Tứ Vương

Quyển 1 - Chương 9




Editor : ChiMy

Diệp Thành Huân hoài nghi nhìn Thẩm Quân Nhã ở đối diện, trong lòng càng thêm nghi ngờ, hôm nay cô tìm mình ra chỉ để nói những điều này? Sao đột nhiên cô ấy có hứng thú với chuyện của Chân Chân như vậy?

Nhưng ánh mắt sáng quắc của cô nhìn mình chằm chằm, hình như rất quan tâm đến vấn đề này, vì vậy rất quả quyết hỏi ngược lại, "Em biết sao?" Vốn chỉ ôm tâm trạng thử hỏi, cũng không ngờ tới ——

Cô thành thật trả lời: "Dĩ nhiên, bởi vì cô ấy là em gái của em."

"Em nói cái gì?" Giọng nói của Diệp Thành Huân không tự chủ lớn hơn rất nhiều, rõ ràng rất kích động, thật sự là em gái của cô sao? Chuyện cười gì đây? Tại sao lại như vậy?

Thẩm Quân Nhã đã sớm dự đoán được anh sẽ có phản ứng này, đùa giỡn cái muỗng trong tay, "Cô ấy là đứa con do ba tôi và người phụ nữa khác ở bên ngoài sinh ra."

Thật ra thì, cô rất muốn nói khó nghe hơn nữa, nhưng cố kỵ việc phải thương lượng kế hoạch lớn, chỉ đành phải dùng lời tương đối bình thường để diễn tả, sắc mặt cũng ngụy trang rất bình tĩnh.

Diệp Thành Huân hoàn toàn sững sờ, nói như vậy, Chân Chân là em gái ruột cùng cha khác mẹ với Thẩm Quân Nhã sao? Ông trời thật đúng là đùa giỡn anh! Đầu tiên thì anh thích người chị, sau đó lại thích cô em. . . . . .

"Đây là sự thật sao?" Anh hơi khó mà tin được đây là sự thật, cũng nhất thời hiểu được vẻ mặt buồn bã của Chân Chân ở sân bay, khẳng định cô cũng không ngờ tới chân tướng sự tình là như vậy, vậy mà trở thành em gái của Thẩm Quân Nhã?

"Đương nhiên là thật, chuyện như vậy em sẽ lấy ra đùa giỡn hay sao? Nói thật, lúc em biết cô ấy là em gái của em cũng sợ hết hồn, người cha vĩ đại mà em vô cùng kính trọng cũng sẽ. . . . . ." Thẩm Quân Nhã vừa nói vừa nặn ra vài giọt nước mắt khổ sở, cố ý khiến bản thân trở nên thật đáng thương.

Diệp Thành Huân yên lặng, mặc dù anh chưa trải qua chuyện như vậy, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, vẫn sẽ có chút rối rắm, dù sao cũng người cha mình đã kính trọng nhiều năm, đột nhiên biết được ông ấy cũng không tốt như trong tưởng tượng của mình, nhất định sẽ hơi khó chịu.

". . . . . . Vậy cha em có ý gì?"

Thẩm Quân Nhã lau nước mắt một cái, "Đương nhiên là ba em muốn đón con gái thất lạc nhiều năm về nhà, chỉ tiếc đã qua hơn hai tháng, người ta còn không thèm để ý tới ông ấy, làm cho ông ấy suốt ngày chán nản, em nhìn đến trong lòng khó chịu, anh nói xem em và mẹ em cũng không có ý kiến rồi, cô ấy còn muốn chúng tôi thế nào đây?"

"Cuộc sống lúc nhỏ của Chân Chân rất khổ, vốn cơ thể mẹ cô ấy không được tốt, một người độc thân mang theo đứa trẻ sống không dễ dàng, chắc hẳn cô ấy nhất thời không thể nào chấp nhận được đột nhiên xuất hiện một người là cha của mình." Dù sao Diệp Thành Huân và Lương Chân Chân cũng lớn lên cùng nhau, vẫn tương đối hiểu rõ tính cách của cô.

"Cũng bởi vì khi còn bé trải qua cuộc sống cực khổ, cho nên ba em mới muốn bù đắp cho cô ấy! Trở về làm nhị tiểu thư nhà họ Thẩm không phải rất tốt sao, như vậy mặc kệ cô ấy đi tới đâu cũng sẽ không có người xem thường cô ấy, càng không cần vì tiền mà đi làm loại chuyện đó." Thẩm Quân Nhã tiếp tục diễn thành một người chị tốt, câu nói sau cùng nói rất nhỏ.

"Em đừng nói Chân Chân lung tung!" Giọng nói của Diệp Thành Huân cao lên.

Bàn tay của Thẩm Quân Nhã nắm chặt váy, trong lòng càng hận Lương Chân Chân hơn, vốn người đàn ông anh tuấn dịu dàng này thuộc về mình, nhưng hôm nay lại một lòng hướng về Lương Chân Chân, sao cô có thể không tức giận đây? Dường như trong một đêm thế giới đã đảo lộn, khiêu chiến với sự kiêu ngạo và tự tin của cô, người đàn ông cô yêu không muốn liếc mắt nhìn cô, ngược lại cảm thấy hứng thú Lương Chân Chân có vẻ ngoài xấu xí!

Người đàn ông trước kia xem cô là nữ thần trong lòng cũng thay đổi, không để ý tới cô nữa, cũng thờ ơ trước nước mắt và sắc đẹp của cô, trái tim cũng hướng về đứa em gái Lương Chân Chân của anh ta!

Đàn ông thì cũng thôi đi! Nhiều lắm cô chỉ tức một chút! Nói không chừng sau này còn có thể gặp được người tốt hơn, chuyện làm chô cô vô cùng tức giận chính là Lương Chân Chân là đứa con hoang do ba cô và người phụ nữ khác sinh ra! Tin tức này giống như là sấm sét giáng xuống đầu cô, quăng một tảng đá cứng vào mặt hồ tĩnh lặng, làm cho cô vô cùng phẫn nộ, không thể bình tĩnh!

Tại sao? Tại sao cô ta từ vịt con xấu xí đã nhảy đến trung tâm sân khấu! Không chỉ mê hoặc bọn đàn ông xoay quanh, mà còn cướp đi người ba và tài sản thuộc về cô! Nghĩ đến đây, cô cảm thấy máu cả người mình đều đang sôi trào, có loại kích động muốn đẩy cô ta vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà, bây giờ cô phải nhịn, trong lòng cô đã có một kế hoạch, nhưng kế hoạch này phải có Diệp Thành Huân phối hợp mới được, nếu không sẽ không có cách nào tiến hành được.

"Cũng khó trách, thời gian trước anh không có ở trong nước, dĩ nhiên không biết những chuyện xảy ra trong thời gian này." Thẩm Quân Nhã ưu nhã bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một miếng.

Sự tò mò của Diệp Thành Huân bị gợi lên, mặt trầm xuống hỏi "Chuyện gì?"

"Lúc ấy khắp nới ở thành phố C đều đồn đãi là nhìn bề ngoài cô ấy thanh thuần đáng yêu, thật ra thì công phu quyến rũ đàn ông rất lợi hại, bị rất nhiều đàn ông bao nuôi qua, thường. . . . . . cả đêm không về."

"Không thể nào! Những thứ này đều là lời đồn!" Diệp Thành Huân nắm chặt quả đấm, gân xanh nổi lên.

Thẩm Quân Nhã giả vờ lộ ra biểu tình sợ hãi, mang theo tiếng khóc nức nở: "Cũng không phải là em nói, anh dữ với em làm cái gì? Dù sao cô ấy cũng là em gái của em, em có thể nhìn cô ấy đi vào trong ngõ cụt sao? Nói cho anh nghe những chuyện này cũng chỉ hi vọng anh có thể khuyên nhủ cô ấy, trở về nhà họ Thẩm sớm, cũng tránh cho mình chịu khổ cực như vậy, rất nhiều người nằm mơ cũng muốn có một người ba giàu có từ trên trời rớt xuống, cô ấy có phước, đã có sẵn còn không cần."

"Chân Chân là người rất có chủ kiến, cô ấy sẽ không nghe lời anh khuyên." Cảm xúc của Diệp Thành Huân dần dần bình tĩnh lại, thật ra thì, trong lòng anh vẫn luôn rất rõ ràng, phí giải phẫu 60 vạn kia của mẹ tuyệt đối không phải tự nhiên chui ra, đối với hành vi bán mình của Chân Chân làm cho anh rất đau lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô lực, tất cả đều là bị thực tế bắt buộc, đây cũng là nguyên nhân anh ra sức phấn đấu như thế, anh chỉ muốn cho mẹ và Chân Chân có điều kiện sống tốt.

Trước khi đến Argentina, anh cũng từng nghi ngờ, có điều vẫn không muốn tin đây là sự thật mà thôi, hôm nay nghe Thẩm Quân Nhã nói như vậy. Nói ra rõ ràng như vậy, anh vẫn cảm thấy rất xúc động, càng không có cách nào tưởng tượng sao Chân Chân gắng gượng qua được, đừng nói cô chỉ là một cô gái, ngay cả anh là đàn ông, cũng chưa chắc chịu nổi lời đồn như vậy.

Chỉ sợ, cũng nhờ người đàn ông kia sử dụng quyền lực đè ép tất cả tin tức này xuống, nếu không phải như thế, Chân Chân còn có thể sống ở thành phố C không?

"Cho dù không nghe cũng phải khuyên! Bây giờ cô ấy còn trẻ, rất xinh đẹp, cho nên người đàn ông kia vẫn cưng chiều cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, khi nào người đàn ông kia kết hôn, cô ấy muốn khóc cũng không kịp. Anh cũng biết, ở thành phố C, Đằng thiếu gia chính là biểu tượng cho vương giả, anh cảm thấy lấy thân phận và địa vị của anh ta có thể lấy Lương Chân Chân sao? Đàn ông mà! Chỉ nhất thời ham mới mẻ, nào có mấy ai nghĩ tới sau này." Thẩm Quân Nhã cố ý châm dầu vào lửa.

Diệp Thành Huân cau mày, Đằng thiếu gia đối với anh mà nói, quả thật chính là như sấm bên tai! Sao anh có thể không biết, dù thế nào anh cũng không nghĩ đến Chân Chân sẽ cùng anh ta. . . . . . Đây rõ ràng là chuyện không có tương lai, sao Chân Chân lại ngu như vậy đây?

Mặt anh lộ vẻ khổ sở, hai tay ôm đầu, mày nhíu chặt một chỗ, không biết làm sao mới phải.

Thẩm Quân Nhã rất hài lòng khi nhìn thấy bộ dáng này của anh, bình tĩnh tự mở miệng, "Thật ra thì, cũng không phải là không có biện pháp."

"Biện pháp gì?" Diệp Thành Huân liền vội vàng hỏi.

"Trước tiên em hỏi anh...anh ghét bỏ cô ấy không? Có phải chỉ cần cô ấy nguyện ý trở lại bên cạnh của anh, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời hay không?" Thẩm Quân Nhã tiếp tục giả làm người tốt, lời này nói ra chính cô cũng không biết cô muốn nôn cỡ nào, thật may là cô chịu đựng được.

"Anh sẽ không ghét bỏ cô ấy." Diệp Thành Huân lắc đầu một cái, Chân Chân làm vậy là vì cứu mẹ, anh không có tư cách gì ghét bỏ cô?

Câu trả lời khẳng định này làm cho Thẩm Quân Nhã ghen tỵ, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, "Vậy thì tốt, đột nhiên em nghĩ ra một phương pháp xử lí vẹn cả đôi đường, vừa có thể làm cho cô ấy cách xa Đằng thiếu gia lại làm cho hai ngươi hòa hợp như lúc ban đầu, cũng không biết anh có chịu phối hợp hay không."

"Biện pháp gì?" Nếu quả thật có biện pháp tốt, anh đương nhiên đồng ý thử.

"Thật ra thì, rất đơn giản, chỉ cần hai người chụp ảnh thân mật là được." Ngoài mặt Thẩm Quân Nhã giả bộ lạnh nhạt bình tĩnh, trong lòng thì đang gầm thét: Lương Chân Chân! Kết cục khi đắc tội tao không phải mày có thể chịu đựng nổi đâu!

"Chụp ảnh thân mật?" Diệp Thành Huân hơi buồn bực.

"Đúng, kế hoạch cụ thể là như vậy. . . . . ." Thẩm Quân Nhã nhẹ giọng nói.

Sau khi nghe xong, Diệp Thành Huân trầm mặc, tất nhiên biện pháp này có thể được, nhưng hành vi quá mức. . . . . . bỉ ổi, đến lúc đó nhất định Chân Chân sẽ trách mình.

Thẩm Quân Nhã chỉ sợ anh không chịu phối hợp với mình, chỉ đành phải giả bộ đáng thương, "Em cũng biết rõ đây là hạ sách! Nhưng không phải là không có biện pháp khác sao? Anh cho rằng em muốn sao! Chân Chân là em gái ruột của em, sao em có thể hại cô ấy? Hơn nữa, không phải là em hiểu tính cách của anh sao? Cảm thấy anh và cô ấy rất xứng đôi, đến lúc đó em còn có thể nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt ba em."

Quả thật cô rất dụng tâm tính toán, lời này đã nói trúng lòng của Diệp Thành Huân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.