Tứ Vương

Quyển 1 - Chương 8




Bọn hắn âm hiểm, độc ác, xảo trá. Bọn hắn hãm hại trung lương, bọn hắn nịnh nọt quân thần, bọn hắn hại nước hại dân, hết thảy từ xấu xa trong cuộc sống chính là để hình dung bọn hắn. Nhưng có thể khẳng định một điểm, cuộc sống của gian thần tuyệt đối phải là giàu có, xa hoa cùng hoang dâm, chưa từng nghe nói qua gian thần nào lại xui xẻo như thế, thê thảm như vạy.

Rất không may, Đại Minh Hồng Vũ triều Tiêu Phàm Tiêu Đồng Tri, lại là người dẫn đầu khai sáng nên loại gian thần đó.

Một gian thần mà toàn thân không có xu nào, nhà chỉ bốn bức tường, thật sự đủ thê lương, chưa từng có triều đại nào gian thần lại vô dụng đến thế.

Đầu sỏ tạo thành tình trạng túng quẫn như vậy chính là vị chuyên tán tài cùng với bại gia Thái Hư lão bất tử.

Tiêu Phàm hiện có một loại cảm xúc muốn khi sư diệt tổ.

Thật vất vả mặt dày mày dạn móc từ Yến Vương được ba ngàn hai lượng bạc hối lộ, lại dưới sự khẳng khái hào phóng của Thái Hư lão đạo mà toàn bộ bay mất, một chút cũng không còn, hầu hết biến thành quần áo trang sức của lão bất tử Thái Hư.

Tiêu Phàm có một vấn đề giấu ở trong lòng đã lâu .

- Tại sao muội lại chôn bạc trên mặt đất rồi trồng một cây tiên nhân chưởng bên trên?
Tiêu Phàm hỏi Tiêu Họa Mi, vấn đề này hắn suy nghĩ đã lâu vẫn không nghĩ ra nổi.

- Muội. . Muội chỉ làm ký hiệu thôi mà!
Tiêu Họa Mi chùi nước mắt, thút thít đáp.

Tiêu Phàm gật đầu, đáp án này rất hợp logic, hơn nữa trong truyện kể ngày xưa cũng có người từng làm như vậy, có vẻ từ cổ chí kim những người chôn bạc đều không có ai thông minh, ngốc nghếch ở chỗ trên nơi cất giấu còn dựng một tấm bảng, trên mặt viết “Ở đây không có ba trăm lạng bạc” hoặc là như lúc này tại trong rừng đào lại trồng một cây tiên nhân chưởng.

Được rồi, Họa Mi mới chỉ mười hai tuổi, tuy rằng trải qua mưa gió, nhưng có thể khẳng định trước kia chưa từng có kinh nghiệm giấu ngân lượng.

Có một số việc phải do làm hay quen tay giống như trải qua mưa gió. Giấu ngân lượng cùng nhìn thấy cầu vồng chính là những việc như thế!

- Lần sau lúc giấu bạc, chúng ta đặt thêm phía trên một chiếc bẫy thú, có thể bẻ gãy tay đám trộm.
Tiêu Thần đành phải an ủi làm cho Tiêu Họa Mi đang thương tâm gạt lệ.

Họa Mi kiên định gật đầu, đôi mắt sáng lên nói:
- Cần phải đề phòng đạo sĩ gia gia như đề phòng kẻ cướp!

Tiêu Phàm khen:
- Giỏi lắm!

Một lớn một nhỏ tại thời điểm này có chung nhận thức.

Nhưng dù nghĩ được như thế cũng không áp dụng được vì hiện tại hai người căn bản là đám cùng đinh.

Lấy ra túi tiền so với mặt còn nhẵn hơn, Tiêu Thần nhìn Họa Mi hỏi:
- Muội còn có bạc sao?

Tiêu Họa Mi so với hắn càng chán nản lắc đầu.

Tiểu nha đầu chân không bước ra khỏi cửa, lại đem ba ngàn lượng bạc chôn cả tại hậu viện, căn bản chưa từng nghĩ phải mang theo bạc.

Tiêu Thần thở dài:
- Xong rồi, Tiêu gia chúng ta một lần nữa trắng tay, phải làm sao đây?

Tiêu Họa Mi cười cười, khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn bỗng chốc hóa tà ác như ác ma, “Ba” một tiếng, trên bàn xuất hiện hai thanh chủy thủ hàn quang lóng lánh, một lớn một nhỏ.

Tiêu Thần khẽ hít một ngụm khí lạnh:
- Giết sư phụ?

Tiêu Họa Mi lắc đầu:
- Chúng ta đi cướp.

Quả nhiên trời sinh một cặp, ngay cả tính nết cũng giống nhau!

Tiêu Thần phát lạnh, xem ra phải tăng cường giáo dục cho tiểu hài tử này, mới tí tuổi đã có suy nghĩ đánh cướp, có xu thế phát triển theo tính cách khủng bố, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.

- Ăn cướp là không tốt, đối với người ta không lễ phép.
Tiêu Phàm lắc đầu, bác bỏ biện pháp thiếu lý trí này, sau đó hắn thở dài, lông mày nhíu lại nói:
- Ta phải nghĩ ra biện pháp khác, anh hùng hảo hán không thể để cho một đồng tiền bức tử.

Sóng to gió lớn chốn cung đình còn qua nổi, nếu do nghèo mà chết, các sử học gia đời sau sẽ đánh giá vị gian thần uất ức đến cực điểm này thế nào?

Kiếm tiền bằng cách nào? Đây là vấn đề mà tham quan ngày đêm lo nghĩ!

Tiêu Phàm hiện tại cũng không thể không nghĩ tới vấn đề này!

Dựa vào chút bổng lộc còm nhom từ triều đình? Quên đi, chờ bổng lộc phát đến, Tiêu gian thần đã sớm chết đói, vả lại bổng lộc của Hồng Vũ triều không phải là thấp bình thường, một thất phẩm tri huyện bổng lộc một năm là chín mươi thạch gạo, một lượng bạc có thể mua hai thạch gạo, nói cách khác một thất phẩm tri huyện nếu không tham ô thì một năm tổng cộng chỉ được bốn mươi lăm lượng bạc.

Đối với quan viên một nhà gồm người thân, đầy tớ, rồi tiệc tùng mà nói, chút ngân lượng ấy có tích sự gì?

Tiêu Phàm lập tức bác bỏ ý tưởng muốn làm thanh quan, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, bụng không ăn no làm gì có sức mà giả bộ quan tốt.

Còn một biện pháp khác là nhận hối lộ, tuy Hồng Vũ triều trừng phạt phi thường nghiêm khắc đối với tham quan, nhưng bổng lộc thật sự quá thấp, không tham căn bản không nuôi nổi gia đình, cho nên càng nghiêm cấm tham ô lại càng có nhiều tham quan, đây cũng là thất bại trong các biện pháp chính trị của Chu Nguyên Chương, ngươi đem bổng lập cho đại thần thấp như vậy, mọi người không tham thì còn cách nào? Con người ai cũng muốn sống sót trước đã, cho dù mất đầu cũng đành làm thế.

Nhưng trên quan trường tham ô cũng có quy củ của tham ô, các đại thầm đều hiểu ngầm với nhau, tham có thể, nhưng không thể ăn quá khó nhìn, tham ô cũng phải chú ý đến dáng vẻ thể diện của quan viên, ăn quá khó coi sẽ khiến người ta khinh bỉ, thậm chí hạch tội.

Làm cho người phiền não chính là tham ô trên quan trường đến cùng có quy củ gì, Tiêu Phàm vẫn chưa hiểu được, điều này thật sự là chuyện rất tổn hao tâm trí, trước khi chơi trò chơi dù sao cũng phải rõ ràng hết quy tắc, bằng không sẽ bị người ta hạ nốc ao, Tiêu Phàm hôm nay còn chưa có cường đại đến mức phá hư được quy tắc vốn có rồi thành lập ra quy tắc mới.

Trong lúc Tiêu Phàm ngồi ở nhà hao tổn tâm trí nghĩ cách kiếm tiến thì bên toàn có tin tức truyền đến.

Đinh Sửu khoa án kết án, danh sách cống sĩ được dán tại cửa lễ bộ nha môn, đám cử nhân phương bắc vẫn không phục, cho rằng bảng vàng dù đã được sửa nhưng triều đình vẫn không nghiêm trị đám cẩu quan trong ban giám khảo làm rối kỉ cương phép nước, bọn họ cảm thấy bất công.

Chu Nguyên Chương vì thế hạ lệnh đem bài thi của năm mươi hai tiến sĩ từ phía nam toàn bộ dán lên công bố, cho khắp thiên hạ đọc.

Việc này khiến cho cả đám cử nhân ngậm miệng.

Tuy nói từ xưa văn nhân cao ngạo, nhưng kỳ thật trong lòng từng người đều có sự so sánh khách quan, những người có thể vỗ ngực xưng danh dù sao không nhiều lắm, nguyên lai văn chương của tiến sĩ phương nam so với cử nhân phương bắc xuất sắc hơn nhiều lắm, cử nhân phương bắc hiện tại mới biết được, bảng vàng của triều đình lấy tỉ lệ “nam sáu bắc bốn”, thật sự đã là cấp cho người phương bắc mặt mũi rất lớn.

Bởi vậy cũng có thể chứng minh, quan chủ khảo quả thật không có thiên vị, đúng lương tâm mà nói, văn chương của cử nhân phía nam quả thật mạnh hơn nhiều so với người phương bắc.

Tiêu Phàm âm thầm khâm phục Chu Nguyên Chương thông minh.

Không cần giải thích nhiều, cứ đưa ra thực học, mọi người khắc sẽ tự hiểu. Cái này gọi là đại trí tuệ, so sánh với những mánh khóe mà Tiêu Phàm dùng thì chỉ có thể nói hắn khôn vặt mà thôi.

Lại nói chuyện khác.

Lưu Tam Ngô bị Tiêu Phàm chơi xỏ, lúc này đây lão nhân gia người đã ở nhà vài ngày không xuất môn. Vài ngày sau vị Lưu lão đại nhân nản lòng thoái chí dâng lên sớ từ quan cho Chu Nguyên Chương.

Án theo thói quen trong quan trường vốn làm ngược lại, Chu Nguyên Chương đương nhiên không đồng ý, vì thế thịnh tình giữ lại.

Lưu Tam Ngô lần nữa từ quan, Chu Nguyên Chương lại lưu.

Cứ thế liên tục ba lần, làm đủ bộ dạng quân thánh thần hiền, Chu Nguyên Chương rốt cục phê chuẩn cho Lưu Tam Ngô cáo lão.

Tiêu Phàm biết được tin này ngây người nửa ngày, sau đó thở dài, trong lòng giật mình trầm tư. Việc Lưu Tam Ngô cáo lão có thể nói là hoàn toàn do hắn mà ra, suy nghĩ lại một chút, việc hắn làm lúc trước là sai lầm rồi sao?

Tiêu Phàm có chút tự trách. Có lẽ hắn đã có thể làm hoàn mỹ thêm chút nữa, ít nhất dùng một biện pháp hòa nhã hơn, tận lực đừng làm tổn thương lão nhân này.

Thế nhưng trên đời này làm gì có nhiều chuyện khiến đôi bên đều toàn vẹn, tất cả đều vui mừng? Có người được lợi ích tất sẽ có người phải hy sinh, Tiêu Phàm biết phải làm sao? Làm tới một bước như bây giờ, xem như đã dốc toàn lực.

- Người đâu, cầm danh thiếp của ta tới quý phủ của Lưu Tam Ngô lão đại nhân, nói rằng ta đêm nay tại Hội Tân Lâu ở thành tây bày rượu, chịu phạt với lão nhân gia, thỉnh lão nhân gia nhất định phải tới, Tiêu Phàm hân hạnh được đón tiếp.

Bên trong Hội Tân Lâu đèn đuốc sáng trưng, tô điểm cho màn đêm tại kinh sư.

Trong đại sảnh đám đông tới lui tấp nập, khách khứa chật kín, tiếng nâng ly cạn chén ồn ào náo nhiệt, một cảnh tượng rất thái bình. Trên đài gỗ bên phía sườn đông, một đám thiếu nữ thanh xuânvừa múa vừa hát, dáng người nổi bật khiến tất cả mọi người tấm tắc tán thưởng.

Tại một gian phòng trang nhã trong lầu hai.

Tiêu Phàm rất bất đắc dĩ nhìn lão bất tử Thái Hư mặt dày mày dạn nhất định đi theo, thở dài liên tiếp, Thái Hư giống như bị điếc, thế nào cũng phải đi theo Tiêu Phàm đến chỗ hẹn. Tiêu Phàm rất rõ ràng, lão gia hỏa thèm ăn rồi, bạc trong nhà bị hắn lấy đi tiêu sạch, lúc này lại muốn lấy nốt cả bữa ăn ngon.

Hai thầy trò trời sinh số mệnh gặp cảnh khốn cùng a!

Tiêu Phàm sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Sư phụ, nơi lãnh đạo triều đình gặp gỡ người đi theo làm gì?

Thái Hư nhe răng cười nói:
- Các ngươi cứ nói chuyện của các ngươi, ta tuyệt đối im lặng, chỉ có dùng bữa.

Có vị sư phụ như vậy, Tiêu Phàm có thể làm gì?

- Ngài xuống lầu dưới tìm một bàn lớn mà từ từ ăn một mình, cứ việc tùy tiện chọn món, tất cả đều tính cho con.
Tiêu Thần đành cắn răng hào phóng.

- Ngươi có ngân lượng sao?
Thái Hư giễu cợt nói, đôi mắt nhỏ hiện vẻ nghi ngờ nhìn Tiêu Phàm.

- Ngân lượng!
Hai chữ này hiện tại rất mẫn cảm, Tiêu Phàm vừa nghe sắc mặt trở nên tái mét, ánh mắt bất thiện nhìn Thái Hư.

Thái Hư tự biết mình lỡ lời, vì thế chột dạ cười to, ho khan hai tiếng sau đó lẩn nhanh ra bên ngoài.

- Là ngươi nói đấy nhé, ăn bao nhiêu cũng tính cả cho ngươi!
Thái Hư rất thức thời biến mất.

Tiêu sạch ngân lượng của đồ đệ, Thái Hư cũng có chút xấu hổ, vài ngày gần đây biểu hiện thật sự nhu thuận, cứ như không phải kẻ làm sư phụ mà giống cháu trai nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.