còn phải hóa trang thật đậm, mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhảy điệu Latin mang đậm phong cách nóng bỏng vùng Nam Mỹ.

Mặc dù điệu nhảy mới mẻ, nhưng may mà bẩm sinh Hạ Vũ đã có khả năng lĩnh hội cao, cảm thụ tiết tấu tốt, nên với cô đây không phải là vấn đề lớn.

Vấn đề lớn nhất với Hạ Vũ chính là cảm giác bài xích trong lòng vì sau khi thay xong trang phục biểu diễn, cô nhìn người con gái xa lạ, trang điểm lộng lẫy trong gương, lại thấy cực kỳ hoang mang: Tiền bạc chính là vũ khí tốt nhất để chôn vùi ước mơ, hãy nhìn bộ dạng như ma hiện giờ của cô xem.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Hạ Vũ vẫn cẩn trọng nhảy múa trên sân khấu. Dưới khán đài, người ta lắc lư cũng được, trụy lạc cũng xong bởi tất cả đều chẳng liên quan đến cô, khi bản nhạc kết thúc, cô có thể trở về.

Sau khi bài nhảy kết thúc, Hạ Vũ liền đi tẩy trang nhưng tiếc rằng phòng vệ sinh phía sau sân khấu chật ních các cô gái. Người hóa trang, người tẩy trang, đến cửa cũng không thể chen vào được chứ đừng nói đến chuyện tới gần bồn rửa.

Hạ Vũ bất đắc dĩ, đành nói với mấy người bạn học rằng mình chạy lên tầng trên vì cô đoán phòng vệ sinh trên đó chắc sẽ ít người hơn một chút.

Trong khi bạn bè đều tẩy trang thuận lợi, Hạ Vũ vẫn gặp chút rắc rồi vì lúc mới đến, nhân viên hóa trang ở hội trường chê cô trang điểm chưa làm nổi bật được sự diễm lệ nên đã dặm thêm ít phấn cho cô, đường kẻ mắt cũng quá sâu, dù Hạ Vũ có lau thế nào cũng không hết trong khi cô lại không có bông tẩy trang. Hạ Vũ cuống lên, cố sức chà, kết quả chà đến nỗi chảy cả nước mắt, khi ngẩng đầu lên nhìn trong gương, cô thấy mình không khác gì nữ ma cà rồng.

"Lăng Vũ, hay là cậu cứ đi trước đi, tớ vẫn chưa tẩy trang xong."

"Thôi được, tớ đợi cậu ở bãi đỗ xe tầng dưới, cậu nhanh lên nhé đừng có lề mề quá đấy." Lăng Vũ có xe riêng, nhà cô ấy lại cùng đường với Hạ Vũ nên đã cho cô quá giang một đoạn để tiết kiệm chút tiền xe.

Hạ Vũ không muốn bị mẹ căn vặn tối nay đi đâu, nên lại ra sức chà mắt một lần nữa, đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng nhưng vẫn chẳng ăn thua. Cuối cùng cô đành dừng lại, lấy tay bịt mắt trái đã đỏ mọng, đeo ba lô lên rồi đi thang máy xuống tầng một.

Khi thang máy dừng lại ở tầng dưới, cửa mở ra rồi một người bước vào nhưng Hạ Vũ vẫn không hề để ý cúi đầu xuống, đặt toàn bộ sự chú ý vào việc lau sạch mắt, nhưng vì ra sức chà tay nên nước mắt không ngừng chảy ra, lại có cảm giác thứ gì đó rơi vào trong mắt. Hạ Vũ cúi đầu, ảo não thở dài nhưng bù lại ví tiền của cô lúc này đã phồng lên.

Khi thang máy xuống đến tầng hầm để xe, cô mơ màng bước ra, đi được mấy mét, thật sự không thể chịu nổi cảm giác trong mắt có vật lạ, bèn dừng lại bên cạnh một chiếc xe, dùng gương chiếu hậu để kiểm tra mắt.

Nhờ ánh đèn mờ mờ của bãi đỗ xe, Hạ Vũ cúi người soi vào gương cẩn thận đảo mắt kiểm tra, miệng lẩm bẩm than vãn như trẻ con.

"Biết điều thì mau chui khỏi mắt bản cô nương, chui ra mau, ra mau!"

Chiếc xe này có vẻ khá cũ, đến lớp sơn cũng có đôi chỗ bị loang lổ, góc nghiêng của gương chiếu hậu khiến cô soi khá vất vả. Hạ Vũ thấy sắp tìm ra vật lạ vướng trong mắt, nhưng chiếc gương lại không chịu phối hợp cùng cô.

Hạ Vũ vốn đang tức giận nên chẳng thèm suy xét đưa tay ra sức bẻ, muốn chỉnh gương đến góc độ phù hợp nhất, nhưng bỗng một tiếng "rắc" vang lên, Hạ Vũ ngẩn người, sao cả chiếc gương lại nằm trong tay cô thế này?

Hạ Vũ há hốc miệng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc gương trong tay, đến một lúc lâu vẫn không tin vào mắt mình. Mặc dù diễn viên múa bọn họ thường dùng sức khá mạnh, nhưng cũng không đến mức bẻ gãy được cả gương chiếu hậu thế này chứ?

Nhưng quả thực cô đã làm được. Cô đã dùng tay bẻ gãy gương chiếu hậu của một chiếc xe cũ.

Hai tay Hạ Vũ cầm chiếc gương đã gãy, theo bản năng cô hoang mang ngó trước ngó sau, như một chú thỏ đang hoảng hốt.

Có vẻ như không có người nhìn thấy, cô hy vọng có thể gắn gương lại, nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn rồi.

Lòng Hạ Vũ rối bời, trong đầu chỉ nảy ra mỗi thắc mắc kiểu Shakespeare: "Chạy hay không chạy đó chính là vấn đề!"

Trong khoảnh khắc, cô đã nghĩ đến việc bỏ trốn nhưng từ khi còn nhỏ cô đã là một cô bé hiền lành, chính trực, vì vậy ý tưởng chạy trốn chỉ xuất hiện trong đầu cô chưa được ba giây đã lập tức bị đẩy ra khỏi suy nghĩ.

Làm hỏng đồ của người ta thì phải bồi thường, đó chính là đạo lý bất di bất dịch. Hạ Vũ không biết phải bồi thường bao nhiêu, cô ngắm nghía chiếc xe một lát, may mà chiếc xe này đã cũ chắc cũng không mất nhiều tiền. Hạ Vũ do dự, lấy hơn một nghìn tệ vừa vất vả kiếm được từ trong ba lô ra, rồi xé một tờ giấy từ trong cuốn vở, chuẩn bị viết mấy câu xin lỗi.

Nhưng ánh đèn trong bãi đỗ xe quá tối, tâm trạng lại đang bối rối nên tìm mãi cô cũng không thấy bút đâu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một cây bút hiệu Parker màu đen lặng lẽ đưa tới.

"A!"

Cô nàng Hạ Vũ sợ tới mức đánh rơi cả tờ giấy trong tay, kinh hãi quay đầu lại nhìn người vừa đến, liền thấy một khôn mặt vừa quen vừa lạ, cô mới thở phào một hơi.

"Là anh à?"

Cô tròn mắt kinh ngạc vì đó chính là người đàn ông không lâu trước đây cô đã gặp - anh họ của Liêu Hà. Thực không ngờ cô lại gặp anh ta trong tình cảnh thế này.

Hạ Vũ thấy ánh mắt Nghiêm Kí đang chăm chú nhìn vào tội chứng trong tay cô, khiến cô có cảm giác ánh mắt đó mang vài phần chế giễu.

Từ bé đến lớn chưa bao giờ trải qua việc bị người khác bắt quả tang thế này nên mặt Hạ Vũ nhanh chóng đỏ bừng, cô vội giấu chiếc gương ra sau lưng, vờ tỏ vẻ kiên cường, cao giọng nhấn mạnh: "Tôi... sẽ bồi thường."

Ánh mắt Nghiêm Kí lơ đãng nhìn cô gái trước mặt, trong lòng thấy rất buồn cười. Anh đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, động tác sợ hãi co rúm lại của cô hiển nhiên làm vừa lòng kẻ bàng quan như anh. Lúc nãy khi bước vào thang máy, vừa liếc mắt một cái, anh đã nhận ra cô, trong lòng còn nghĩ họ thật có duyên.

Đương nhiên, giây phút đó anh cũng không biết là vòng quay vận mệnh của họ đã bắt đầu chuyển động, dẫu cho Nghiêm Kí là một người đàn ông có ý chí kiên định, không dễ dàng tiếp nhận sự thay đổi thì anh vẫn không thể chống lại cuộc gặp gỡ định mệnh này. Đây có lẽ là thử thách ý chí mà ông trời muốn sắp đặt cho anh.

Anh mỉm cười nhìn Hạ Vũ: "Cô khỏe thật đấy!"

Hạ Vũ thầm nghĩ, gặp phải người này đúng là đen đủi, liền khó chịu đáp lại một câu: "Tôi là người lao động chân tay mà."

Nói xong, cô không khách khí nhận chiếc bút từ Nghiêm Kí, cúi người cặm cụi viết.

Nghiêm Kí tò mò muốn xem cô viết gì liền ghé người lại gần.

"Chào anh (chị), rất xin lỗi đã làm hỏng gương chiếu hậu trên chiếc xe yêu quý của anh (chị). Tôi sẵn lòng bồi thường tổn thất cho anh (chị) xin hãy liên lạc với tôi. Số điện thoại của tôi là XXXXXXXXXX. Một lần nữa xin lỗi anh (chị), Hạ Vũ."

Sau khi viết xong, Hạ Vũ liền lấy hết số tiền mang theo, kèm với tờ giấy đặt dưới gương chiếu hậu, rồi lại sợ số tiền này bị người lạ lấy mất, đành quay sang cầu cứu người đàn ông bên cạnh: "Ở đây có trộm không nhỉ?"

Nghiêm Kí đưa mắt nhìn khắp bốn bề, lắc đầu nói: "Không an toàn."

Hạ Vũ không biết phải làm sao, liền liếc mắt nhìn tập tiền mỏng trong tay, dè dặt hỏi: "Sửa cái gương này... có đắt không?"

Nghiêm Kí thừa nhận cô gái này có chút ngốc nghếch, nên suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp: "Không phải vấn đề tiền nong, mà là vấn đề tình cảm."

Hạ Vũ không hiểu nên có phần hốt hoảng nhìn anh.

"Bố của chủ xe hai tuần trước đã qua đời, chiếc xe này là món quà người bố mua tặng nhân dịp mừng con đi làm nên rất có ý nghĩa."

Hạ Vũ thấy anh có vẻ quen thuộc với chiếc xe, trong lòng bỗng xuất hiện một linh cảm, miễn cưỡng hỏi: "Anh là chủ xe?"

Nhưng cô nhớ xe của anh ta có màu đen, hơn nữa hiện giờ anh ta mặc vest, thắt cà vạt trông cực kỳ phong độ, thật không ăn nhập chút nào với chiếc xe cũ màu đỏ này.

"Không, trợ lý của tôi mới là chủ chiếc xe."

Hạ Vũ bất giác thở phào một hơi nhưng vẫn thấy sợ phải đối mặt với chủ xe, bây giờ lại nghe nói chiếc xe là di vật quý giá của người cha quá cố để lại cho con càng khiến cô thêm hoang mang. Chuyện này không đơn giản chỉ dùng tiền là có thể giải quyết được.

Xem ra, cô chỉ có thể nhờ người đàn ông này hòa giải hộ thôi. Hạ Vũ vốn linh hoạt, nhất là lúc cần làm nũng nhờ cậy người khác thì không chê vào đâu được, liền chắp hai tay lại khẩn cầu: "Anh họ, anh họ à, anh giúp em nói hộ với trợ lý của anh nhé!"

"Thật sự em không cố ý, chỉ là muốn soi gương một chút thôi!"

Nghiêm Kí nhìn dáng vẻ đáng thương của Hạ Vũ, trong bụng cũng thầm than vãn cho sự xui xẻo của cô. Hơn nữa, cô còn nhận họ hàng với anh, chỉ dựa vào duyên phận này, giúp cô nói mấy câu với cô trợ lý cũng là việc nên làm. Chỉ có điều, vẻ ngốc nghếch của cô gái này rất thú vị, khiến anh không nhịn được muốn đùa cô một chút.

Nghiêm Kí đặc biệt yêu thích trêu chó.

Cháu trai của anh - Lãng Lãng nuôi một chú chó dòng Shar-pei tên là Nicole.

Con vật này rất khờ khạo, nhưng lại được lũ trẻ vô cùng yêu quý.

Rất ít người biết một Nghiêm Kí luôn chín chắn, không tùy tiện nói cười trước mặt người ngoài thật ra lại chỉ là một "cậu nhóc trong lốt người trưởng thành. Anh thường mặc áo len, quần bò, ngày ngày chơi đùa với cháu trai và cả chú chó cưng Nicole của thằng bé.

Cái tên Nicole mà Lãng Lãng đặt cho chú chó được lấy theo tên "bạn gái" của thằng bé.

Nicole là "bạn gái cưng" của Khưu Lãng Lãng ở nhà trẻ, tên đầy đủ là Âu Nicole, một cô bé mang hai dòng máu Trung - Pháp. Mối quan hệ giữa cậu bé Lãng Lãng và cô bé Nicole có vẻ thuộc trạng thái thằng bé yêu đơn phương. Tuy nhiên, Nghiêm Kí đã đồng ý giúp Lãng Lãng giữ bí mật ngọt ngào này, bởi vì họ vốn là "anh em."

Có một vấn đề nhỏ mà Nghiêm Kí luôn rất ngại nói với người anh em nhỏ tuổi của mình đó là, "bạn gái Nicole" của nó thật ra là một con chó đực.

Hạ Vũ khiến Nghiêm Kí nảy sinh một loại hưng phấn, thứ hưng phấn này thường chỉ xuất hiện khi anh thấy "Nicole" lắc đầu, vẫy đuôi.

Anh mỉm cười, cố ý hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"

Hạ Vũ hơi ngượng vì chủ động nhận họ hàng thế này vốn là lần đầu tiên trong đời, vì thế cô đành gắng gượng lấy lòng Nghiêm Kí: "Anh họ, anh Liêu Hà là bạn tốt của e, anh họ của Liêu Hà thì cũng là anh họ của em." Hai tay cô chắp thành hình chữ thập, đưa lời khẩn cầu: "Anh họ đã nghe câu này bao giờ chưa?"

Nghiêm Kí hứng thú hỏi: "Câu gì?"

"Trong đời mỗi người nên có một ông anh họ anh tuấn, tiêu sái khi cần là có mặt ngay, nếu không cuộc đời này coi như không trọn vẹn."

Dáng vẻ của Hạ Vũ lúc này cực kỳ thành khẩn: "Cuộc đời của anh Liêu Hà đúng là cực kỳ hoàn mỹ."

Cái kiểu đạn bọc đường này có sức sát thương rất lớn, ngay lập tức đã lấy lòng được ông anh họ Nghiêm Kí, khiến anh nghiêm túc gật đầu: "Tôi cũng thấy thế."

Hào quang rực rỡ bỗng chốc nở rộ trên khuôn mặt Hạ Vũ, tựa như một đóa hải đường đang héo rũ bỗng gặp giọt mưa đầu tiên trong đời, thoắt cái biến thành đóa hoa đẹp nhất thế gian.

Người trêu chọc cuối cùng lại trở thành kẻ bị trêu. Nghiêm Kí nhìn khuôn mặt cô gái đang cười tươi như hoa, thầm nghĩ: "Sao mình lại dễ dàng đồng ý thế này?"

Bỗng phía thang máy bật mở, một anh chàng chạy hộc tốc về phía họ, vừa chạy vừa hét: "Sếp ơi, sếp, bác sỹ gia đình đến rồi! Lãng Lãng không sao, bác gái bảo anh không cần về cũng được."

"Sếp" mà cậu ta gọi chính là Nghiêm Kí. Cậu ta thở hồng hộc, đứng trước mặt anh, nhìn bề ngoài có vẻ rất nho nhã, nhưng vừa mở miệng thì khác hẳn so với tưởng tượng.

"Kẻ nào chán sống dám bẻ gãy gương chiếu hậu của bà chằn thế này?"

Mắt cậu ta sáng như sao, ngón tay chỉ về phía chiếc xe cũ màu đỏ. Người nào không biết, nhìn biểu hiện cậu ta lúc này lại tưởng cậu ta vừa xem xong bộ phim kinh dị nào đó.

Nghiêm Kí liền đùa cợt đáp lời: "Một chú cừu."

"Chú cừu" Hạ Vũ theo bản năng trốn ra sau lưng Nghiêm Kí, chỉ ló ra một mái tóc xù, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Anh mới là cừu thì có, tôi đường đường là thủy thủ Popeye."

Cậu chàng lập tức hiểu ra ai là k1ẻ gây họa, vẻ mặt lập tức rất đau lòng: "Tôi nói cô nghe này, cô ăn rau Spinach không đúng lúc rồi. Chủ xe gần đây không thể chọc vào, cô có ăn mười hộp rau Spinach* cũng không phải đối thủ của cô ấy đâu."

*Spinach (rau chân vịt), được trồng đầu tiên ở xứ Ba Tư vào khoảng hơn 2000 năm về trước và được người dân Ả Rập tôn xưng là "Hoàng tử của các loài rau". Vào khoảng năm 647 trước Công nguyên, rau du nhập Trung Hoa khi Vua xứ Nepal cống hiến Hoàng đế Tai Tsung nhà Đường một loại rau quý giá nhất của vương quốc. Spinach tới Tây Ban Nha vào khoảng năm 1100, rồi từ đó trở nên phổ biến ở mọi quốc gia. Loại rau này cũng xuất hiện trong bộ phim hoạt hình Thủy thủy Popeye được nhiều trẻ em yêu thích.

"Tôi sẽ bồi thường, thật đấy, tôi sẽ bồi thường... bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu." Hạ Vũ vô cùng sợ hãi, thậm chí Nghiêm Kí còn nghe thấy tiếng cô nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác.

"Không!" Cậu chàng xua xua tay, "Dùng tiền mới không giải quyết được vấn đề, dùng võ càng không được. Tôi bảo này, khả năng khóc của cô thế nào?"

"Hả?"

Nghiêm Kí quay đầu nhìn Hạ Vũ đang không rõ đầu cua tai nheo ra sao, liền lạnh nhạt giải thích: "Từ Nhiễm mà khóc thì chẳng mấy ai đỡ nổi, đợi cô ấy khóc xong ai nấy đều muốn mổ bụng tạ tội."

"Cô đã làm hỏng xe của Mạnh Khương Nữ rồi, cô bé ngốc ạ!"

Hạ Vũ ngẩn người nhìn cái miệng vừa khép lại của cậu chàng kia, bỗng chốc thấy choáng váng, miệng khô lưỡi đắng gượng gạo hỏi: "Tôi... bây giờ tôi chạy liệu có còn kịp không? Tôi... tôi không phải là Trường Thành*"

*Trích truyện trong truyện dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang thì chồng của nàng đã bị bắt đi xây Vạn Lý Trường Thành. Sau đó, Mạnh Khương Nữ nhận được hung tin là chồng nàng đã bị vùi thây ở Trường Thành khiến nàng khóc lóc thảm thiết ba ngày ba đêm. Nàng an táng chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, ở quận Sơn Hải Quan của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.

Nghiêm Kí nhếch môi, dọa "đóa hoa nhỏ" thật sự cũng chẳng phải chuyện cao thượng gì, anh liền quyết định để "ánh sáng rực rỡ của nhân tính" thỉnh thoảng lấp lánh một chút, giống như hôm qua nhóc cháu bụ bẫm đã nói với anh: "Cậu à, Nicole là con gái, ban ngày chúng ta bắt nạt nó mười hai tiếng, buổi tối yêu nó mười hai tiếng. Ừm, sao cậu không hiểu chứ, yêu nó chính là để cho nó ngủ, ngủ no rồi ngày mai lại có thể tiếp tục trêu nó."

Nghiêm Kí khó khăn lắm mới hảo tâm với người lạ được một lần.

"Mã Vũ, mau đi mượn chìa khóa xe của Từ Nhiễm, cứ nói là tôi mượn, tôi có bạn làm ở gara XX, cậu lái xe đến đấy cứ nói tên tôi, người ta sẽ ưu tiên sửa trước."

Nghiêm Kí nhanh chóng quét mắt về phía chiếc xe của cô trợ lý rồi quay lại dặn dò Mã Vũ: "Cậu xem xe cô ấy cần thay thứ gì thì thay luôn rồi quay về thanh toán với tôi."

Mã Vũ nghe xong, hai mắt sáng lên: "Sếp, xe của em cũng cũ rồi!"

Nghiêm Kí nhã nhặn mỉm cười: "Gương chiếu hậu của xe cậu cũng bị gãy rồi sao?" Anh quay đầu, mỉm cười nhìn Hạ Vũ đang rụt đầu rụt cổ sau lưng: "Hay là cô tiện thể bẻ gãy nốt đi?"

Hạ Vũ lùi lại mấy bước, liên tiếp xua tay: "Không, không, tôi sợ gãy xương rồi không có người thanh toán."

Chuyện này coi như đã được giải quyết ổn thỏa. Vừa hay Lăng Vũ gọi điện tới giục. Cô ấy đã đợi một lúc lâu và thật sự không chịu nổi sự lề mề của Hạ Vũ nữa. Hạ Vũ nghe máy xong liền nghĩ, anh ta đã giúp mình một việc lớn như vậy, mình bỏ đi ngay thực không hay cho lắm, chi bằng để Lăng Vũ về trước, ở lại cảm ơn anh ta đàng hoàng, ít nhất cũng phải biết tên, không thể để nửa đời còn lại khi nhớ đến anh ta lại dùng cái tên "người tốt nhìn giống kẻ xấu" để xưng hô được.

Mã Vũ y lệnh, chạy đi lấy chìa khóa. Bãi đỗ xe lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người, Hạ Vũ nói một thôi một hồi, thấy Nghiêm Kí không quan tâm, đưa tiền anh ta cũng không nhận, liền ngập ngừng hỏi: "Ơ, vậy sao lại giúp tôi?"

Nghiêm Kí lạnh lùng bước thẳng về phía xe của mình. Ý nghĩ giúp người khác làm niềm vui lúc nãy giờ tan biến như bọt biển. Thậm chí anh còn thấy mình có chút khó hiểu. Lúc nghe thấy cô gái kia muốn biết lý do anh giúp cô, anh lại uể oải không muốn để ý đến Hạ Vũ nữa.

Đối với một Nghiêm Kí luôn đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người mà nói, thỉnh thoảng nếu anh có giúp một ai đó thì chẳng cần bất kỳ lý do nào cả. Nếu cứ khăng khăng muốn tìm một lý do thì đơn giản chỉ là tối nay tâm trạng của anh rất tốt hoặc chỉ vì cô gái này có đôi mắt trong veo, long lanh như trẻ nhỏ.

Trước kia từng có một cô gái cũng dùng đôi mắt như thế làm anh rung động, nhưng hiện giờ đôi mắt ấy đã không còn trong sáng như xưa mà pha tạp quá nhiều thứ khiến anh thất vọng.

Nghĩ tới người đó, cùng với những cảm xúc gần đây anh phải chịu, Nghiêm Kí có chút mất hứng, liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: "Mau về nhà đi, một cô nhóc giữa trời tối thế này còn chưa về, ba mẹ cô sẽ lo lắm đấy, mà họ không quản cô sao?"

Nghiêm Kí đột ngột nhớ đến buổi tối hôm cô uyển chuyển khiêu vũ dưới ánh trăng, mặc dù trong lòng anh thừa nhận đó là khung cảnh gần như chỉ có trong mơ, cực kỳ đẹp đẽ. Nhưng không hiểu sao cùng lúc đó, anh lại thấy tham vọng của cô gái này rất lớn, hoặc mang tâm tư muốn quyến rũ anh cũng chưa biết chừng.

Nghĩ vậy, anh lại càng mất kiên nhẫn. Về mặt tình cảm, anh vốn là người "ưa sạch sẽ", lại từng lĩnh giáo những sự quấy rối cực kỳ tinh vi của nhiều cô gái, nên không thích kết giao với mấy người không rõ lai lịch. Anh là người đàn ông sợ phiền phức.

"Ơ không phải anh đã thích tôi rồi đấy chứ? Ha ha..."

Cô nhóc Hạ Vũ hai mươi hai tuổi không biết kẻ trên người dưới, đang ở độ tuổi chẳng chút nghi ngờ về sự quyến rũ của mình, chưa nghĩ gì đã thốt ra một câu. Ở trường đại học Nghệ thuật, cô đã thấy nhiều chàng trai, mới chỉ gặp mặt vài lần đã tỏ ra ân cần với các cô gái, nói chuyện không có chừng mực, nửa đùa nửa thật, cười nói nhăn nhở. Tối qua cô còn xem một bộ phim, nam nữ diễn viên chính vốn là một đôi oan gia, nhưng khi nữ chính năm lần bảy lượt gặp khó khăn, nam chính đều hết mình giúp đỡ. Cuối cùng cô gái ngốc nghếch kia cũng hiểu ra tất cả liền hỏi: "Không phải là anh thích tôi đấy chứ?"

Ai dè câu nói này lại chọc giận Nghiêm Kí. Anh vốn cực kỳ phản cảm với kiểu tự cho mình là đúng, dẫu đối tượng có là một cô nhóc mặt mũi còn non choẹt. Một chút hảo cảm dành cho Hạ Vũ lúc nãy bỗng tan biến, theo cơn gió lạ ùa vào bãi đỗ xe, chẳng còn chút tăm tích. Cánh tay anh vốn định mở cửa xe liền buông xuống. Hạ Vũ thấy sắc mặt anh không tốt, sợ hãi co rúm người, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, thầm nghĩ, anh ta lại làm sao thế không biết? Đùa một chút không được sao?

"Những việc tôi làm không phải vì cô, là do tôi nghĩ cho nhân viên của mình thôi." Nghiêm Kí lạnh lùng đáp.

Nghe vậy, mặt Hạ Vũ lập tức đỏ bừng.

"Cô từng nói cô học khiêu vũ? Vẫn còn là sinh viên đúng không? Chẳng trách..." Nghiêm Kí cười lạnh, trong mắt ánh lên tia khinh thường.

"Những cái khác không dám nói, nhưng mấy cô gái học khiêu vũ như cô tôi đã tiếp xúc vài lần, trừ những người cực kỳ xuất sắc," Nghiêm Kí dừng lại một lát ánh mắt gay gắt nhìn sang phía cô, "Còn lại đều ở dạng như cô, ngày ngày không có chí tiến thủ, chơi đến khuya cũng không thèm về. Dựa vào khuôn mặt coi được một chút liền đi gây họa khắp nơi, gây họa rồi chỉ biết nói ngon nói ngọt lừa gạt cho qua chuyện, rồi cho rằng cả thế giới phải xoay quanh các cô.

Tôi hỏi cô, cuộc sống như thế thú vị lắm sao?"

Nghiêm Kí nói, mắt nhìn dáng vẻ ngu ngơ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì của Hạ Vũ, nghĩ bụng: Hồi nãy đúng là mình bị viên đạn bọc đường của cô ta lừa gạt mà mềm lòng, hồ đồ giúp cô ta thôi.

Khuôn mặt xinh xắn của Hạ Vũ lúc này càng đỏ ửng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải sự chế giễu như thế, vừa sắc bén lại vừa cay nghiệt.

Hơn nữa, cô không thể không thừa nhận, lời Nghiêm Kí nói không phải sai hoàn toàn. Trong giới của cô không thiếu những cô gái tùy tiện như vậy, chỉ biết hôm nay, không biết đến ngày mai, cũng không hề có mục tiêu trong cuộc sống. Nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận là anh ta không hiểu cô, bởi lẽ ít nhất cô luôn lạc quan, yêu khiêu vũ và vì thế cuộc sống của cô cực kỳ ý nghĩa.

Hạ Vũ tức đến run người, liền không suy nghĩ đáp trả lại một câu: "Cái đồ điên tự cao tự đại, anh đừng có ngậm máu phun người."

Sau đó, cô đập tất cả số tiền trên tay mình vào tay Nghiêm Kí, nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng từng chữ: "Đừng tưởng rằng, giúp đỡ người khác thì người ta sẽ phải coi anh là thánh nhân, anh hiểu được bao nhiêu về tôi? Lái xe ra vào chỗ này rồi thì tưởng mình có thể xỉa xói cuộc sống của người khác sao?"

Nghiêm Kí có chút bất ngờ, lạnh lùng nhìn Hạ Vũ.

"Anh họ." Hạ Vũ mỉm cười tự giễu, cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có: "Tôi thấy vui vì không có một người anh họ như anh, nếu không hẳn là tôi sẽ bị uất mà chết sớm mất. Tôi bắt đầu thấy đồng tình với Liêu Hà rồi!"

Cô tức giận quay người rời đi, mới đi được mấy bước đột nhiên nhớ ra mình không nên nợ anh ta thứ gì, bèn trợn mắt hằm hằm bước lại: "Tiền còn thiếu tôi sẽ nhờ Liêu Hà chuyển hộ."

Nghĩ mãi vẫn chưa nguôi cơn giận, Hạ Vũ còn quay đầu nói thêm một câu: "Rõ ràng lòng dạ không tốt đẹp thì đừng có giả vờ làm người tốt, đúng là..."

Những câu cuối cùng, thật sự là do đã quá phẫn nộ.

Hai người tình cờ gặp nhau lần thứ hai, ban đầu rõ ràng rất hòa thuận, nhưng cuối cùng lại chia tay trong tức giận cùng cái kết kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.