Tuân Mệnh

Chương 46: Dưỡng nhi cùng dưỡng nữ




Dạo gần đây hình như Kiều Dực rất bận, bận đến mức không có thời gian thúc giục Tống Bạch nhớ ăn cơm, sáng sớm mỗi ngày đã ra khỏi cửa, Tống Bạch vui vẻ đến thanh tĩnh, tìm chìa khóa ra ngoài.

Cậu không nghĩ đến nơi muốn đi, loanh quanh không mục đích, tới gần quảng trường trung tâm, đột nhiên nghe thấy có người gọi: “Tống Bạch!”

Quay đầu lại, là một gương mặt xa lạ.

Sau khi xác nhận lại chút thì đó là một gương mặt xa có phần quen thuộc.

Trên đầu người nọ đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo rất thấp, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, trên mũi còn đeo cặp kính *** cực kỳ khoa trương, lúc này hắn kéo kính râm có chút ngạc nhìn Tống Bạch.

Tống Bạch cảm thấy hình như mình đã gặp y ở nơi nào đó rồi, nhưng nhất thời nghĩ không ra, cho đến khi một cô nữ sinh bên cạnh đột nhiên hét lên: “Aunger!”

“Là Aunger! Đúng không!”

“Trời ạ, là An Kiệt! Mau! Điện thoại… Điện thoại đâu! Để tớ chụp một tấm coi!”

“A a a a a! Aunger I love you!”

“Ký giùm em một chữ đi! Em là fan cuồng của anh đó!”



Dần dần càng ngày càng có nhiều người ập tới, Tống Bạch cứ thế bị chen chúc đẩy tít ra ngoài.

Thì ra là An Kiệt, bảo sao thấy quen mắt, Tống Bạch nhớ hôm qua còn thấy trên tạp chí đưa tin tức về hắn, nói hắn vừa mới đạt được danh hiệu ông hoàng âm nhạc Châu Á.

Nhìn đám đống vây quanh phía xa, Tống Bạch nhún nhún vai, đối với đống fan truy sao hoàn toàn không có hứng thú, vừa xoay người rời khỏi, chợt nghe thấy làn sóng âm thanh đổ dồn về phía mình, đúng lúc đó, An Kiệt lao người đến, Tống Bạch đứng không vững, trượt chân ngã xuống đất.

May mắn An Kiệt nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cậu, kéo mạnh một cái, theo quán tính, cậu va trúng ngực An Kiệt, cứng rắn ấm áp, Tống Bạch bị va đập suýt thì chảy máu mũi.

Ngay sau đó âm thanh xung quanh càng rộ lên.

“Gặp ở ngã tư sau.” Một tiếng đè thấp vang lên bên tai, tim Tống Bạch không khỏi nhảy lên, nhìn thấy An Kiệt ngụy trang kỹ càng, “Xin lỗi, tôi có chút việc gấp.”

Như trốn chạy, hắn vội vàng rời đi.

Click!

Theo tiếng chụp ảnh, bỗng chốc hàng loạt ống kính chĩa về hướng Tống Bạch.

Tống Bạch mặt trắng bệch, vội vàng vươn tay che đi, quay người chạy tới ngã tư.

Không biết chạy bao lâu, mặt cậu đỏ bừng, chợt nhớ tới lời An Kiệt nói, lòng chợt lạnh, An Kiệt biết mình? Hoặc là nói, An Kiệt biết Tống Bạch?

Sao Tống Bạch lại quen biết một người như vậy?

Nghĩ tới đó, một chiếc xe đột nhiên dừng bên cạnh mình, cửa xe mở ra, “Lên đi.”

Tống Bạch chưa kịp nghĩ gì thì thấy An Kiệt cúi xuống, “Cậu muốn lên tiêu đề ngày mai hả? Nhanh lên!”

Khom người chui vào.

“Muốn đi đâu? Chỗ cũ? Kim Sâm? PL quốc tế? Hay là Bất Dạ Thành?”

“Gì cơ?”

“Chẳng lẽ là ở trên xe luôn?”

“Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh.”

Lái xe rời khỏi khu trung tâm thành phố, An Kiệt đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tống Bạch từ trên xuống dưới, nhíu đôi mày xinh đẹp, thắc mắc: “Cậu có ý gì?”

“Những lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng, An tiên sinh.”

Két một tiếng, xe bỗng ngừng lại, An Kiệt lạch xạch châm lửa, “Nghe nói cậu bỏ nghề rồi?”

“Anh ám chỉ…”

“Tống Bạch cậu giỏi nhỉ, cậu cho rằng làm kỹ nữ còn có thể biến trở về trinh tiết liệt nữ đấy à? Cũng không nhìn xem rốt cuộc cậu bị bao nhiêu thằng đàn ông ăn nằm rồi.” Hắn phả một hơi, cả khoang xe tràn ngập mùi thuốc lá.

Tống Bạch nhíu mày, cậu cũng hút thuốc, kể từ khi quen biết Kiều Dực, cái gì cậu cũng thử qua, thuốc lá với cậu mà nói chính là thứ khiến bản thân mình sa đọa, nhưng cậu lại không thích ngửi mùi khói thuốc gián tiếp.

“Tôi nghĩ An tiên sinh anh hiểu lầm rồi, có khả năng tôi không phải Tống Bạch mà anh biết.”

Xuyên qua kính chiếu hậu, An Kiệt híp mắt nhìn Tống Bạch, vẫn trắng nõn như xưa, nhưng ánh mắt thiếu đi phần buông xuôi giãy dụa, lại hơn một phần mê mang cùng khó hiểu.

Hắn khinh miệt, “Sao vậy, giờ ngay cả tôi cũng vờ như không biết?”

Giờ Tống Bạch mới biết mình có bao nhiêu ngốc, cứ thế ngoan ngoãn lên xe hắn, cậu hấp hé miệng, vươn tay định mở cửa xe, lại phát hiện cửa bị khóa.

“Yên tâm đi, tôi không làm gì đâu, cậu không nguyện ý chẳng lẽ tôi còn ép buộc cậu, tưởng mình báu lắm ấy.” An Kiệt cười nhạo một tiếng, giống như thực sự không thèm để ý, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ muốn trò chuyện với cậu thôi, đã lâu rồi… Không ai lắng nghe lời tôi nói.”

Tống Bạch ngẩng đầu, nhìn vào phiến gương phía trước, hầu như không nhìn thấy hắn bởi mái tóc dài che ở cằm càng không thấy rõ biểu cảm, nhưng dáng vẻ hắn hút thuốc có chút sa sút, so với dáng vẻ đẹp trai rạng rỡ khi hắn xuất hiện trước mặt mọi người không bằng một góc, hắn nghiêng đầu, có chút táo bạo tháo hai cúc cổ áo, lộ ra ***g ngực tinh tráng, hình như nhớ về chuyện gì đó, hắn thở hắt ra, ảo não nói: “Làm sao giờ, tôi… tôi nên làm gì bây giờ?”

“…”

“Chắc anh ấy thấy tôi phiền quá, tôi không biết nói với anh ấy như thế nào, lúc anh ấy đưa tôi ra nước ngoài tôi nên biết, anh ấy không muốn nhìn thấy tôi nữa, nhưng… nhưng… Sao anh ấy lại nhẫn tâm đến thế?” An Kiệt rụi đầu thuốc gần như đã tàn hết, lại rút ra một điếu ngậm vào miệng, nhưng không châm lửa, sau đó giọng nói trở nên căng thẳng: “Hôm nay tôi chạy về nước, anh ấy không biết, cậu nói xem, đêm nay đột nhiên tôi xuất hiện trước mặt anh ấy thì không biết cảnh tượng khi ấy sẽ thế nào nhỉ?”

Thế nào ư? Tống Bạch không tưởng tượng nổi, cậu hơi mệt dựa vào cửa xe, mới phát hiện An Kiệt không muốn cậu đáp lại hắn cái gì cả, thuần túy chỉ là muốn cậu lắng nghe mà thôi.

Hắn chịu áp lực rất khó chịu, người của công chúng như hắn, chỉ bằng vài việc vặt vãnh tùy tiện cũng có thể ầm ĩ đến độ mưa máu gió tanh, huống chi là việc này, thậm chí ngay cả bác sĩ tâm lý hắn cũng không dám tìm, nhưng ngoài ý muốn lại tín nhiệm Tống Bạch.

“Tôi nghe tin, gần đây anh ấy cùng người con gái kia qua lại thân cận, kỳ thật tôi đã biết trước lâu rồi, anh ấy luôn yêu chiều cô ta, chỉ cần cô ta muốn cái gì, anh ấy sẽ tặng cái đó… Vì sao nhất định phải là cô ta? Rốt cuộc cô ta có điểm gì tốt? Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô ta là phụ nữ sao?!”

Tống Bạch nhíu mi, đây là vinh hạnh cỡ nào chứ, hình như cậu đã phát hiện ra một chuyện nguy hiểm.

“Tôi thay anh ấy làm bao chuyện, chỉ cần anh ấy nói, tôi thậm chí không hề nghĩ ngợi mà làm, chẳng nhẽ chừng ấy còn chưa đủ? Rốt cuộc anh ấy muốn thế nào? Năm ngoái tôi nói với anh ấy chuyện này, anh ấy sao, một câu cũng không nói, thế là có ý gì? Cứ như vậy đá tôi đi cũng không dứt khoát, khiến tôi cho rằng mình còn có cơ hội, cam tâm tình nguyện thay anh ta bán mạng?!”

“Tôi nhẫn nhịn lâu như vậy, cũng sắp bị anh ấy bức điên rồi, cứ tiếp tục như vậy… cứ tiếp tục như vậy…” Nói rồi, ấy thế mà hắn nghẹn ngào, Tống Bạch có chút kinh ngạc nhìn hắn, thấy hai tay hắn đan sát vào tóc, cả khuôn mặt vùi trong cánh tay, giọng nói cực kỳ bi ai: “Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ chết… chết, chết mất.”

Kỳ thật sống đến chừng này, Tống Bạch vẫn chẳng thể hiểu thứ tình cảm này, rốt cuộc đó là loại cảm thụ như thế nào, mất đi một người, ngay cả hô hấp bình thường cũng không thể?

Kỳ thật như lời Kiều Dực nói, không một ai thiện lương so với Kỳ Quân, càng không có một ai… lòng dạ tàn nhẫn như y.

Y vĩnh viễn không biết cái cảm giác đau đớn nội tâm, bởi vì, y không hiểu tình yêu.

Đọc nhiều sách hơn nữa thì có thể dùng để làm gì chứ? Y đọc biết bao chuyện tình có một không hai thì sao, không tự mình cảm nhận thì hết thảy ngôn ngữ đều uổng phí.

Không biết qua bao lâu, thời gian trôi qua từng chút một, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng An Kiệt thở dài, “Về thôi, cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”

Tống Bạch nhác nghĩ tới mình ra ngoài không mang theo bất cứ thứ gì, hiển nhiên không thể đi về, đành nói địa chỉ, chợt nghe An Kiệt trào phúng: “Tôi tưởng cậu hối cải trở thành con người mới, hóa ra là bám đại gia.”

Tống Bạch không thích cái kiểu An Kiệt khiêu khích châm chọc, nhưng lại chẳng thể phản bác hắn, bởi vì hắn nói đúng, cho dù không phải cậu tự nguyện, nhưng âu cũng là sự thực.

Xe lái vào vườn hoa trung tâm, Tống Bạch thấy sắp đến, vừa định bảo hắn dừng lại, thì thấy An Kiệt đột nhiên phanh gấp, vừa mới không chú ý, cả người cậu nhào về phía trước, nhìn lại, mặt An Kiệt thoắt cái đã trắng bệch.

Xảy ra chuyện gì vậy? Tống Bạch nghi hoặc nhìn theo ánh mắt hắn ra ngoài, cách đó không xa Humin đang đi tới, mà bên cạnh nàng, chính là Đào Thanh Bình.

“Anh ấy… A!” An Kiệt đột nhiên đè nén tiếng cười cực kỳ thấp, giống như nhìn thấy cảnh tượng trời sập xuống, tuyệt vọng tới tột độ, cả bàn tay siết chặt lấy tay lái, đáy mắt đượm sương mờ.

Tim Tống Bạch đánh thịch, dự cảm thấy điềm xấu.

“Anh… Người anh nói lúc nãy… Chính là anh ấy?”

“Cậu nói xem, nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh ấy có thể nguyện ý liếc mắt nhìn tôi hơn một lần không?”

“… Anh có ý gì?”

“Nếu tôi chết, anh ấy có thể hối hận hay không?”

“Anh muốn làm gì?” Tim Tống Bạch bỗng nhiên đập điên cuồng.

“Anh ấy có thể cứ thế hay không, cả đời nhớ kỹ tôi, bất kể làm gì, vĩnh viễn nhớ kỹ.”

Có đôi khi cuối cùng mọi người luôn luôn nghĩ cực đoan như vậy, giống Kiều Dực năm xưa, song lần này, Tống Bạch cái gì cũng không nói, cậu há miệng, nhìn An Kiệt đạp mạnh chân ga, có cảm giác như thể tàu lượn phi như bay đến tận trời cao, trong nháy mắt hai người đình chỉ hô hấp, Tống Bạch trống rỗng, trợn mắt, giống như nhìn thấy thân thể của chính mình bay lên, viu một cái rồi khựng lại một chút lao thẳng từ đỉnh cao kia, cảm giác áp bách mạnh mẽ đập vào mặt, giống như cái ngày thả mình trong không trung ấy, bay lượn tựa như tự do.

Rầm! Một tiếng vang thật lớn quanh quẩn cả khu biệt thự trung tâm.

Máu tươi ấm áp chảy dọc xuống, nong nóng dính dấp, cậu như thể cảm giác được thứ nhiệt độ ấy giao động, hương vị tinh ngọt khiến con người hưng phấn dị thường, Tống Bạch trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy cực kì an tường, không nghĩ tới bất cứ thứ gì, như nghe thấy tiếng sóng vỗ, từng đợt từng đợt một, dội đến tận đáy lòng.

A, thực nhiều cảnh tượng quen thuộc, cái cảm giác này, ấy thế mà lại khiến Tống Bạch hoài niệm quá, khóe miệng cậu câu lên nụ cười, cái loại châm chọc mà thẳng thắn cười nhạt, thâm sâu.

Cùng lúc đó, Kiều Dực lái xe trở về, khi đi ngang qua phát hiện thấy vụ tai nạn gã còn nhìn lướt qua, bên ngoài mọi người ai ai cũng bận rộn, đưa người lên xe cứu thương, sau đó điều tra hiện trường, cảnh sát lập biên bản, ghi chép có vẻ nghiêm túc.

Gã có chút thờ ơ về đến nhà, mới phát hiện trong nhà không một bóng người, cả gian phòng lạnh lùng tăm tối, gã cau mày, bình bịch chạy thẳng lên tầng, không thấy Tống Bạch.

Không biết vì cớ gì, tim gã đập rộn lên, không phải nôn nóng giống khi trước không thấy Tống Bạch đâu, nhiều hơn là sự sợ hãi, như thể đã có chuyện gì xảy ra, trán gã che kín mồ hôi lạnh, bất an trong lòng càng trồi lên, vừa mới xuống tầng dưới thì nghe thấy có người ấn chuông cửa.

Đó là một vị cảnh sát.

“Chào anh, xin hỏi anh là người giám hộ Tống Bạch phải không?”

“… Phải.”

“Là như này, Tống tiên sinh vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, ngay phía trước khu đất trống kia, hiện giờ tình huống tương đối nguy hiểm, có khả năng…”

Trong nháy mắt ấy Kiều Dực cho là mình sẽ chết, tim ngừng đập, cặp mắt trợn trừng nhìn miệng vị cảnh sát luôn máy động, nhưng không có mảy may thanh âm, không nghe thấy bất cứ thứ gì, giống như có cái gì đó cứ xoay quanh trong não, hết vòng này đến vòng khác, sau đó đột nhiên quấn chặt lấy, giống như sít cổ họng gã, rất khó chịu… rất khó chịu!

“Tiên sinh? Tiên sinh?! Tiên sinh anh làm sao vậy, tỉnh lại đi, này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.