Phụt, Trữ Vương khổ rồi.
”Thật ra bộ dạng Trữ Vương cũng rất đẹp...........“. Hạ Noãn Ngôn nhịn cười nói giúp Trữ Vương mặt đã muốn méo mó.
”Hắn á?”
Hà Vũ lắc đầu, “Ngũ quan thật ra rất khá, nhưng vừa nhìn đã cảm thấy hắn rất nham hiểm, chỉ thiếu ở trên mặt treo miếng thẻ bài nhắc nhở người
qua đường thôi“.
“......” Đúng là......
Nhắc tới việc này Hà Vũ có chút oán giận, “Ngươi biết không, ta có lòng
làm cái huy hiệu cho hắn, trên đó viết "thật sự mặt ta không nham hiểm
như vậy", nhưng hắn một chút cũng không nghĩ tình, ném đi mất luôn!”
Trữ Vương răng đều bị hắn nhanh cắn vụn, “Các ngươi tán gẫu xong chưa! Nói vấn đề chính đi!”
”Nói nói chứ”
Hà Vũ hướng hắn làm mặt hề, sau đó xoay đầu lại hỏi Gia Cát Mộ Quy, “Vì sao mỗi ngày ta đều mơ thấy ngươi?”
Trữ vương hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn rống người, “Vấn đề chính không phải cái này!”
“............ A”
Hà Vũ hơi ngượng ngùng, “Xin lỗi, ta vừa nhìn thấy hắn liền quên mất ngươi“.
“......”
Tiểu Vũ, không thể mỗi câu đều miệng lưỡi sắc sảo như vậy a......
Hạ Noãn Ngôn có chút đồng cảm với Trữ Vương.
Hà Vũ tiếp tục thần kinh cẩu thả không để ý tới sắc mặt của Trữ Vương, nói tiếp vấn đề chính.
”Theo ta có lẽ là liên quan tới xuyên qua“.
”Ngươi làm sao xuyên qua được?”
”Ta cũng không hiểu“.
Hà Vũ hoang mang nhớ lại, “Mấy ngày đó ta phát sốt, người hơi mơ hồ, cảm giác có người nói với ta trở về đi trở về đi trở về đi, ta bị ầm ỹ làm
phiền, sau câu nói "quay trở về đi" liền đi đến nơi này đây“.
“........ Như thế nào mà tựa như chuyện ma quái nhỉ?”
”Ta cũng thấy giống vậy“.
”Vậy vào ngày ngươi xuyên qua đó có chuyện gì đặc biệt không?”
”Không có......”
Hà Vũ nhớ lại một chút, lắc đầu, “Quả thật không có.”
Sắc mặt Trữ Vương kia sao kỳ quái như vậy?
Gia Cát Mộ Quy cũng để ý tới, mở miệng hỏi Trữ vương, “Ngày đó xảy ra chuyện gì?”
“........... Nàng rơi xuống phía sau núi ở vương phủ“.
Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, hứng thú “A” một tiếng.
”Phía sau núi ở vương phủ có phải là?” Hạ Noãn Ngôn đối với nơi này hoàn toàn chưa quen thuộc.
”Suối nước nóng“.