Tư Tự Vạn Thiên

Quyển 12 - Chương 177: Ngoại truyện 1: Dòng thời gian




/12/. Bẫy rập.

Miệng cống được khảm dính vào vách tường, Tiêu Nham quan sát bốn phía, trên mái nhà tìm được hộp điện, cho dù đã gia cố lại tòa nhà này, tổ chức Sóng Triều cũng không thể cải tạo mạch điện cấu tạo nơi này, Tiêu Nham lấy dụng cụ thí nghiệm ra, quả nhiên dây điện nơi này vẫn đang vận hành.

Tiêu Nham cắt vỏ cách điện bên ngoài, tạo thành một mối nối nhân tạo liên kết với tòa nhà. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ bản thân sẽ có cơ hội làm loại sự tình chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh hơn hai trăm năm trước thế này. Tiêu Nham bỗng nhiên cảm thấy may mắn mình là một người hoài cổ.

Mọi người đều đề phòng, Tiêu Nham trở lại trước miệng cống, nói với Mark, "Lấy khí lực của anh muốn mở nó ra không thành vấn đề."

"Hả?" Mark nhìn về phía Hein, "Như vậy là được rồi sao?"

Hein gật gật đầu, bọn họ vốn lo lắng hệ thống cảnh báo trong tòa nhà, nếu cảnh báo không vang lên, cần gì phải để ý đến việc dùng phương thức nào mở nó ra?

Mark không phụ kỳ vọng, nghẹn đỏ mặt, thiếu chút nữa là tháo xuống toàn bộ miệng cống.

Liv là người đầu tiên tiến vào, xem như là lính tiên phong, Tiêu Nham khẩn trương sợ cô sẽ gặp phải phục kích.

Những người khác cũng lần lượt tiến vào, Maya đứng bên cạnh Tiêu Nham, tựa hồ muốn theo bảo vệ hoặc là nói quấy rầy cậu, nhưng dưới ánh mắt áp lực của Hein, anh không thể không đuổi theo những người khác.

Hein nhìn về phía Tiêu Nham, Tiêu Nham chỉ đành phải kiên trì đi theo bọn họ tiến vào.

Trong tòa nhà này tro bụi phủ đầy, không chút nào có vẻ đã từng có người hoạt động.

Tiêu Nham rất muốn ho khan, Hein đặt một cái mặt nạ hô hấp lên mặt cậu, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ muốn nói nếu phát ra một chút thanh âm sẽ giết chết cậu.

Mỗi người bước đi đều rất nhanh, nhưng không phát ra một chút tiếng động nào.

Xâm nhập từng tầng lại từng tầng, bọn họ rốt cục đi tới trước tầng hầm ngầm của tòa nhà này. Hỉnh ảnh trong tư liệu trước đó biểu hiện con tin đang bị giam ở bên trong.

Tiêu Nham nuốt xuống một ngụm nước bọt, đây là một cánh cửa điện tử, chỉ khi nào nhập mật mã chính xác mới có thể tiến vào. Vừa xưa cũ vừa phiền toái.

Hein hất hất cằm, ý là ― Mở nó ra.

Tiêu Nham chỉ đành phải thật cẩn thận mà đem thiết bị đầu cuối liên kết với mạch điện trên cánh cửa, tính toán ra được mật mã, sau khi nhập vào, cửa từ từ mở ra.

Ngay tại thời điểm này, Hein một phen túm lấy gáy Tiêu Nham, kéo cậu ra phía sau.

Vô số tang thi lao lên, bộ đội đặc chủng bắt đầu chém giết bốn phía.

Xem ra tổ chức Sóng Triều đã sớm đoán được bọn họ sẽ đến, vì thế để lại một phần đại lễ như vậy.

Trong một cái lồng sắt cuối tầng hầm ngầm, một người đàn ông trung niên bị buộc chặt vào ghế ngồi, vô số tang thi dán sát vào trước buồng giam, ý đồ xâm nhập vào. Chúng nó duỗi cánh tay ra, mỗi một lần đều thiếu chút nữa túm được ông ta.

Hein đặt Tiêu Nham lên trên vai, một cái xoay người, đá văng đám tang thi, chúng nó bay thẳng lên trên nhà, lưu lại dấu vết dính nhầy.

Tiêu Nham vô cùng khẩn trương, kinh nghiệm xương vai bị vỡ vụn cậu không muốn lĩnh hội thêm một lần nữa.

Lúc cậu thử hoạt động bả vai của mình phát hiện quả nhiên nó vẫn còn hoàn hảo, ánh mắt không hề có chút độ ấm nào của Hein quét ngang cậu, Tiêu Nham đột nhiên cảm thấy bản thân cũng trở thành tang thi bị chém đứt.

Trong nháy mắt mỗi khi tang thi sắp chạm vào Tiêu Nham, đã bị lưỡi đao sắc bén của Hein cắt đứt, thứ dịch đặc sệt văng ra, nhưng không biết tại sao cho dù Hein vung dao ở gốc độ nào, dịch nhầy của tang thi phun ra tung tóe lại không có một giọt nào dính vào người Tiêu Nham. Cậu tựa như một người ngoài cuộc, xem xét kiệt tác của bộ đội đặc chủng.

Vô số tang thi lao đến trước mặt Tiêu Nham, lại vô số lần ngã xuống dưới dao của Hein, tựa như một vòng luân hồi không thể nghịch chuyển.

Ánh mắt của anh tựa như từ trong địa ngục đẫm máu trở về, mỗi một đao vừa tàn nhẫn lại lan tràn mỹ cảm huyết sắc.

Bàn tay Hein đưa qua, chế trụ sau gáy của Tiêu Nham ấn cậu vào trong ngực mình, quá mức dùng sức, khiến Tiêu Nham hoài nghi xương sọ của mình sắp bị bóp nát rồi. Bên tai là thanh âm lưỡi đao chém vào xương cốt, lúc này Tiêu Nham mới phát giác bản thân cơ hồ là bị Hein ôm vào trong ngực! Bất luận tang thi nào mưu toan đến gần cậu đều ngã xuống dưới đao của anh.

Ngay khi hô hấp trên mặt của Tiêu Nham vì bị thiếu dưỡng khí mà sắp tan vỡ, Hein buông cậu ra.

Tiêu Nham cúi đầu, thi hài tang thi nằm đầy đất, nếu không phải hô hấp, cậu có lẽ đã vì vị tanh tưởi mà nôn ra.

Ngắn ngủi năm phút đồng hồ mà thôi, hơn trăm tang thi đã bị giải quyết.

Bọn họ đến vào phía trước buồng giam, người đàn ông đang bị trói ngược trên ghế run rẩy phát ra thanh âm nức nở.

Lúc này Tiêu Nham mới nhận ra ông ta, "Giáo sư Manson!"

Vị này chính là nhà Virus học có được quân hàm Thiếu tướng nổi tiếng của viện khoa học, chẳng qua tại sao ông ta lại ở chỗ này?

"Phải cứu Thiếu tướng Manson thoát khỏi lòng sắt phải không?" Mark lại nhìn về phía Tiêu Nham.

Tiêu Nham nhanh chóng lắc lắc tay, "Này... Cái này cũng không phải sở trường của tôi..."

Hein trầm mặc đi đến trước cửa buồng giam, rút đao ra mãnh liệt chém xuống, chỉ nghe "rầm" một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, buồng giam bị chặt đứt, vết cắt gọn gàng chỉnh tề đến không chân thật.

Tiêu Nham há to miệng, Mark gật gật đầu, "Ây dô... Vẫn là sếp trực tiếp nhất..."

Bởi vì buồng giam này được chế thành từ sắt thép phổ thông, trước lưỡi dao sắc bén của bộ đội đặc chủng căn bản không đáng nhắc tới.

Tiêu Nham nhanh chóng tiến lên cởi bỏ dây thừng trên người Giáo sư Manson, đôi môi của ông ta trắng bệch, vô cùng chật vật.

"Giáo sư! Ngài không sao chứ!"

Ngay trong nháy mắt đó, Giáo sư Manson mãnh liệt kéo Tiêu Nham qua, ngón tay bóp tên cổ cậu.

Động tác cực nhanh, Tiêu Nham thậm chí còn chưa kịp phản ứng hết thảy, Hein vươn tay, đầu ngón tay lại chỉ lướt qua cánh tay của cậu.

Động tác nhanh như vậy ngay cả Hein cũng bất ngờ, tất cả bộ đội đặc chủng đều tiến vào trạng thái đề phòng.

Tiêu Nham nhìn ánh mắt Hein, trong lòng nhất thời dâng lên một loại dự đoán... Chẳng lẽ Giáo sư Manson...

Ngón tay của cậu chậm rãi duỗi về hướng bên hông của mình, còn chưa kịp đụng tới khẩu súng nơi đó, đã bị Giáo sư Manson bẻ ngoặt cổ tay lại, khẩu súng lên tiếng đáp lời mà rơi xuống đất.

"Ông gia nhập tổ chức Sóng Triều, Thiếu tướng Manson."

Lời Hein vừa thốt ra, ngón tay nắm chặt thanh đao của Mark cũng rung động răng rắc, mà Maya chậm rãi lôi sợi tơ mảnh từ trong cổ tay ra, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hàn quang lạnh như băng.

"Mẹ nó! Đời này còn chưa từng bị người một nhà lừa gạt bao giờ!"

Khóe miệng Manson cong lên, kéo theo Tiêu Nham từng bước một đi về phía cửa, "Đại tá Burton, tôi biết bản lĩnh của các người, không được qua đây, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu ta!"

"Đồ khốn kiếp nhà ông!"

Mark vừa mới bước về phía trước nửa bước, chỉ nghe "rắc" một tiếng, Tiêu Nham cắn chặt răng, sắc mặt trở nên trắng bệch, cổ tay của cậu đã bị Manson làm trật khớp.

Hein một phen kéo Mark lại.

"Không được đến gần, bởi vì tiếp theo tôi sẽ trực tiếp tháo rời cổ tay cậu ta xuống, virus X cũng không thể tổ chức tái sinh đối với bộ phận đã đứt lìa khỏi thân thể."

"Giáo sư Manson Vì cái gì... Phải làm như vậy..."

Tiêu Nham trăm triệu lần không ngờ Giáo sư Manson được mọi người tôn kính cư nhiên sẽ gia nhập tổ chức Sóng Triều! Hết thảy việc lần này chỉ sợ là cái bẫy do Giáo sư Manson xây dựng nên, vì dụ dỗ lực lượng tinh nhuệ của bộ đội đặc chủng đến đây, nhưng vì sao nơi này chỉ có một mình ông ta? Bằng một mình ông ta sao có thể đối phó với một tiểu đội đầy đủ bộ đội đặc chủng? Lại càng không nói đến còn có Hein Burton!

"Cậu là hỏi việc gia nhập tổ chức Sóng Triều? Hay là nói việc dẫn nhóm các người đến nơi này? Đáp án rất quan trọng sao?"

Vừa mới dứt lời, Manson đã đi tới cửa, ông ta vỗ vỗ mặt Tiêu Nham, "Chúng ta chung quy đều sẽ theo đuổi một thứ gì đó, như vậy đời người mới có ý nghĩa. Mà Shire, đã không thể thỏa mãn theo đuổi của tôi!"

Nói xong, một tay Manson đẩy mạnh Tiêu Nham vào bên trong cánh cửa, sau đó ầm ầm đóng cửa lại từ bên ngoài. Vài bộ đội đặc chủng lao lên, nhưng vẫn là đã muộn một bước. Tiêu Nham ngã trên mặt đất, má trái chà sát trên nền nhà, nóng rực đau đớn, đương nhiên, càng đau chính là cổ tay của cậu.

Hein đi đến bên cạnh Tiêu Nham, một tay túm lấy cậu kéo lên, đại não Tiêu Nham đang suy nghĩ những lời Giáo sư Manson nói, Hein chậm rãi nâng lòng bàn tay Tiêu Nham lên, ngón tay yên lặng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay cậu. Tựa như ảo giác, Tiêu Nham cảm thấy da thịt trên ngón tay của đối phương vô cùng ấm áp, thong thả cọ xát vào ngón tay của mình, gần như là sủng nịch, nhưng ngắn ngủi tựa như ảo giác.

"Cậu đang suy nghĩ gì?"

Tiêu Nham ngẩng đầu, còn chưa kịp đáp lời, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ tay của cậu đã được chỉnh trở về vị trí cũ.

Há to miệng thở dốc, Tiêu Nham thậm chí không có cơ hội kinh hô ra tiếng.

Cậu nhìn Hein, trong đôi con ngươi lam sắc của đối phương cơ hồ nhuộm đẫm thế giới của cậu.

Tiêu Nham thật sự không nghĩ tới đối phương cư nhiên sẽ tự mình động thủ giúp cậu chỉnh lại cổ tay bị trật.

"Có chỗ nào khác bị thương hay không?"

Bàn tay Hein chế trụ bả vai Tiêu Nham, ánh mắt của anh tựa như đâm thẳng vào đại não Tiêu Nham.

Trong nháy mắt đó, Tiêu Nham như lạc trong đôi mắt của Hein.

"Không... Không có..."

Tiêu Nham cảm thấy thị giác của bản thân nhất định xuất hiện vấn đề rồi, nếu không vì cái gì cậu lại cảm giác ngón tay của Hein đang lướt qua một bên má đỏ rực của mình, chân mày thậm chí có vẻ nhăn lại. Ngay tại khi Tiêu Nham cẩn thận cảm nhận hết thảy, Hein chợt rời khỏi cậu.

Mark vọt tới trước cửa, đẩy đẩy thử, "Mẹ nó —— Bị khóa cứng rồi! Tiêu Nham! Cậu có biện pháp nào mở nó ra không!"

Tiêu Nham lắc đầu, "Manson lấy thiết bị của tôi đi rồi!"

Những người khác thở dài.

Tiêu Nham biết nếu không phải cậu bị Manson bắt cóc, cho dù Manson tiêm virus X vào, hành động so với người thường nhanh chóng hơn, nhưng bất kỳ bộ đội đặc chủng nào ở đây cũng có thể dễ dàng giết chết ông ta.

Suy nghĩ nửa ngày, một kỹ thuật binh như cậu vẫn trở thành trói buộc.

"Manson muốn nhốt chúng ta trong này hay sao? Muốn ngộp chết chúng ta?" Mark phiền não mà gãi gãi đầu.

Toàn bộ không gian, ngoại trừ cánh cửa mà Manson vừa rời đi, lại không nhìn thấy bất kỳ lối đi nào khác, hoàn toàn là một không gian kín.

"Xuỵt ——" Liv giơ ngón tay đặt lên môi, "Hình như có tiếng nước!"

Giây tiếp theo, trong bốn góc phòng không ngừng có nước tràn vào.

"Mẹ nó! Là muốn khiến chúng ta chết đuối! Quá độc ác mà!"

Mark hung hăng nện một quyền lên trên cửa.

"Không thể không nói, ý tưởng này rất sáng tạo." Maya sờ sờ mái tóc cuả mình, "Ai da, sớm biết hôm nay là ngày cuối cùng của tôi, tôi hẳn nên mặc kệ mấy cái báo cáo chết tiệt đó, quăng Tiêu Nham lên giường, hung hăng mà làm! Dù sao không bị tôi "làm" chết, hôm nay cậu ấy cũng phải chết đuối..."

Không ai thấy sự việc phát sinh thế nào, Maya bỗng nhiên che cái mũi của mình, máu đỏ sẫm từ giữa khe hở chảy ra, một bộ dạng thống khống bất kham, "Sếp —— Anh làm gì vậy! Đó là cái mũi của tôi!"

"Cậu quá ồn." Hein cũng không quay đầu lại, chỉ là hơi hơi nghiêng mặt hất cằm lên, lộ ra biểu tình kiêu căng.

Tiêu Nham nhìn về phía Hein, dòng nước chậm rãi lan rộng dưới chân bọn họ, cậu cho rằng Hein sẽ bởi vì sự bất lực của cậu mà xem thường, nhưng rất rõ ràng hết thảy việc này căn bản không được anh để ở trong lòng.

Người đàn ông này luôn không biết sợ hãi, cho dù là đối mặt với tử vọng, anh vẫn lạnh lùng như trước.

"Sếp... Chúng ta nên là gì bây giờ?" Liv nhìn Hein.

Hein đeo kính quang lọc lên quan sát vách tường bốn phía, "Tầng hầm ngầm này được xây dựng bằng Titan mật độ cao, chúng ta không thể phá vỡ vách tường này được."

"Tên khốn kiếp đó! Hắn cố ý tạo ra tầng hầm ngầm này dẫn chúng ta tiến vào mà!" Mark hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Cái này gọi là có chạy đằng trời đi!" Liv nhìn quanh một vòng, "Tiêu Nham, lấy tốc độ cùng lượng nước này mà nói, muốn đổ đầy toàn bộ không gian này còn cần bao lâu?"

"Một giờ."

"Chỉ có một giờ sao!" Mũi Maya rốt cục phục hồi như cũ, anh rất biết thân biết phận mà cách xa phạm vi công kích của Hein, "Mọi người nhanh suy nghĩ biện pháp nào có thể đi ra ngoài đi!"

Không có ai trách cứ Tiêu Nham, nhưng Tiêu Nham biết được, chỉ cần bọn họ không để ý đến sống chết của mình, muốn bắt lấy Giáo sư Manson rồi rời khỏi nơi này dễ như trở bàn tay!

Nhưng hiện tại không phải là thời điểm áy náy, cậu là một kỹ thuật binh! Một kỹ thuật binh bị mất đi thiết bị cũng giống như bộ đội đặc chủng khi tiến hành nhiệm vụ mà ném mất lưỡi dao vậy!

Đợi đã...

Tiêu Nham chợt nhớ tới, cậu cũng không phải mất đi toàn bộ thiết bị!

==========================

Chuyện bên lề:

Mark: Maya, chảy máu mũi kìa, lại bị sếp giáo huấn sao?

Maya:...

Liv: Anh ta chính là không làm gì thì sẽ chết!

Maya: Các người đều hâm mộ ghen tị với mái tóc của tôi!

Liv & Mark:...

==========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.