Tư Tự Vạn Thiên

Chương 8: Ngỗng giữa hồ




Tác giả: Luna Huang

Hôm nay sau khi hạ triều Đoan Mộc Chiến Phàm nắm tay Diệp Cẩn Huyên đứng bên bờ hồ, rất lâu mới nói: "Huyên nhi cho dù bất kỳ kẻ nào kể cả ta nói nàng không xứng với ta thì nàng cũng phải nhớ kỹ đó không nên nghe cũng chẳng nên tin, ngoại trừ nàng, ta không cần bất kỳ kẻ nào khác."

Vì sao đời trước hắn không biết trân trọng nàng đến giờ đây lúc nào cũng sợ hãi, sợ nàng cũng như hắn trọng sinh, sợ nàng nhớ được những thứ đời trước hắn đã làm với nàng. Hắn chấp nhận báo ứng chỉ cầu nàng mãi bên mình là đủ, nhưng...điều này...có thể không?

Diệp Cẩn Huyên cúi đầu nhỏ một giọt nước mắt xuống hồ, mỉm cười: "Vương gia nhìn xem, chúng ta quả thực như người khác nói là một thiên nga một quạ đen." Hắn đây là muốn gì, xé nát tim nàng sao? Nếu như là đời trước nghe được có lẽ nàng sẽ vui đến mấy ngày không thể ngủ, hiện nghe được chỉ khiến nàng cảm thấy bản thân ngu ngốc bỏ phí hết một kiếp người thôi.

Giọt nước mặt chạm vào mặt hồ lập tức hòa tan vào nhau tạo nên làn sóng tròn nhẹ lan ra, chạm vào một làn sóng nhỏ khác ngược hướng. Cả hai lại tạo thành một làn sóng nhẹ khác khiến ảnh ngược của hai người bị mờ đi.

Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn ảnh ngược của hai người đã bị làm nhòe trên mặt hồ rồi lại nâng mắt vươn tay đem nàng ôm vào lòng, lực đạo mỗi lúc một chặt hơn như muốn đem nàng khảm cả vào cơ thể mình. Hắn nắm tay nàng chỉ đôi uyên ương phía xa: "Nàng nhìn xem, uyên ương luôn là biểu tượng để người tôn sùng, nhưng uyên cùng ương lại không giống nhau, chẳng phải cũng là con trống đẹp hơn con mái sao. Nàng tuyệt đối không được suy nghĩ linh tinh, được không?"

Đôi uyên ương trong hồ chính là từ trước đại hôn của nàng và hắn không biết từ nơi nào bay đến. Hắn thấy đây là một chuyện tốt lành nên giữ lại nuôi đến bây giờ. Bên đó con trống ngũ sắc cự kỳ đẹp, còn mái lại một thân thuần ám sắc không có gì đặc biệt càng là không bắt mắt nhưng nhìn liền nhận ra ngay. Như là nàng cùng hắn đời này vậy hy vọng cùng nàng không xa cách.

Diệp Cẩn Huyên dời đường nhìn theo tay Đoan Mộc Chiến Phàm ưu sầu cười một hồi mới đáp trả: "Trong quy luật của uyên ương không bị trói buộc bởi quy củ, chỉ có tập tính một đời một đôi và chỉ nhận thức nhau." Nàng đang ám chỉ cho hắn biết người cùng uyên ương căn bản không thể so được. Thế gian này có ai có thể một đời một đôi đây, câu trả lời là không có. Do dù có nàng cũng không muốn cùng hắn như uyên ương. Nếu có thể, hy vọng hắn buông tha cho nàng.

Đoan Mộc Chiến Phàm bị lời nói của nàng làm cho chinh lăng, rất lâu cũng nói không được từ nào. Hắn có thể cùng nàng như đôi uyên ương kia sao? Tay nắm lấy tay nàng không hề có ý buông ra mắt nhìn chằm chằm đôi uyên ương bơi lội tình tứ cách đó không xa.

Nếu như còn những hoàng huynh hoàng đệ khác hắn có thể mạnh miệng hứa cùng nàng. Nhưng hiện chỉ còn hắn cùng Đoan Mộc Chiến Khôi, hắn còn mối thù của mẫu thân, mối thù của Diêu gia, hắn không thể nói được gì.

Nếu không phải do Đoan Mộc Chiến Lẫm thấy được vật kia, sẽ không nghi ngờ hắn, không bày thích khách giết hắn, hắn nhất định phò trợ Đoan Mộc Chiến Lẫm đăng đế vị, giờ đây liền có thể mạnh miệng ứng với nàng. Nhưng là tất cả chỉ là giả thuyết, Đoan Mộc Chiến Lẫm đã không còn nữa rồi, hắn lấy gì để hứa với nàng?

Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng tránh ra khỏi người hắn rồi rút tay về phúc thân cáo lui: "Thiếp thân không quấy rồi nhã hứng của vương gia, lui xuống trước."

Đoan Mộc Chiến Phàm đang xuất thần nên không kịp trở tay với hàng động bất ngờ của nàng. Nhìn theo bóng lưng của nàng nhãn thần tăng thêm một tầng sương mờ cao giọng nói: "Lúc nãy phụ hoàng nói với ta sẽ đưa A Nhã đi hòa thân."

Cước bộ của Diệp Cẩn Huyên lập tức bị đình trệ. Đời trước Đoan Mộc Nhã còn chưa có người trong lòng đã từ chối gả đi chứ đừng nói hiện tại nàng ta với Chúc Tôn Hữu...đời này cũng sẽ quyết liệt phản đối thôi. Nàng xoay người bước trở về vài bước: "Vương gia, A Nhã còn nhỏ hoàng thất lại đang có tang sự vì sao lại bàn đến chuyện này?"

Đôi đồng tử của Đoan Mộc Chiến Phàm run một cái rồi, tâm như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên nổi sóng, điều chỉnh lại tâm tình hắn trầm giọng đáp: "Phiên bang cử người đến cầu hòa, đưa A Nhã đến đó hòa thân cam kết hai nước vĩnh hữu là chuyện tốt. Đợi A Nhã cập kê liền mang kiệu hoa đến đón. Ta cũng cảm thấy có lý nên không có ý kiến gì."

"Không được." Diệp Cẩn Huyên theo cảm tính mạnh ngẩng đầu hô to. Sau đó phát hiện bản thân thất thố lại cúi đầu xuống cắn chặt môi. Nàng phải làm sao mới có thể giúp Đoan Mộc Nhã thoát khỏi số phận kia đây.

Đoan Mộc Chiến Phàm thấy được phản ứng của nàng sắc mặt có chút trắng bệch phất tay áo nhanh quay đi. Hắn không thể đối mặt với nàng nữa.

Diệp Cẩn Huyên nhìn thái độ của hắn nghĩ là hành động của bản thân khiến hắn ghét bỏ nên có chút cao hứng. Nàng lập tức đến viện tham dò ý tứ của Đoan Mộc Nhã.

Ngồi cùng Đoan Mộc Nhã đến tối dùng qua bữa rất lâu nàng mới trở về viện của mình. Nàng ta quyết đoán như vậy có lẽ sẽ vẫn như đời trước sống chết không gả đi. Từ giờ đến đó còn lâu nàng nghĩ cách tiến cung cầu hoàng thượng thôi.

Đang đi nửa đường nàng nghe được ở một nơi nào đó phát ra tiếng nói chuyện. Càng nghe mắt nàng mở càng to, đứng không vững phải cố gắng dùng móng tay bám lấy cây cột đỏ to sừng sững ở hành lang để làm chỗ dựa.

Người nói chuyện là Hắc Ưng cùng Thiên Ưng, bọn hắn nhận được lệnh của Đoan Mộc Chiến Phàm cho người thâm nhập vào Đông hạ độc Đoan Mộc Chiến Khôi. Vậy đời trước Đoan Mộc Chiến Khôi chết cũng liên quan đến hắn.

Tuy nàng cùng Đoan Mộc Chiến Khôi đời trước lẫn đời này cũng là không thân thiết, nhưng cũng không ám hại gì nhau. Giờ nàng đã biết có nên đi thông báo một chút không?

Không dám thở mạnh nàng liên tục vuốt ngực trấn an bản thân. Nàng biết sống trong đế vương gia kẻ mạnh sẽ sống thua liền chết không có hai chữ đạo lý gì đáng để nhắc đến. Nếu lão thiên gia là cho nàng nghe được thì nàng giúp hắn vậy.

Bước trở về phòng, bên trong phòng không có thảm lông cùng bàn nhỏ như thường ngày, Đoan Mộc Chiến Phàm cũng không ở đây. Bên trong chỉ có Nghê Thường cùng vài hạ nhân khác bồi nàng ngủ.

Nàng phất ta đuổi người: "Các ngươi lui xuống hết đi, ta không cần người bồi."

"Vương phi, đây là lệnh của vương gia." Nghê Thường bối rối nói. Nhớ đến Diệp Cẩn Huyên ngã giường bị thương chính là lỗi của các nàng.

"Ta muốn một mình, vương gia có hỏi, một mình ta gánh." Diệp Cẩn Huyên nhìn từng người trong phòng lại phất tay. Nàng chưa bao giờ để các nàng bồi ngủ bên cạnh như vậy.

Bọn họ không thể làm gì khác hơn liền lui cả ra ngoài gác cửa. Nếu là nghe được tiếng động sẽ lập tức chạy vào.

Diệp Cẩn Huyên chậm cởi y phục, mỗi lần ngủ cùng Đoan Mộc Chiến Phàm nàng ngủ y phục mặc trên người không hề cởi xuống. Dạo trước hắn không ở vương phủ nàng đều cởi áo ngoài giờ không thấy hắn nên cũng như vậy. Lại nói lúc nãy hắn chán ghét nàng bỏ đi thì nhất định sẽ không quay lại đâu.

Vô Sự thấy được chủ tử chuẩn bị ngủ lập tức cũng chuẩn bị trở về phòng liền bị Diệp Cẩn Huyên gọi lại. Nàng ngoại trừ cùng Vô Sự nói thì không biết cùng người nào nói nữa.

Vô Sự nghe được lại ngoan ngoãn quay trở về. Hôm nay nhìn theo tình hình hiện tại liền biết được Đoan Mộc Chiến Phàm sẽ không về đây ngủ nó cũng ở đây bồi chủ tử.

"Vô Sự ta phải làm sao giúp thái tử đây?"

"Hắn ở trong cung, ta lại đang gặp rắc rối với hoàng hậu."

Diệp Cẩn Huyên thở dài một hơi ôm lấy Vô Sự rất lâu mới lên giường ngủ. Vô Sự đưa hai chân để lên giường mắt thấy chủ tử đã ngủ nó mới chạy đến bên bàn trang điểm ngủ.

Sáng hôm say Diệp Cẩn Huyên gọi trù phòng chuẩn bị hai phần điểm tâm ngọt. Mỗi phần để vào một lồng thức ăn, sau đó nàng mang hai lồng thức ăn vào phòng rất lâu rồi gọi Nghê Thường đến.

"Nghê Thường, người giúp ta mang hai lồng thức ăn này tiến cung. Cái được buộc chỉ trắng giao cho Vương gia, cái được buộc chỉ đỏ giao cho thái tử. Nói đây là tâm ý của ta muốn bọn họ thưởng thức."

Ngoại trừ Nghê Thường nàng không biết nên nhờ vào ai trong Vương phủ nữa. Biết nàng ta là người của Diêu đức phi nên sẽ chung thành với Đoan Mộc Chiến Phàm. Do đó nàng cố ý tặng điểm tâm cho cả hai như vậy mới không bị nghi ngờ.

Nàng còn bồi thêm câu: "Thái tử có ơn với ta, ta cũng chưa kịp tạ ơn lần này bù đắp vậy."

Nghê Thường gật đầu ứng tiếng: "Vâng, chỉ trắng của Vương gia, chỉ đỏ của thái tử, nô tỳ đã nhớ, nô tỳ xin cáo lui."

Nhìn bóng lưng của Nghê Thường đi khuất nàng bước ra ngoài chấp tay thành tâm cầu khẩn. Hy vọng cho mọi chuyện được như nguyện.

Rất lâu, Nghê Thường trở về đưa cho nàng phong thư bảo là Đoan Mộc Chiến Khôi gửi cho nàng. Nàng nhìn qua rồi đốt đi, không cần tạ ơn nàng, nàng chỉ là thuận tiện giúp hắn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.