Tử Trạch Trọng Sinh

Chương 57: 57: Huynh Đệ




vào đến máy bay ôi thật là bé, không to như tôi nghĩ, vì lần đầu đi máy bay nên cũng không biết hàng ghế ngồi của mình, tôi tuy cũng có kiến thức tiếng anh đó, nhưng đây là lần đầu sử dụng đối thoại bên ngoài với người nước ngoài cũng hơi run. Tôi nắm chạy lấy tay dùng từng câu từng chữ hỏi tiếp viên hàng không chỗ của mình, cuối cùng thuận lợi tìm được chỗ ngồi. ngay cửa sổ vị trí mà tôi thích nhất, vừa có thể ngắm cảnh vừa ngồi trong góc không ai phiền mình và đặc biệt có chỗ dựa khi ngủ. Thầm nghĩ mình thật thông minh. cất xong hành lý trên khoan, tôi loay hoay ngắm ngía mọi người vào chỗ, có cả người việt nữa kìa, chắc họ đi về nước rồi giờ qua lại. cảm thấy sự trống vắng khi xa quê ban nãy cũng đã dần dần vơi đi trong tôi. Đang mãi mê thì có một bóng dáng cao thật cao đứng cạnh ghế còn lại bên tôi. Lòng tôi gào thét thảm khóc" má ơi, trai tây, ngồi xuống, ngồi đây này". nhưng mặt tôi thì tỏ ra thanh cao như chẳng có việc gì xảy ra, mặt hướng ra cửa sổ cười lén. Vài giây sau thì ghế bên cạnh tôi chuyển động, đã ngồi xuống rồi, là một người văn minh nên tôi quay sang " say hi" với bạn cùng ghế thì..... một chị xinh đẹp, váy ngắn đỏ chót giày cao gót đen, cùng mùi nước hoa nồng đậm đang nhìn tôi cười vui vẻ. Tôi điến cả người vài giây, " gì thế trai đẹp đâu rồi, đói quá hoa mắt à". nhưng cũng không quên nhìn chị xinh đẹp cười một cái rồi "chào chị".

Hai người xong màn chào hỏi thì tôi rất điềm tĩnh kéo to mắt lắp hệ thống ra – đa dò xem anh trai vừa nãy đâu rồi, nhìn một lúc phía trước, vài giây bên cạnh, thêm vài phút chòm ra phía sau vẫn không thấy đâu, vừa định ngối xuống cài dây an toàn thì một cái đầu to mái tóc nâu hạt dẻ ngẫn lên từ ghế sau lưng tôi, làm mình giật bắn người, cả kinh nhìn một lần " á.......a" là anh ta. Hơi mắc cở vì thất thố nên tôi ngồi xuống, miệng cười mỉm, hai mắt híp lại như một con rồ thật sự. Có một anh trai tây thôi mà vậy rồi, tự mắng bản thân thật háo sắc mà.

Máy bay cất cánh bay từ từ vào không trung, bên ngoài là một vùng trời đỏ cam tuyệt sắc, có mấy vầng mây trắng cộng cam chen nhau trên nền trời, máy bay xuyên qua chúng chỉ còn là những mãng trắng trắng mờ mờ ảo diệu, lần đầu nhìn thấy cùng tiếp cận gần với mây, khiến toi không khỏi bất ngờ. Mãi ngắm " cảnh tiên" tôi quên luôn cả kho truyện ngôn tình cùng anh trai tây khi nảy, đang mải miếc dùng điện thoại chụp tới tấp thì một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đến gần. lòng tôi thầm gào thét

" má ơi, vừa ra khỏi lãnh cung thì ta đây đã được diện kiến tuyệt thế giai nhân cùng nam thần nhiều thế này"

Cô tiếp viên tiến tới gần hỏi tôi bằng giọng anh chuẩn không chỉnh

" bạn muốn dùng bánh hay hamburger"

Vì tôi là một đứa chứa toàn nghiện ngập, nào nghiện truyện, nghiện ngắm trai gái đẹp, và không hề thiếu nghiện ăn

Hai mắt mở to hết cở, nhìn thấy cái hamburger vừa to vừa nhiều thịt, tức nhiên dùng ngón tay để nghỉ cũng biết tôi chọn ngay " hamburger". Siêu thịt siêu rau tới rồi xơi thôi. Cầm trên tay chiếc bánh to ngon, tôi hí hoái ăn ngon lành. Chén xong thì lại buồn miệng định tám cùng chị bên cạnh, nhìn qua người ta ngủ mất rồi. vậy là một mình tôi ngồi buồn miệng, nhưng no bụng nên thôi, lôi truyện ra đọc. được chừng 1 giờ sau, thấy bụng hơi ê ê, tôi thầm mắng không lẻ mình sắp nôn, cố gắng không nghỉ nữa, tiếp tục đọc truyện. nhưng trời không thương người tốt, bụng tôi bắt đầu quặn từng cơn, cảm giác có cái gì sắp trào lên cổ họng rồi.

Nhanh chóng tôi đi vào toilet, ngồi nôn hết cả hambuger rồi cơm cháo lúc chiều vừa ăn, thật khổ sỡ. Ai đi máy bay rồi thì biết, nếu chưa đi mình xin giới thiệu cảm giác vào cái phòng bé tí teo bằng cái mí mắt rồi ở trong không gian chênh vênh mà nôn thật là cảm giác rất " yomost" các bạn ạ.

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh tôi ngồi xổm luôn tại chổ, nhức đầu, xoay xảm cùng mệt bắt đầu lan tỏa ra khắp người, vừa định đứng lên về ghế thì tôi va vào một người, mà thật ra mắt tôi không nhìn thấy rõ là ai" chỉ gật đầu " sorry " tới bến rồi quay về chổ, song lúc bước đi tôi ngửi được người đó có một mùi nước hoa rất thơm, không nồng như của phái nữ, cũng không quá ngào ngạt như của nam, mà quá mệt nẹn tôi cũng không thiết tha quay lại nhìn, thầm nghỉ chắc mình đụng phải tiểu thụ nào rồi"hehe".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.