Tuân Mệnh

Chương 5: Trên xe buýt




ღღღ

Ngụy Thất đi tới đại sảnh của bệnh viện, Ngụy Tiếu Khiêm đang đứng đó chờ anh.

“Không có việc gì chứ?”

“Ừ…” Ngụy Thất ậm ờ gật đầu.

Người kia bỗng đè vai Ngụy Thất lại: “Nhìn tôi.”

Ngụy Thất chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Ngụy Tiếu Khiêm, trong đó chất chứa đầy nỗi lo lắng: “Trông em… rất tệ, là bởi vì người khách kia sao?”

Hơi thở và động tác của đối phương khiến tâm trạng Ngụy Thất dần ổn định lại, anh do dự một hồi: “Là… Ngụy Cửu,” anh nói, “Ngụy Cửu bị giết.”

“Hả?”

“Vị khách tôi nói… là Ngụy Cửu, cô ấy bị giết, bệnh viện sẽ viết giấy chứng tử.” Ngụy Thất chậm rãi nói, “Con đường sau quán chắc chắn là có thiết bị theo dõi, tôi phải đi tìm xem kẻ nào đã giết cô bé…”

“Quên đi, Ngụy Thất,” Ngụy Tiếu Khiêm kéo Ngụy Thất vào lòng, “Mặc kệ kẻ đó là ai, cô ta cũng đã chết rồi.”

Nơi này là đại sảnh của bệnh viện tư thế của hai người lại thân mật như vậy, khiến không ít người ghé mắt qua nhìn. Có điều bệnh viện này là nơi chuyên xử lý các vụ tai nạn, nên ít nhiều cũng có người thông cảm, dù sao thân nhân cũng qua đời rồi.

“A… Buông ra,” Ngụy Thất bị động tác của Ngụy Tiếu Khiêm làm cho hoảng hồn, tuy Ngụy Tiếu Khiêm chưa bao giờ quan tâm cái nhìn của người đời, nhưng anh thì không như vậy.

“Xin lỗi,” Ngụy Tiếu Khiêm lịch sự lui ra phía sau, “Chúng ta đi thôi, chuyện này tôi sẽ nói cho Ngụy Đại.”

Ngụy Thất gật đầu.

Louise, chỉ mới được nghe cô gái kia nói mấy câu. Giờ Ngụy Cửu có thể thay thế người chị đã chết để trở về nhà.

Về phần hung thủ giết hại Louise—— cho dù là ai thì mục đích của kẻ đó cũng đạt được rồi.

Chuyện này hẳn là kết thúc được rồi.

Ngụy Cửu cũng… có thể ly khai Ngụy gia rồi.

***

“Vậy à? Thật đáng tiếc,” Cố Tiểu Tịch chống cằm trên quầy bar bắt đầu nói về chuyện không liên quan tới mình.

Ngụy Thất đặt ly Pink Lady đến trước mặt y, đây là loại cocktail rất được nữ giới yêu thích, có điều nếu Cố Tiểu Tịch muốn uống thì cũng chẳng sao, dù gì ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ.

…Đây là phòng của Ngụy Tiếu Ngữ.

Tuy không có nhiều loại rượu như quầy bar dưới lầu, nhưng vẫn có thể pha chế ra phần lớn các loại cocktail, hơn nữa ở đây có rất nhiều rượu Baileys Cố Tiểu Tịch yêu thích.

Ly Pink Lady này gồm Baileys và rượu Vodka theo tỷ lệ 1:1, cộng với xi rô lựu mà pha chế thành, ai cũng không từ chối được ly cocktail tản ra hương sữa.

“Tôi chưa từng gặp qua cô gái kia,” Cố Tiểu Tịch uống một ngụm, “Nhưng dựa theo lời kể của anh thì tôi không thấy cô ấy dễ thương chút nào.”

Ngụy Thất tự rót cho mình một ly Baileys: “Cô bé giống như em gái của tôi vậy.”

Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Tôi rất tiếc về cái chết của cô ấy, nhưng nhờ thế mà cô ấy mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới cùng một diện mạo mới.”

“Hả?” Tay Ngụy Thất hơi run lên, trong giây lát, anh còn tưởng Cố Tiểu Tịch đã biết chuyện Ngụy Cửu giả danh người khác.

Cố Tiểu Tịch thoải mái nói: “Như sống lại này, tôi thì từng gặp qua rồi.”

“Vậy à?” Ngụy Thất thở phào nhẹ nhõm, vì vậy chuyển trọng điểm tới chuyện thú vị của Cố Tiểu Tịch, “Sống lại là sao?”

“Thì là một người đã chết, sau đó linh hồn của người đó lạc đến thân thể một người không may cùng chết lúc đó,” Cố Tiểu Tịch nở nụ cười một chút.

Ngụy Thất muốn đùa mấy câu, thế nhưng lại không nói nên lời. Lúc này Cố Tiểu Tịch đang cầm ly cocktail, đôi mắt đen dưới ánh đèn như một bóng mờ sâu không thấy đáy. Nơi đó có quá khứ tối tăm không phải ai cũng hiểu được, ánh mắt này không nên thuộc về một đứa bé chỉ vừa tốt nghiệp. Nặng nề, tối om như một linh hồn cô độc trở lại nhân thế.

“Ồ, đang pha chế à, cho tôi một ly đi,” Ngụy Tiếu Ngữ từ cửa bước vào, “Bordeaux đi.”

Ngụy Thất lấy chai rượu ra rồi rót cho Ngụy Tiếu Ngữ một ly.

Theo sau Ngụy Tiếu Ngữ chính là anh trai Ngụy Tiếu Khiêm của hắn, bọn họ vừa nãy bước qua phòng kia để thương lượng chuyện của Ngụy gia, lúc này đi ra hẳn là đã thảo luận xong rồi.

“Rượu Vodka,” Ngụy Tiếu Khiêm ngồi xuống cạnh Ngụy Tiếu Ngữ.

“Khi nào em có thể ra khỏi cửa?” Cố Tiểu Tịch bước qua hỏi, tuy rằng trước đó vô cùng oán giận Ngụy Tiếu Ngữ, thế nhưng từ khi Ngụy Tiếu Ngữ kể hết mọi chuyện ra thì y đành phải chấp nhận hiện thực.

Ngụy Thất trước còn nghe Ngụy Tiếu Ngữ thề thốt tỏ vẻ tuyệt đối không thỏa hiệp, lại nhất định không chịu nghe lời khuyên của mình, cơ mà khả năng khuyên bảo của Tiểu Tịch cũng tốt thật đấy.

“Ngụy Đại đâu rồi?” Ngụy Thất hỏi.

“Chị ta hả?” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, “Không thấy nữa, hai người mới đi ra, tôi còn tưởng là do đi tìm Ngụy Đại đấy.”

“Tìm cô ta làm gì?” Ngụy Tiếu Khiêm hỏi.

“… Không có gì,” Ngụy Thất lắc đầu, anh cũng không biết mình muốn tìm Ngụy Đại làm gì. Tại linh đường của Ngụy Ngũ ngày đó, nhìn thấy Ngụy Đại và Ngụy Cửu, anh đã tin lời đồn Ngụy Ngũ nghe được. Ngụy Đại vốn là người không bao giờ để lộ tâm tư, mà lại khiến chị ta mất khống chế như vậy đúng là chỉ có Ngụy Cửu mới làm được.

Tuy thực tế Ngụy Cửu còn chưa chết, thế nhưng đem chuyện Louise chết mà nói là Ngụy Cửu chết đi cho Ngụy Đại, như vậy tuy sẽ khiến Ngụy Đại có chút không cam lòng, thế nhưng chí ít, còn có thể làm Ngụy Đại hoàn toàn kết thúc đoạn tình cảm này.

Như vậy đối với cả hai bên đều tốt.

“Tôi còn một số việc phải tìm chị ta làm đây,” Ngụy Tiếu Ngữ cau mày lại.

“Anh cũng cho người bị thất tình một chút thời gian để tự điều chỉnh lại chứ,” Cố Tiểu Tịch nhún vai, “Tuy anh lúc nào cũng bày ra bản chất tư bản bóc lột ra ngoài, thế nhưng thỉnh thoảng cũng phải thông cảm cho người khác một chút.”

“Chị ta có thể cứ từ từ mà thương cảm, còn chuyện anh thì quan trọng lắm,” Ngụy Tiếu Ngữ tỏ vẻ chẳng hề gì, “Ai mà chẳng từng thất tình, tuy khổ sở đấy nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi.”

“Hai đứa cứ ở đây thảo luận nhé,” Ngụy Tiếu Khiêm uống nốt chỗ Vodka trong ly rồi vẫy tay với Ngụy Thất, “Chúng ta về thôi.”

“Đi thong thả nha,” Ngụy Tiếu Ngữ khoát khoát tay, quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tịch, “Chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy đi, anh nghĩ trong vấn đề công việc không nên để tâm tình ảnh hưởng đến…”

“Em không muốn thảo luận với anh,” Cố Tiểu Tịch khinh thường hắn, cầm ly Pink Lady dịch sang một bên.

“Thì anh chỉ nói vậy thôi, đương nhiên chuyện tình cảm của Ngụy Đại có thể bắt đầu…”

Lúc Ngụy Thất ra khỏi phòng, Ngụy Tiếu Ngữ quay sang nói chuyện với Cố Tiểu Tịch, trong mắt hắn chỉ có mình y mà thôi.

“Mọi chuyện thảo luận ổn chưa?” Ngụy Thất vừa đi vừa hỏi Ngụy Tiếu Khiêm ở bên cạnh.

Ngụy Tiếu Khiêm khẽ gật đầu: “Hẳn là dễ giải quyết thôi, dưới uy hiếp của lợi ích và vũ lực, ai cũng dễ thỏa hiệp hết.”

Đó là là sự thật, hai cậu chủ của Ngụy gia, một người có lực lượng vũ trang, một người siêu kiếm tiền, thật không nghĩ được những người đó vì sao muốn phản đối nữa. Ngụy Thất nghĩ, ông cụ đã sớm lát đường cho họ rồi, nắm giữ lấy mạch máu của Ngụy gia, bọn họ cho dù một ngày bị phản kích, sợ rằng cũng không cần lo lắng lắm.

Ngụy Thất nhìn đồng hồ trên tay, sắp sáng rồi: “Cô Tuyết hẳn đã lên máy bay rồi.”

“Ừ. ” Ngụy Tiếu Khiêm cũng nhìn đồng hồ đeo tay, “Không thấy có cuộc gọi nào, chắc mọi thứ đều thuận lợi.”

Ngụy Thất đưa tay lên ấn mật mã rồi đẩy cửa ra: “Chuyện của Ngụy Ngũ đã điều tra được gì chưa?”

“Chưa, không ai đứng ra thừa nhận,” Ngụy Tiếu Khiêm nhún vai.

Ngụy Thất hỏi: “Muốn uống cà phê không?”

Người phía sau gật đầu.

“Còn những kẻ đã uy hiếp cô Tuyết thì sao?” Ngụy Thất chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

Ngụy Tiếu Khiêm ngồi xuống sofa: “Bọn họ thừa nhận đã từng uy hiếp Tiểu Tuyết, nhưng không thừa nhận đã giết Ngụy Ngũ.”

“Chẳng lẽ không phải bọn họ?” Ngụy Thất có chút do dự, anh đi đến cạnh tủ lấy ra hộp cà phê.

“Không rõ lắm, nhưng người của tôi đang bắt tay vào điều tra,”

“Hẳn sẽ nhanh có kết quả thôi, em không nên lo lắng.” Ngụy Tiếu Khiêm vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên.

Hắn ấn nghe, Ngụy Thất nhìn hắn một cái, rồi qua phòng bếp chuẩn bị pha cà phê. Anh nghĩ nếu như không phải đám người đó, vậy Ngụy Ngũ sẽ chết trên tay ai đây. Anh chưa từng làm công việc điều tra bao giờ, nếu có cảnh sát nhúng tay vào, có lẽ sẽ tìm ra hung thủ nhanh hơn chút chăng.

“Tôi phải ra ngoài chút,” Ngụy Tiếu Khiêm từ bên ngoài nói vọng vào.

“Hả?” Ngụy Thất từ phòng bếp ló ra, “Có việc gì à?”

Ngụy Tiếu Khiêm do dự một chút mới mở miệng nói: “Bọn họ tìm được Ngụy Cửu rồi.”

“Cái gì?” Ngụy Thất ngẩn người, mọi việc không thể nào lộ nhanh như vậy được!

“Không phải… đã chết rồi sao?” Ngụy Thất cảm thấy cổ họng khô khốc. Nếu cái chết của Louise không có ý nghĩa gì… anh nhớ tới cô gái có ánh mắt ngượng ngùng lại do dự kia.

“Ờ, không rõ lắm…” Từ phòng khách truyền đến giọng của Ngụy Tiếu Khiêm, “Chắc xảy ra chuyện gì rồi, hoặc cũng có thể là nhận lầm người…”

Ngụy Thất cầm hộp cà phê, anh dùng việc này để đối phó Ngụy Tiếu Khiêm, kết quả… có thể tưởng tượng ra.

“Tôi đi đây.” Người đàn ông bên ngoài giống như người chồng chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Chờ một chút!” Anh gọi lại.

“Hả?” Tiếng mở cửa truyền tới.

Đường nhìn của Ngụy Thất dừng lại trên con dao đặt trên bàn. Không được nghĩ đến những chuyện không có khả năng! Ngụy Thất cảnh cáo chính mình, tay anh đút vào túi, mò thấy một cái lọ cứng cứng —— đó là thứ Ngụy Cửu đưa cho anh trong tang lễ của Ngụy Ngũ.

“Khi nào muốn giúp em, thì uống nó.”

Lúc đó Ngụy Cửu đã nói như vậy.

Ngụy Thất vặn cái lọ ra, bên trong chỉ có một viên thuốc, anh ngửa đầu lên nuốt vào.

“Tôi khó chịu!” Anh hét lớn, sau đó cấp tốc ném cái lọ ra ngoài cửa sổ.

Ngụy Tiếu Khiêm rất nhanh đi vào: “Làm sao vậy?”

“Tôi không biết…” Ngụy Thất giả bộ suy yếu, tuy anh không thường diễn kịch như Ngụy Tiếu Ngữ, nhưng không có nghĩa là không làm, “Tôi hình như…”

Anh đang nghĩ nên biên ra cái bệnh nào mới tốt đây, chẳng lẽ cứ thế té xỉu?

Vào lúc này, tim bỗng đập dữ dội, cảm giác giống như là đang đứng trống trải trên một tòa nhà cao vạn trượng, mọi thứ trước mắt thậm chí còn biến thành màu đen.

Ngụy Tiếu Khiêm ngẩn người, hắn vừa đỡ lấy Ngụy Thất, đối phương liền từ từ quỳ rạp xuống đất, mặt trở nên trắng bệch: “Ngụy Thất?”

“Tim… đập rất nhanh,” Âm thanh của anh rất suy yếu, dường như phải dùng hết sức mới nói được một câu, “Tôi…”

“Ngụy Thất!”

Giọng nói của Ngụy Tiếu Khiêm như từ nơi rất xa vọng tới. Lúc này trước mắt Ngụy Thất chỉ là một màu đen kịt, điều duy nhất anh có thể nghĩ là thuốc Ngụy Cửu cho hiệu quả nhanh thật đấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.