Tư Tự Vạn Thiên

Chương 9: Vườn rau




Tác giả: Luna Huang

Tám ngày trôi qua cực bình an, Đoan Mộc Chiến Phàm không hề trở về phòng ngủ cùng Diệp Cẩn Huyên nữa. Điều này khiến nàng càng cao hứng hơn vì nghĩ nhất định hắn đã bỏ qua mình. Lại nói Đoan Mộc Chiến Khôi vẫn bình an vô sự tâm nàng cũng nhẹ đi không ít.

Hôm nay Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Nhã trò chuyện đến trời chập tối. Đột nhiên tiểu Thuận tử đến truyền lời bảo Đoan Mộc Chiến Phàm gọi nàng đến thư phòng.

Nàng tạm biệt Đoan Mộc Nhã rồi bước đến thư phòng tâm trạng vô cùng bất an. Có phải hay không hắn phát hiện rồi? Đáng lẽ nàng nên nhờ Diệp Cẩn Huy giúp thì tốt hơn.

Đến trước của thư phòng nàng một cái rùng mình nhớ lại lần bị hất cả chung canh nóng vào người. Đó là lần duy nhất nàng đến thư phòng, đời này đây cũng là lần đầu tiên đến đây tâm trạng có chút sợ hãi.

Tiểu Thuận tử thấy sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên không tốt liền tốt bụng nhắc nhở: "Vương phi, nên vào rồi." Hắn gõ cửa đã lâu mà nàng còn đứng ở đó là ý gì, sợ gia ăn thịt nàng sao?

"Ân." Diệp Cẩn Huyên ứng tiếng nuốt một ngụm nước bọt xuống bụng rồi bước vào. Tiểu Thuận tử bên ngoài khép cửa lại rồi tự động lui ra khỏi viện.

Bên trong có một trướng mạn trắng ngăn giữa bàn sách cùng bàn tròn bên ngoài. Nơi nàng đang đứng chính là nơi để bàn tròn, cách bàn tròn một khoảng có đặt một chiếc ghế thái sư bằng gỗ cách trướng mạn chừng một mét bên cạnh còn một bàn nhỏ cùng một ấm trà, một cây nến. Phía bên kia của trướng mạn lại đen thui một mảnh không nhìn thấy được.

Không thấy Đoan Mộc Chiến Phàm đâu liền đoán được hắn ở sau trướng mạn, có lẽ là ngồi đối diệp với ghế thái sư rỗng ở bên này đi. Nàng bước đến phúc thân hành lễ: "Thiếp thân gặp qua vương gia."

"Nàng ngồi xuống đi." Âm thanh của Đoan Mộc Chiến Phàm từ trướng mạn bên kia truyền đến mang theo vị đạo chua xót. Đối phương đang căng thẳng nên không nghe ra được.

Hai chân của Diệp Cẩn Huyên run rẩy ngồi xuống ghế, tay nàng nắm chặt vạt váy, tâm trạng căng thẳng không ngừng.

Hai người ngồi đối diện nhau rất lâu cũng không nói gì. Một bên sáng một bên tối, một nam một nữ, cả hai đều là sợ hãi nhau. Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn Diệp Cẩn Huyên chung thủy cúi đầu, mắt hắn đỏ lên, đưa tay cách không vuốt ve mặt nàng.

Rất lâu rất lâu hắn mới lên tiếng: "Huyên nhi nàng có từng hận ta không?"

"Không có." Không cần suy nghĩ Diệp Cẩn Huyên mạnh đáp. Nàng thực sự chưa từng oán hận qua hắn. Nàng chỉ hận bản thân ngu ngốc không những hại mình còn hại cả người xung quanh mình thôi. Nhưng vì sao hắn cứ hỏi đi hỏi lại ra câu này?

Đoan Mộc Chiến Phàm cười khổ rất lâu lại hỏi: "Nàng không cần trả lời ngay, nghe ta nói xong rồi mới trả lời vẫn chưa muộn."

Diệp Cẩn Huyên có chút không hiểu, tâm trạng đang sợ hãi cũng giảm đi. Hắn nói thế nghĩa là không biết chuyện nàng làm mấy hôm trước. Thế hắn gọi nàng đến làm gì?

Đoan Mộc Chiến Phàm kể lại chuyện lúc nhỏ hắn nghe trộm được: "Lúc nhỏ ta được mẫu phi khuyến khích chơi nhiều hơn học vì sợ ta có tâm tư với hoàng vị, mà không có thế lực Diêu gia phò trợ rất dễ bị diệt. Điều duy nhất mẫu phi mong muốn chính là muốn ta bình an qua ngày làm vương gia nhàn tản."

"Một hôm ta cùng tiểu Thuận tử chơi trốn tìm, lúc trốn sau lỗ hổng nhỏ trong núi giả liền nghe được đám quan viên nói với nhau. Lúc đó ta mới biết được Diêu gia thảm bại là do Giả gia gây nên. Nam nhân của Diêu gia không phải bị địch giết trên chiến trường mà bị Giả gia âm thầm thu mua người bên cạnh giết chết. Biết nói cùng mẫu phi cũng vô dụng, từ đó ta hạ quyết tâm báo thù cho bọn họ."

"Mẫu phi phát hiện ta lén lút tập võ cùng đọc binh thư liền mấy lần trách mắng thậm chí đánh ta, ta vẫn không từ bỏ. Thậm chí sợ hãi liền cầu phụ hoàng ban phủ để ta cùng tiểu Thuận tử thoát khỏi kiểm soát của hoàng hậu."

"Lúc đó ta biết bản thân không có thế lực bên ngoại, mẫu phi lại không cho học quá nhiều nhất là binh pháp cùng võ công ta hoàn toàn không biết. Chỉ có cưỡi ngựa cùng bắn cung là cho ta học qua một chút để khi phụ hoàng hỏi đến cũng có thứ ứng đối. Ta biết mình cần có người giúp đỡ mới có thể đạt được thứ mình muốn."

"Cho đến một hôm ta biết được Diệp Nghêu vừa nhận Hình Trùng Xuyên làm học trò thế nên nên ta cải trang làm một cô nhi khóc lóc ở ngoài thành. Không ngờ thực sự được Diệp Nghêu nhận làm học trò cùng Hình Trùng Xuyên ở biệt viện Diệp gia."

Diệp Cẩn Huyên khẽ nhíu mày không biết hắn nói với mình những chuyện này để làm gì. Hắn là muốn nàng đồng cảm với hắn hay đơn giản chuyện không thể nói cùng ai chỉ biết nói với nàng. Nhưng quả thực những chuyện này hai kiếp người lần đầu nàng biết a. Giả gia quả nhiên hạ thủ Diêu gia. Nhưng hắn còn nhỏ đã nghĩ được nhiều thứ như vậy...đế vương gia quả nhiên không có người nào đơn giản.

Âm thanh đều đều mang theo của Đoan Mộc Chiến Phàm vang lên trong thống khổ: "Nàng biết không, ta nghĩ ta không còn cơ hội gặp lại nàng. Đến khi ta chết hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu ta chính là nàng."

Hôm đó hắn thấy được nàng vận một bộ bạch y thuần sắc, từ từ xoay người đối diện hắn mỉm cười, không nói một lời, hơi khom người đưa tay một tay về phía hắn. Chính lúc đó hắn cảm thấy bản thân vô cùng tồi tệ, hắn rất muốn hỏi nàng "Huyên nhi, nàng tha thứ cho ta nên đến đón ta sao?" chỉ là lúc đó miệng đầy máu vô lực không thể bức ra âm thanh.

Trước lúc hắn chết hắn chính là hối hận, hối hận đem viên ngọc trong tay ném đi bất chấp tất cả để mang độc dược lên người. Là hắn hại chết nàng, hại chết mẫu phi, hại A Nhã. Đến khi trọng sinh hắn cũng quên không được tội ác của mình. Trước khi đoạn khí hắn mới hiểu được đạo lý thâm thúy "thiên kim nan mãi nhất hồi đầu".

Diệp Cẩn Huyên mở to mắt đến thở cũng ngừng lại. Hắn đây là có ý tứ gì? Không lẽ...Tay nàng năm chặt vạt váy chặt hơn một phần, đầu cúi cực thấp, cổ đông cứng không thể ngẩng lên. Chính bản thân nàng cũng là bị dọa cho một trận không thể ngay tức khắc phục hồi nguyên trạng được.

Hắn đã từng hoài nghi nàng cũng như hắn được trọng sinh. Nhưng vì những lý do khác hắn đã phủ nhận cho đến khi chính tai nghe được đoạn đối thoại của nàng cùng Bách Lý Nghiêm. Hắn chưa từng cùng nàng nói chuyện đã từng cứu Bách Lý Nghiêm vì sao nàng lại biết.

Chỉ có một ý nghĩ chính là ở đời trước khi hắn kể chuyện này với tiểu thiếp thấy được một góc cây cầm của nàng ở ngoài viện môn. Lúc đó hắn mất hứng liền cùng tiểu thiếp nói chuyện khác. Hắn cố gắng không tin rồi mạo hiểm thử nàng.

Hắn hôn lên vết sẹo của nàng, nàng quả nhiên vẫn như lần trước khóc đến thương tâm. Hắn lại áp chế tâm tình tiếp tục thử lần nữa nói là hoàng thượng muốn gả Đoan Mộc Nhã rồi lại cho Thiên Ưng Hắc Ưng cố ý tung tin hắn muốn ám sát Đoan Mộc Chiến Khôi.

Hắn ở một bên quan sát thái độ của nàng, phản ứng của nàng nói cho hắn biết thứ hắn sợ nhất...đã thực sự xảy ra. Cũng may là Nghê Thường sớm bị Hắc Ưng giả làm Đoan Mộc Chiến Khôi chặn lại rồi làm theo kế hoạch hắn đề ra. Nếu thông tin nàng truyền đi đến tay Đoan Mộc Chiến Khôi không biết hậu quả sẽ thế nào nữa. Hắn đã nghĩ là nàng hận hắn nên mới làm như thế.

"Lúc nhìn thấy nàng ở ngoài Tây thành ta đã muốn chạy đến bên nàng nhưng lại sợ khiến nàng kinh hãi chỉ có thể đứng đó nhìn nàng. Nếu sớm biết nàng được mang trở về sớm như vậy ta sẽ bỏ hết tất cả để đến đón nàng. Ta ganh tỵ với Hình Trùng Xuyên, hắn có thể đứng bên nàng gần như vậy."

Khi hắn trọng sinh tính cách nóng nảy lúc trước cũng thay đổi, vì lúc trước hắn quá khinh xuất nên bị Đoan Mộc Chiến Khôi nghi ngờ lần này hắn phải hảo hảo giả một lần nữa. Không bao lâu thì Diệp Nghêu cùng Hình Trùng Xuyên rời kinh thành. Do lúc đó hoàng thượng cùng Diêu đức phi bảo hắn vừa khỏi bệnh nên mỗi ngày đều để thái y đến bắt mạch nên hắn không cách nào ly khai được.

Khi nhìn đến nàng ngồi trên lưng ngựa thả diều, nàng bằng xương bằng thịt sinh long hoạt hổ trước mặt hắn hỏi làm sao hắn không kích động cho được. Hắn nhìn nàng đến không muốn rời mắt. Trong lòng yêu thương, áy náy dâng trào mãnh liệt rất muốn ôm lấy nàng kể nàng nghe những chuyện lúc trước nhưng hắn không thể. Hắn sợ nàng biết được chuyện hắn làm với nàng sẽ hận hắn.

Diệp Cẩn Huyên nhớ đến ánh mắt lần đầu tiên khi hắn nhìn nàng cả người liền run bần bật. Nếu lúc đó hắn không dịch dung e rằng nàng cũng không bị lừa lâu như vậy. Tim nàng chấn kinh đập mạnh đến nỗi không thể nào ngừng được.

Làm sao sẽ như vậy? Nàng đã từng nghĩ qua Khương Văn trọng sinh nhưng lại không tìm được bằng chứng cụ thể nên đã sớm quên mất chuyện này. Không nghĩ Đoan Mộc Chiến Phàm trọng sinh. Càng không ngờ được chính là hai người bọn họ căn bản là cùng một người, khi nàng phát hiện cũng đã quên mất kết hợp chuỗi sự kiện với nhau nên mới phát sinh ra hoảng hốt của ngày hôm nay.

Luna Huang: Ta đã trở lại, haha cử tưởng wattpad hư luôn chứ muốn khóc ghê. Mấy bữa thấy ngta đăng ào ào mà mình cứ onl không được >"< ức chế ghê

----Phân Cách Tuyến Luna Huang----

Các nàng thấy thế nào cho ta ý kiến với nhé:3

Không biết các nàng có hài lòng với kết thúc truyện không? Có đủ lấy nước mắt của các nàng không? Riêng ta thì...

Kỳ thực lúc đầu ta muốn gả nữ chủ cho ĐMCK nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không viết như vậy. Ta cũng muốn để cho nữ chủ hôn mê mãi để nam chủ khổ sở cả đời nhưng lại sợ bị dân tình phản động, dân chúng ném đá chọi gạch. Mà bản thân ta cũng không thích SE liền đổi thành kết cục như vậy.

Các nàng đừng bảo ta viết ngoại truyện nhé:D hết ý tưởng rồi, dành ý tưởng tạo nên những đứa con tinh thần khác, với kéo chương dài qua sẽ đâm ra nhàm chán và không hay nữa.

Con bé em cứ bảo viết ngoại truyện viết về con của nam nữ chủ, ta...bó tay

HỐ MỚI bộ này cũng là trọng sinh, nàng nào thích thể loại này thì nhảy ủng hộ ta nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.