Tuân Mệnh

Chương 32: Còn nhỏ có tiền quỷ lớn




Sự việc bị áp xuống, người có tâm đều phát hiện Tống Bạch không bị xử phạt gì, thậm chí ngay cả thái độ thầy cô giáo cũng trở nên mờ ám, gần như hễ nhìn thấy Tống Bạch là đi đường vòng. Bạn học trong trong lớp càng không nguyện ý bắt quan hệ với Tống Bạch mà bất hoà với Trần Quang Sơ, sợ bị tội liên đới, giống hôm Dương Dịch nói đỡ Tống Bạch hai câu, đã bị mọi người bài xích.

Chẳng mấy chốc, đám học sinh truyền lưu vài phiên bản, nói rằng kỳ thật Tống Bạch là thằng *** không biết xấu hổ, trai bao được đàn ông bao dưỡng, còn có kẻ thề thốt nói từng thấy Tống Bạch ngay trước cửa quán bar nổi danh, cùng một người đàn ông ôm vai bá cổ vào một phòng trong khách sạn, sau đó còn không biết như thế nào loan ra, những truyện cũ Tống Bạch nghĩ mà hãi cũng bị phơi ra hết cả, thậm chí còn có ảnh chụp cậu cùng vài gã xa lạ áp sát hôn môi.

Như thể bản thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, nội trong một thước quanh Tống Bạch không có một người, thậm chí cả các thầy các cô, ánh mắt nhìn Tống Bạch mang theo sợ hãi cùng khinh thường. Tất cả mọi người cho rằng, Tống Bạch chính là bị Kiều Dực bao dưỡng.

Tống Bạch cười lạnh, quả thật bọn họ cũng đúng thế thật, hiện giờ đích xác cậu bị Kiều Dực khống chế gắt gao.

Nhịn rồi nhẫn, còn nửa năm nữa, nửa năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi.

Tống Bạch thấy cực kì may mắn tuy rằng chỗ ngồi bị dọn đến góc tận cùng trong phòng, nhưng vẫn gần bên cửa sổ. Cậu không có việc gì chỉ thích nhìn ngắm ngoài cửa sổ, từ vị trí đó nhìn ra, có thể thấy trên sân thể dục có người chạy nhảy loạn xạ, chơi bóng, nô đùa, ngại ngùng, may mắn còn có chim nhỏ bay qua, đậu bên cửa, trừng đôi mắt như hạt châu nhìn Tống Bạch, lúc lắc đầu, giống như đang hỏi, anh trai có vẻ không vui nhỉ.

Giờ vật lý nọ, thầy giáo cầm am-pe kế thao tác, cô giáo tiếng anh đi vào, gõ gõ cửa, “Ngại quá, Tống Bạch có thể qua đây một chút không?”

Giống như nghe được có người đang gọi sinh vật ngoài hành tinh, đám học sinh trong lớp quỷ dị nhìn Tống Bạch, thì thấy cậu đứng dậy, theo động tác phóng khoáng của cậu, vài người ngồi phía sau nhịn không đậu mà nhích lại gần người bên cạnh, sợ nhiễm phải cái gì không tốt.

Cô giáo tiếng anh nhìn Tống Bạch, thoáng áp chế tâm tình của mình, vừa đi vừa hỏi: “Buổi học lần trước nghe em nói chính là tiếng Pháp?”

“Dạ.”

“Tiếng Phảp của em tốt lắm hả?”

“Bình thường ạ.”

Cô giáo tiếng anh khẽ cắn môi, lúc xuống tầng dưới cô liền nói có chuyện muốn nhờ Tống Bạch hỗ trợ.

Thì ra trường học bên Pháp có cử người sang thăm quan khảo sát, đại khái là muốn bàn chuyện nghiệp vụ quan trọng, mà trùng hợp là phiên dịch viên trên đường không cẩn thận xảy ra tai nạn nhỏ không thể đến được, hiện tại người ta đang ở trong phòng hiệu trưởng rồi, tình thế có chút xấu hổ, nên muốn Tống Bạch đến xem có thể giúp chút việc gấp này hay không.

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đến trước cửa phòng hiệu trưởng.

Bước vào thì thấy cả đám người đang đứng, không biết phải làm sao cho đúng, vừa thấy Tống Bạch, thoắt cái vài người tái cả mặt.

“Cô... Người cô tìm chính là...” Giáo vụ ngoại giao đánh mắt nhìn Tống Bạch, không thể hiểu nổi hỏi cô giáo tiếng anh.

Trần Lê Uyên cũng có mặt ở đó, anh ta tiến lên, “Chúng ta lại gặp mặt.”

“Chào ngài, tôi là Tống Bạch.”

“Chào cậu, tôi là Trần Lê Uyên.”

Nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai người tự giới thiệu, bên cạnh là cả đám người nghẹn họng trân trối nhìn một màn này.

“Sự việc ra sao hẳn là cô giáo đã nói với cậu rồi, A Bạch có vấn đề gì không?”

Tống Bạch chớp mắt mấy cái, “Tôi giúp các người thì được gì?”

Thầy giáo vụ ngoại giao lại nhảy ra, “Này... Thằng nhóc này sao lại như vậy chứ... mới tý tuổi đầu...”

Trần Lê Uyên bật cười, “Đãi cậu một bữa, thế nào?”

Liếc mắt nhìn anh ta, Tống Bạch cũng chẳng muốn trở về lớp học, gật đầu đáp ứng luôn.

Vài người không tin Tống Bạch thật sự có thể phiên dịch được gì, nhiều đứa nhỏ, cho dù từng học qua tiếng Pháp, vậy thì cũng chỉ biết một chút đối thoại phổ thông, có thể tự nhiên hào phóng như Tống Bạch cùng người phụ trách bên Pháp chào hỏi, khi một tràng tiếng Pháp lưu loát thốt ra, cằm mọi người cằm đều rơi rụng trên mặt đất.

Nội dung cuộc nói chuyện chủ yếu về phương diện hợp tác và các hạng mục công việc giao lưu học sinh với Pháp, đối với Tống Bạch mà nói không phải là vấn đề lớn, tổng thể coi như thuận lợi, cuối cùng người phụ trách bên Pháp đứng lên nói với Tống Bạch một câu: C ‘est génial!

Đúng như Trần Lê Uyên đáp ứng, buổi chiều đầu khóa anh ta tới đón Tống Bạch, xe trực tiếp lên đường tới khách sạn Trường Thành trên Đông Tam Hoàn Bắc Lộ. (DongSanHuan BeiLu)

“Nhà hàng này đồ Pháp rất không tồi, tôi nghĩ cậu sẽ thích.” Trần Lê Uyên giúp Tống Bạch mở cửa xe.

Tống Bạch ngẩng đầu nhìn cánh cửa chính khí thế, lòng thầm buồn bực, sao ai cũng dẫn cậu đến nhà hàng Pháp vậy? Cậu nghiêng đầu đột nhiên hỏi một câu: “Ngài mời khách?”

Trần Lê Uyên ngây ra một lúc, hiển nhiên không thể nào lý giải được cớ sao Tống Bạch lại hỏi vấn đề đó, thuận theo mà bật cười đáp: “Đương nhiên rồi.”

Dẫn bọn họ vào một gian phòng trang nhã, nơi này cùng nhà hàng ở trường học hoàn toàn không cùng cấp bậc, khung cảnh rất yên tĩnh, ngọn đèn nhàn nhạt, trang trí nội thất rất có cảm giác như ở nhà.

Trần Lê Uyên lật thực đơn giới thiệu: “Nơi này ngoại trừ nấm cục, các món truyền thống nổi tiếng của Pháp đều rất ngon, như món salad cá hồi hun khói, ốc sên Pháp nướng, beefsteak phối với gan ngỗng rán còn cả tôm hùm chiên bơ nữa cũng rất có tiếng, thử một chút chứ?”

Tống Bạch nhịn không được bật cười: “Nhiều như vậy tôi ăn không hết.”

“Không sao, mời khách mà, chúng ta phải ăn cho bằng sạch.” Vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Tống Bạch phì một tiếng bật cười.

Trần Lê Uyên cũng phì cười theo, vươn tay xoa xoa đầu cậu, “Trẻ con nên ra dáng trẻ con mới phải, cả ngày chưng ra mỗi một bản mặt, khác nào lão già xấu xí chứ.”

Tống Bạch bĩu môi một cái, “Tôi đã đủ mười tám rồi, đâu còn là trẻ con nữa.” Nhưng tâm đã sớm già rồi.

“Bây giờ mới mười tám thì sao, trong mắt tôi chỉ là nhóc con thôi.”

“Phải rồi, anh khá dừ rồi mà.” Tống Bạch cười nói.

Trần Lê Uyên vẻ mặt ứ đọng, “Tôi đang trong độ hoàng kim chứ bộ.”

Gọi thức ăn ngon, Tống Bạch tao nhã hưởng thụ bữa tối, Trần Lê Uyên mở một chai rượu đỏ, vị chua quen thuộc xông vào mũi, Tống Bạch nhịn không được hít sâu một hơi, “Chteau Cheval Blanc...”

“Hả?” Trần Lê Uyên kinh ngạc phát tiếng xem thường, “Cậu mà cũng uống rượu?”

Tống Bạch lắc đầu, “Không hay uống cho lắm.”

“Cũng đúng, cậu mới thành niên chưa được bao lâu, cơ mà nhìn bộ dáng cậu cũng đâu có giống người sẽ ngoan ngoãn tuân thủ pháp quy pháp luật và kỷ luật.” Anh ta lắc lư ly rượu, sau đó lại kêu người thay Tống Bạch rót chút vang đỏ, “Nào uống chút chứ?”

“Cám ơn.” Tống Bạch nhìn ly rượu nho trong suốt hệt như nhìn người yêu, chậm rãi lắc ly rượu, nhu thể mê muội kề sát vào miệng ly, chậm rãi hít vào hương thơm ngào ngạt kia, nhấp một ngụm, cảm thụ vị chua ngọt đọng tại khoang miệng dần lan rộng ra, môi răng đều đượm mùi vị đặc biệt ấy.

Tống Bạch trời sinh đã thanh lãnh, nhưng mặt mày lại mang theo vẻ quyến rũ, dưới ánh đèn dáng vẻ cậu phẩm rượu mà ẩm, khiến người nhìn không uống cũng phải say theo, lông mi cậu vừa dài vừa cong, phủ xuống đáy mắt mảnh bóng nhỏ, chất lỏng màu đỏ sậm ánh lên gò má cậu vệt đỏ, càng khiến sắc mặt cậu thêm tái nhợt.

“A Bạch thích rượu?”

“Không.” Tống Bạch khẽ hé môi, “Chỉ... Cảm thấy an tâm.”

Bao nhiêu lâu nay, Tống Bạch là người duy nhất mà Trần Lê Uyên gặp được khiến anh ta cảm thấy thư thái, chủ đề cậu nói luôn đúng chừng mực, không xâm phạm đến sự riêng tư, đối với điều gì anh ta không muốn nói, cậu cũng sẽ không gạn hỏi từng câu, đồng thời anh ta có con mắt rộng lớn lại từng đi rất nhiều nơi, khi anh ta giới thiệu một nơi có dân tộc thiểu số vừa đặc biệt lại quái dị, Tống Bạch cứ mở to hai mắt, dáng vẻ rất đỗi ngạc nhiên.

” Lúc ấy tôi cũng sợ ngây người, tôi vừa nghĩ tới đêm tân hôn phải có mẹ vợ đứng một bên chỉ đạo là nhịn không được muốn cười, nhưng xem ra người địa phương ở đó lại thấy cực kỳ bình thường, tiếc là sau đó tôi phải chạy máy bay đi luôn, nên không thể ở lại hỏi chú rể trải qua đêm đó thế nào.”

Tống Bạch nhịn không được không ngừng cười khúc khích, “Chuyện này khiến tôi nhớ đến lúc tôi còn ở Pháp gặp phải một chuyện, đó là tại vùng nông thôn, tân hôn cô dâu sẽ giấu một quả trứng gà vào trong túi áo, sau đó lúc động phòng, ra vẻ ngã sấp xuống, làm trứng gà bể vỡ, nghe nói chuyện đó tượng trưng cho việc có thể sinh con gái.”

Trần Lê Uyên cười nhạt, nhìn Tống Bạch híp mắt khóe miệng cong cong, tâm tình của anh ta cũng nhịn không được tốt lên, “A Bạch đã ở Pháp bao lâu?”

Câu này vừa hỏi mặt Tống Bạch cương lại tức thì, cậu chớp chớp mắt, niềm vui thích trôi sạch mất, bình thản nói: “Không lâu lắm.”

Thấy cậu không muốn tán gẫu tiếp, Trần Lê Uyên cũng không hỏi nhiều, thấy cũng sắp đến chín giờ, anh ta nói: “Để tôi đưa cậu về thôi.”

Bấy giờ Tống Bạch mới ý thức tới hiện tại đã muộn chừng nào.

Cậu đứng dậy nói với Trần Lê Uyên rằng: “Quả là một bữa tối vui vẻ, cám ơn ngài đã chiêu đãi.”

“Đừng nói vậy, là cậu giúp tôi đại ân mới phải.” Y cầm lấy chiếc âu phục, mới ra tới cửa thì phát hiện bên ngoài mưa rơi, gió mang theo mưa bụi thổi đến, hơi lạnh thoang thoảng.

Tống Bạch nhịn không được bắt đầu nổi da gà, ngay sau đó trên vai thoáng nặng, Trần Lê Uyên khoác chiếc áo lên người cậu, mang theo hương vị thành thục của đàn ông trưởng thành, Tống Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy y cười nói: “Đừng để cái lạnh làm ảnh hưởng, ngày mai còn phải đi học nữa, cáo ốm xin nghỉ cũng không tốt.”

Tống Bạch bĩu môi, “Có anh mới cáo ốm xin nghỉ ấy.”

Trần Lê Uyên cười ha ha, theo bản năng vươn tay xoa xoa đầu cậu, một luồng ánh mắt như mũi tên bắn tới, không hề có độ ấm, giống như có thể biến thành thực thể.

Hai người theo bản năng quay sang bên vừa thấy, bên đường cái đối diện, Kiều Dực tựa vào bên cạnh cửa xe, cũng không bung dù, cả người ướt đẫm đứng đó, lạnh lùng nhìn hai người họ.

Mặt Trần Lê Uyên khẽ cương, thấy Tống Bạch đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập chán ghét.

“Cậu ta... Xem ra tôi không có vinh hạnh đưa cậu về rồi.”

Dứt lời, Kiều Dực đã đi tới, trong mưa đêm tầm mắt phi thường kém, chỉ nghe thấy một tiếng bén nhọn phanh lại, ngay sau đó có người nhô đầu ra mắng: “Mẹ mày muốn chết à?!”

Kiều Dực liếc người nọ một cái, âm trầm nói: “Biết mày còn dừng!”

Toàn bộ khuôn mặt Tống Bạch lãnh tới tột độ, cậu hừ một tiếng, thấp giọng trào phúng: “Thật đáng tiếc.”

Cũng không biết là đáng tiếc không có đâm chết Kiều Dực hay là đáng tiếc Kiều Dực đến làm khoảng thời gian tốt đẹp của cậu phải dừng lại.

Gió lớn dần, Kiều Dực tựa như con sói đầu đàn, cặp mắt hung ác mà nguy hiểm, vẻ mặt u ám đáng sợ, “Lại đây.”

Tống Bạch nhìn gã một cái, theo bản năng lui về phía sau một bước, lần này trực tiếp châm ngòi đẩy Kiều Dực tức giận đến cực hạn, “Tôi con mẹ bảo em qua đây!” Gã một phen lôi Tống Bạch qua, Tống Bạch lảo đảo một cái, cả người đánh vào trước ngực gã.

“Kiều thiếu...”

” Câm miệng!” Gã trừng Trần Lê Uyên, “Tôi mẹ nó muốn bóp anh chết ngay lập tức!”

“Kiều Dực anh nổi điên cái gì!” Tống Bạch ăn đau, cố sức giãy dụa, lại bị gã kiên quyết siết thật chặt, không lọt một khe hở nào.

“Kiều thiếu cậu đừng hiểu lầm, hôm nay A Bạch giúp tôi chuyện gấp, thế nên...”

“A Bạch để anh gọi à?” Giọng Kiều Dực đè cực thấp, lại thoáng nhìn thấy âu phục trên người Tống Bạch, mặt mày như thể muốn ăn thịt người, “Giỏi, giỏi lắm! Ông đây mỗi ngày vây quanh em hỏi han ân cần em còn chẳng vừa lòng, nhìn thấy thằng khác đã dán đến rồi, còn vờ thanh cao cái quái gì hả? Ông đây không thể thỏa mãn em à?!”

Tống Bạch trầm mặt xuống, “Kiều Dực anh xem tôi là hạng người gì?!” Giọng của cậu rất rất thấp, bị kẹp trong gió, lập tức liền bay xa.

“Hạng gì thì chính em biết rõ! Xem ra đối với em tốt quá, em được đằng chân lân đằng đầu, vứt hết sắc mặt cho ông đây nhìn đúng không! Xem hôm nay ông không dạy bảo em một trận tử tế thì ông không phải họ Kiều!”

“Kiều thiếu cậu hãy bình tĩnh lại đã, sự tình không phải như cậu nghĩ!”

“Anh cút! Ông đây dạy vợ mình anh đừng có mà nhúng tay vào!” Dứt lời, lột lấy chiếc áo khoác trên người Tống Bạch rồi vứt vào mặt Trần Lê Uyên.

Mặc cho Tống Bạch giãy dụa, gã khiêng Tống Bạch chạy sang bên đường đối diện, Trần Lê Uyên quýnh lên, sợ Kiều Dực làm ra chuyện gì bèn vọt lên, “Cậu muốn làm gì hả! A Bạch chỉ cùng tôi ăn một bữa cơm! Cậu nổi điên đến mức này à?!”

“Trần Lê Uyên lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám động chút tâm tư nào với người của ông đây, tôi con mẹ nó sẽ đạp đổ nhổ tận gốc cái công ty kia của anh, không tin anh cứ thử nhìn mà xem!”

Tống Bạch bị ném vào trong xe, Kiều Dực lập tức đạp chân ga, chẳng dè chừng ngày mưa đường sá trơn trượt tầm mắt không tốt, rất có vẻ trực tiếp đi tìm chết.

Mất một lúc lâu Tống Bạch mới thuận khí rồi ngồi lại, nhìn Kiều Dực phía trước thần sắc bất định, giọng Tống Bạch trầm xuống, “Sao anh biết tôi ở đây? Anh theo dõi tôi?”

“Tống Bạch, em thực cho rằng ông đây không dám động vào em sao?” Kiều Dực đột nhiên nói vậy, sắc mặt Tống Bạch trắng nhợt, cả người vô thức lùi ra phía sau, “Anh định làm gì?”

Khóe miệng gã nhếch lên tia cười nhạt, “Làm gì à? Đợi lát nữa em sẽ biết thôi.”

“Kiều Dực anh... anh không thể làm thế, bố anh đã đáp ứng tôi...”

Kiều Dực không nói lời nào, mím môi tăng tốc độ, cảnh sắc ngoài cửa sổ hoàn toàn nối liền thành một dải. Tống Bạch cầm không đậu run rẩy cả người, xe dừng lại, cậu bật dậy, mở cửa chạy ra ngoài, lại bị Kiều Dực một phen túm chặt, “Em chạy đi! Còn nhớ tôi đã nói gì không? Còn chạy nữa, tôi đánh gãy chân em đó.”

Tống Bạch gào thét lên, nhưng bên ngoài vắng vẻ chẳng có lấy một người, tiếng mưa rửa trôi tiếng cậu không sót một từ, Tống Bạch không ngừng giãy dụa: “Kiều Dực anh điên rồi! Anh định làm gì! Mau buông tay!”

Một mạch lôi Tống Bạch vào phòng, cậu điên cuồng muốn tránh thoát, nhưng cậu nào phải là đối thủ của Kiều Dực còn chọc gã nổi điên, mặc cho người trong tay là Tống Bạch, vung tay đánh, đầu óc Tống Bạch trống rỗng, đột nhiên ngất đi.

Trong nháy mắt cậu sắp ngã xuống, Kiều Dực ôm lấy cậu, điên dại nhìn khuôn mặt của cậu, nhả ra từng chữ từng chữ một từ hàm răng: “Đừng bao giờ nói buông tay trước mặt tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.