Tư Tự Vạn Thiên

Chương 26: Ác mộng ( Kết )




Tác giả: Luna Huang

Sau khi Vũ Văn Dương khải rời đi, Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật bước về viện lại gõ cửa phòng nàng: "Muội muội đã ngủ chưa?"

Mã Phi Yến vẫn giữ tư thế ngồi như vậy ngàn nhạt trả lời: "Muội không có ngủ, hai người vào đi."

Đẩy cửa bước vào thấy Mã Phi Yến ngồi bó gối sau trướng mạn trắng mỏng, tóc nàng xõa dài như thác. Mã Tuấn Duẫn bước đến chậm rãi nói: "Hôm nay muội muội cùng đường ca ca đi dạo vì sao lại về sớm như vậy?" Hắn biết nhất định không phải vì say xe. Nàng cùng phụ mẫu từ xa xôi trở về cũng chẳng thấy nàng bị gì.

Ánh mắt của nàng xuyên qua trướng mạn mỏng nhìn hắn: "Theo lão đại đoán thì vì lý do gì?" Hắn thông minh như vậy không lý nào không biết.

Mã Viễn Luật đóng cửa rồi mang ghế đặt bên giường ngồi xuống: "Muội muội vì sao lúc nãy không đến gặp Vũ Văn Dương Khải?" Hắn sớm biết nàng vừa về liền chạy đến làm sao nàng có thể ngủ nhanh như vậy được. Chưa kể lúc nãy nàng về không hề bước vào tiền thính.

Mã Viễn Duẫn mím môi nhìn muội muội của mình: "Muội cũng đoán ra rồi sao?"

Nàng lắc đầu rồi ngồi thẳng dậy buộc gọn hai bên trướng mạn: "Lúc đầu thì không nhưng khi trở về thì sáng tỏ rồi. Sáng nay bá mẫu đến cố ý nói với phụ thân, mẫu thân rằng muội cùng Vũ Văn Dương Khải không hợp. Ngươi xứng đôi với hắn là đường tứ tỷ. Muội cố ý mang phụ thân rời đi không ngờ đường ca ca đến đưa muội đại dạo. Đường ca ca đưa muội đi chơi bởi vì muốn muội từ hôn nhường cho đường tứ tỷ. Muội không muốn nghe nữa nên viện cớ trở về. Không ngờ lại phát hiện ra bản thân bị tính kế."

Ba huynh muội trầm mặc ngồi yên bất động không nói lời nào. Mã Viễn Duẫn thật lâu mới mở miệng: "Chỉ có thi đậu khoa cử lần này phụ thân và mẫu thân mới có thể sống yên ở Mã gia."

"Sai rồi." Mã Phi Yến đưa tay khẽ vuốt mai tóc tơ của mình: "Lão đại, lão nhị phải cố gắng thi khoa cử để chúng ta sớm được tách chi. Như vậy không cần gặp bọn họ nữa mới tốt."

Mã Viễn Luật gật gù: "Chúng ta phải cố gắng thôi."

Bọn họ không ai nói đến chuyện hôn sự kia nữa. Ai cũng biết Tề thị đang khóc nháo bên trong phòng nên cũng không dám đến làm phiền nữa.

Mã Viễn Luật hỏi: "Muội muội có muốn học cầm kỳ thi họa không? Huynh bảo phụ thân mời tú nương dạy muội." Nếu nàng học thạo thì đám người kia sẽ không dám mở miệng bảo nàng không xứng với Vũ Văn Dương Khải nữa.

"Muội muốn làm thương gia." Nàng vỗ hai bàn tay lại với nhau, mắt sáng như sao trên trời: "Làm thương gia sẽ mau chóng có bạc mua phủ dọn ra ngoài. Hai người làm quan, muội làm thương gia rất có lợi."

"Không được." Mã Viễn Duẫn lập tức phản đối: "Muội là nữ nhi làm sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện được."

"Muội giả nam trang không được sao? Sao các huynh lại cứ xem thường nữ nhân như vậy chứ." Nàng bĩu môi phê phán cái thời đại trọng nam khinh nữ này. Ở hiện đại có biết bao nhiêu nữ nhân thành đạt kia kìa. Bản thân lạc hậu thì thôi đi, còn kéo theo nàng nữa làm gì?

"Không phải xem thường mà là nữ tử xuất đầu lộ diện bên ngoài sẽ không thể gả đi được muội muội có hiểu không?" Mã Viễn Duẫn sợ nàng không hiểu liền mang triết lý cổ đại ra giải thích.

Mã Phi Yến đương nhiên không thèm quan tâm đến. Nàng chỉ nhẹ nhàng buông một câu: "Muội cũng không hề có ý định gả ra ngoài. Ở cùng phụ thân, mẫu thân cả đời cũng tốt mà. Chỉ là..." Nàng gian xảo vừa cười vừa vuốt cằm: "Làm phiền hai vị huynh trưởng đây mỗi ngày phải trông thấy vị muội muội đáng ghét này."

"Lỡ phụ thân biết được thì........" Mã Viễn Luật mím chặt môi nhìn nàng như thể hắn sợ nàng bị Mã Tuấn Vĩnh mang gia pháp ra hầu hạ vậy nên cũng không để tâm đến lời nói châm chọc của nàng.

"Chúng ta không nói phụ thân làm sao mà biết được chứ." Nàng khinh thường tên chết nhát này. Không thử làm sao mà biết được, hắn chỉ toàn suy nghĩ những thứ tiêu cực thôi.

"Muội muốn làm gì?" Mã Viễn Duẫn đồng ý với ý kiến của nàng. Chỉ có tách chi thì mới không cần đối diện với viễn cảnh như thế này thôi.

"Muội a." Mấy đầu ngón tay của nàng khẽ chạm vào nhau rồi lần lượt tách ra rồi lại chạm vào nhau rồi lại tách ra. Môi nàng nhếch cao tạo nên một đường vòng cung tuyệt đẹp: "Trà lâu. Muội muốn mở một quán trà hoa."

Từ nhỏ nàng luôn thích uống trà hoa. Mỗi tách trà nàng đều nhâm nhi rất lâu, rất lâu. Không ngày nào là nàng không uống cả. Nghĩ lại khoảng thời gian đó đúng là rất thoải mái.

"Chúng ta không có nhiều bạc như vậy." Mã Viễn Luật khẽ thở dài: "Mở quá trà phải có mặt bằng, phải chi rất nhiều thứ."

"Hiện muội ra ngoài giúp người ta trước. Tích góp tiền bạc sau này mới mở quán trà được." Nàng chớp chớp đôi mắt phượng đen láy nhìn hai vị huynh trưởng đáng kính.

Bọn họ mím môi gật đầu. Mã Viễn Duẫn đưa ra kế hoạch: "Đầu tiên phải làm cho mọi người tin muội thực sự ở trong phòng thì mới có thể lén chuồn ra ngoài được."

"Hai da, đáng tiếc nhất là sợ bị mẫu thân phát hiện ra. Chứ viện bé như cái mũi của chúng ta làm gì có ai thèm đến chứ." Mã Phi Yến ngã lưng xuống giường than thở.

Sau đó ai về phòng người nấy. Bàn bạc cả buổi trời cũng như chưa nói gì hết vậy đó. Thật là tức chết người.

----------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------

Ngày kế tiếp, Mã Phi Yến làm nũng với Tề thị bảo nàng ta cùng nàng ra ngoài tưới hoa. Nhiệm vụ cao cả của Mã Tuấn Vĩnh giao cho nàng trước khi vào triều là khiến Tề thị vui vẻ.

"Mẫu thân không vui sẽ mau xuống sắc, xuống sắc thì phụ thân không thích nữa, phụ thân không thích nhất định sẽ tìm người mới."

Tề thị liền nổi nóng rượt theo nàng chạy xung quanh viện: "Nha đầu nhà ngươi dám nói phu quân ta như vậy."

"Nữ nhi là đang nói sự thật. Mẫu thân phải biết chấp nhận chứ." Nàng ôm cao váy cố gắng chạy thật nhanh.

Lát sau cả hai thấm mệt liền đình chiến ngồi nghỉ mệt uống trà. Mã Viễn Luật cùng Mã Viễn Duẫn từ trong cung trở về cùng ngồi bên ngoài cùng dùng trà hàn huyên.

Lát sau, Mã Tuấn Vĩnh trở về viện cười tươi ôm lấy Tề thị: "Phu nhân, hoàng thượng mới bảo ta đi Liệp thành tu sửa lại đường xa. Ta cùng nàng đi."

Thực ra là hắn thấy Tề thị bị Trình thị làm thành cái bộ dạng oán phụ liền không đành lòng. Sáng này thượng triều vừa nghe đi xa liền nhận lấy mà làm. Vẫn là đưa Tề thị tách xa ra mới là phương pháp tốt nhất.

Tề thị gật đầu đồng ý. Mã Phi Yến cười như vừa nhặt được một túi bạc to. Lại được đi chơi sao? Rời khỏi cái phủ tăm tối này cũng tốt.

Mã Tuấn Vĩnh nhìn Mã Phi Yến tiếc nuối nói: "Bảo bối lần này phải ở lại đây rồi." Lần này sở dĩ không muốn đưa nữ nhi đi cùng là vì muốn ba huynh muội họ bồi đắp tình cảm.

Mấy hôm nay hắn cũng thấy được ba huynh muội cũng có một ít hảo cảm với nhau nên không muốn tách ra.

Mặt của Mã Phi Yến lập tức tối sầm lại, nụ cười cũng cứng đờ. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật ôm bụng cười như chưa từng được cười vậy.

"Ây da, bảo bối bị thất sủng rồi."

"Đồng cảm, đồng cảm."

Mã Phi Yến hừ một cái rõ kêu lườm hai tên huynh trưởng đáng ghét đang vui sướng khi nàng gặp họa. Nàng mới không cần đi đâu: "Phụ thân khi nào khởi hành?"

"Đi ngay bây giờ." Hắn không muốn Tề thị ở lại đây nữa: "Nàng mau đi thu dọn đi."

Tề thị bước về phòng đóng cửa Mã Tuấn Vĩnh liền dặn dò ba nhi tử: "Phụ thân bất đắc dĩ mới quyết định như vậy. Ba đứa các ngươi ở lại phải biết chăm sóc lần nhau có biết không? Không được gây gỗ để người khác chê cười."

Thấy cả ba cùng gật đầu hắn mới an tâm. Xoa đầu nữ nhi mỉm cười: "Bảo bối phải nghe lời ca ca có biết không? Ở đây mọi thứ đều phải nhẫn, không được phạm lỗi, phụ thân mẫu thân không có ở đây sẽ không cứu được ngươi."

Mã Tuấn Vĩnh lại nói với hai hài tử: "Yến nhi lúc trước mỗi ngày đều theo phụ thân ra ngoài xây đê lại cùng đám hài tử trong thôn chơi đùa nên sẽ không thể so được với tiểu thư khuê các. Hai ngươi là huynh trưởng phải biết bao dung, che chở cho muội muội. Nếu Yến nhi phạm lỗi cũng phải nhẹ nhàng đưa muội muội trở về rồi mới nhắc nhở khuyên nhủ."

Dặn dò xong thì Tề thị cũng thu dọn xong. Cả hai đến viện cáo biệt lão thái thái, lão thái gia rồi rời đi.

Ba huynh muội nhìn chiếc xe ngựa chạy xa rồi lặng lẽ trở về viện bàn bạc tiếp kế hoạch của ngày hôm qua. Xem như là lão thiên gia giúp đỡ đi.

Mã Viễn Luật dạy nàng đánh bàn tính và chỉ cho nàng xem cái lỗ chó ở trong viện. Để khi nàng trốn đi liền dễ dàng.

Mã Viễn Duẫn dạy nàng cách quản lý sổ sách. Sau này hắn chuẩn bị bước gần đến kỳ thi khoa cử sẽ không thể dạy nàng được. Cũng may nàng biết chữ nên dạy cũng rất nhanh.

Trình thị bước đến viện nhẹ giọng nói: "Nhị đệ cùng đệ muội không ở đây, mọi việc đều do ta quản lý. Các ngươi có gì cứ đến tìm ta là được."

Ba người gật đầu cho lấy lệ. Bọn họ ai cũng hy vọng nàng ta đừng đến tìm họ quấy rồi là được rồi. Vì bọn họ nhất định sẽ không có thời gian đến tìm nàng ta đâu.

Sau khi Trịnh thị rời đi, bọn họ vào kho lấy mấy y phục lúc nhỏ của mình ra cho Mã Phi Yến thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.