Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 47: Thái cực hoá nhất khí




Ái Đạt có chi nhánh ở Bắc Kinh, giám đốc chi nhánh Diêu Kiên lái một chiếc xe thương vụ tới sân bay đón đám Trương Khác.

Tô Tân Đông và trợ lý Triệu Hằng liên tục ngồi hai chuyến bay, có chút ù tai hoa mắt, nhìn chiếc xe thương vụ chật hẹp là hơi đau đầu, trong xe lại có mùi xăng, làm người ta buồn nôn, Tô Tân Đông dứt khoát muốn ngồi xe buýt của sân bay tới nội thành.

Thế là mọi người cũng đi theo Tô Tân Đông, Trương Khác ngồi ở vị trí kề sát đường đi ở giữa, bên ngoài trời tối, mở báo ra định nương nhờ ánh đèn xe để đọc thì thấy phía trước tối lại, ngẩng đầu lên thấy mấy cô tiếp viên hàng không mặc đồng phục đi lên, đôi chân trắng dài dưới mép váy hết sức dưỡng mắt.

Thời đó công ty hàng không đều chọn các mỹ nữ làm tiếp viên hàng không, đồng phục toàn là loại bó eo, làm nổi bật vóc dáng nữa chứ, mấy cô gái xinh đẹp, cười nói ríu rít trong xe, không hề để ý tới người bên cạnh.

Xem ra lên cái xe này là lựa chọn chính xác, Trương Khác ném tờ báo qua một bên, nhìn ngắm mỹ nữ đương nhiên là thư thái hơn xem báo rồi.

- Tức chết đi được, bà cô đây ít nhất cũng ít nhiều được coi là quốc sắc thiên hương, từ Hong Kong bay về, tên đó miệng ngọt sót gọi người ta là chị, trước khi xuống máy bay còn nói mới người ta ăn cơm, loại hàng này bà cô đây thấy nhiều rồi, chẳng thèm để ý... Chỉ cách mấy ngày, vậy mà lên máy bay chỉ liếc qua mặt người ta vài cái, ánh mắt trống rỗng, như người ta là khống khí vậy. Tôi còn tưởng tên đó làm ra vẻ, phải tự hạ mình chạy qua chạy lại trước mặt mấy lần. Ôi trời ơi! Chẳng lẽ tôi đổi sang chuyến bay nội địa mà thay đổi lớn thế sao?

Một cô gái than vãn rất to.

Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc lại vang khắp xe, mấy cô bạn cười ầm ĩ, nghe cô gái nghiến răng nghiến lợi kể, hình như người kia chọc giận cô ta thật rồi, Trương Khác ngó nghiêng nhìn, nhưng cô gái đó bị che khuất mất.

Một cô gái khác an ủi:

- Tiểu Dịch, cô thương tâm cái gì chứ, chỉ tiếc anh chàng kia có mắt không tròng, lỡ mất thời cơ tốt, gặp đúng lúc cô rạo rực lòng xuân lại bỏ qua. Cô sợ không kén được rể quỷ sao? Cô bảo ba cô đem hết chàng trai trong cơ quan họ quỳ gối trước mặt cho cô thoải mái chọn, chị em chúng tôi cũng hướng sái lây một chút...

Phó Tuấn ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại cười rất quỷ dị, Trương Khác còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì thì có cô gái đi tới chỉ ghế trống bên cạnh y, nói với cô gái đằng sau:

- Đừng giận nữa, cái ghế này nhường cho cô đấy, coi như bồi thường.

Lời này nói rất khéo léo, Trương Khác nghe ra cô gái đó đang khen mình; các cô gái đi cùng nhau cũng rất chú ý thưởng thức nam sắc.

Trương Khác nhích người ngồi sát cửa sổ, nhường chỗ ra.

- Không cần tử tế như thế, tôi chẳng thèm...

Cô gái phía sau cúi mình sách va li lên, muốn cho vào giá hành lý, lúc này mới nhìn rõ mặt Trương Khác:

- Á...

Tay cô gái mềm ra, va li rơi xuống đầu Phó Tuấn hàng ghế trước, cô gái phía sau thét lên:

May là Phó Tuấn luôn chú ý tới bên này, kịp thời đỡ lấy chiếc va ly, nói:

- Để tôi đặt lên cho cô.

Cô gái đó mặt đỏ bừng, cả chiếc cổ thon dài lộ ra ngoài cổ áo cũng nhuộm màu hồng đào đỏ rực.

Trương Khác lúc này mới nhớ ra đó là cô tiếp viên hàng không mà y trên đường từ Hong Kong về đã mượn máy nghe nhạc, nếu không phải là nghe lời cô ta phàn nàn vừa rồi cũng không nhận ra hai người là một, Trương Khác trên máy báy chăm chú nói chuyện với đám Tô Tân Đông nên không để ý, thảo nào Phó Tuấn lại cười gian như thế.

- Xin lỗi, thực sự là tôi không nghĩ cô lại đổi sang chuyến bay trong nước, tôi nhìn qua có thấy cô quen quen, còn cho rằng là chị hoặc em cô, nghĩ trước mặt thân thích của cô nên lịch sự một chút nên không dám nhìn kỹ.

Trương Khác thuận miệng nói bừa, nhích người sát về phía cửa sổ, nhường nhiều không gian hơn cho cô gái.

- A, anh chính là..."tên đó".

Cô bạn nhìn thấy hành lý của Tiểu Dịch thiếu chút nữa rơi vào người ta, định quay sang giúp, nhưng thấy Tiểu Dịch nhìn Trương Khác mặt mũi đỏ dừ, thì hiểu ngay.

- Đúng rồi, tôi chính là cái tên có mắt không tròng mà các cô vừa nói đấy.

Trương Khác mỉm cười gật đầu:

- Phì...

Cô gái đó bật cười, vội vàng chối bỏ liên quan:

- Đó cũng là do Tiểu Dịch nói chứ, không liên quan đến tôi.

Rồi nhấc va li đặt lên giá, rõ ràng người rất cao, còn cố rùn xuống, để Trương Khác phải giúp.

Trương Khác hết cách, đứng dậy cầm va li đặt vào giá hành lý, cô gái nhích ra sau lưng y, thì thầm vào tai Tiểu Dịch:

- Đẹp trai thật đấy nhé.

Trương Khác vờ như không nghe thấy, các cô gái tụ lại với nhau thì một mình y đối phó không nổi.

Nhưng Tiểu Dịch lại bối rối, không ngờ những lời nói đùa lúc nãy lại rơi vào tai người đương sự, còn bị đồng nghiệp trêu chọc, mặt nóng lên như phát sốt, định trốn xuống hàng ghế dưới nhưng bị mấy cô bạn tóm lấy đẩy vào chỗ bên cạnh Trương Khác.

Trương Khác đành bỏ kế hoạch ngắm mỹ nhân, cầm lấy tờ báo vờ nghiêm trang ngồi đọc, cô gái ngồi sau ghé đầu lên giữa hai chiếc ghế hàng trước liên tục bắt chuyện với Trương Khác.

Hai bên trò chuyện một, Trương Khác biết được cô ta tên Hà Hiểu Văn còn Tiểu Dịch là Dịch Hinh, Dịch Hinh vì mẹ bị bệnh nên mới phải đổi chuyến bay sang Kiến Nghiệp - Bắc Kinh, thi thoảng về nhà một chuyến.

Trương Khác hôm trước có thuận miệng mời Dịch Hinh ăn cơm thật, nhưng chỉ là phép lịch sự mà thôi, kiếp trước y nợ tình quá nhiều rồi, làm quá nhiều cô gái lẫn bản thân y đau khổ rồi, kiếp này không dám đụng vào rắc rối nữa.

Nhưng vẫn vì phép lịch sự, khi xuống xe y vẫn xin cách liên hệ với Hà Hiểu Văn, Dịch Hinh và cô gái đi cùng.

Trái đất tròn, câu nói cũ xì này không sai chút nào.

Đám Trương Khác tới nội thành thì đã sắp 9 giờ tối, tới nhà khách nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn cơm, nhà khách khá gần Đông Trực Môn, trong đó có phố Âu, lấy Âu làm tên tất nhiên là nơi ăn uống rồi.

Đường phố Bắc Kinh đêm đầu xuân khá vắng vẻ lạnh lẽo, lúc này ra ngoài ăn cơm muộn lắm rồi, không chừng vào quan ăn khác nói không chừng người ta sắp đóng cửa nên không tiếp, nhưng phố Âu kinh doanh 24/24, nên người ngoại quốc đi ăn đêm tới đây rất nhiều.

*** Âu: Dụng cụ đựng thức ăn.

Phố Âu có món tôm cay khá nổi tiếng, Trương Khác lại thích ăn cua, theo phục vụ đi vào đại sảnh, nghe thấy ở trong góc có giọng nói quen thuộc:

- Luôn mồm nói muốn mời bà cô này đi ăn cơm cám ơn cho mượn máy nghe nhạc, vậy mà cứ như tên mất trí vậy, Hiểu Văn còn nhắc mấy lần, y lại còn giả ngốc với bà cô, làm như bà cô này không kiếm được nam nhân mời cơm vậy... Ôi cái thói đời này, sao nam nhân lại đi xuống hết cả như thế! Các chị em, phải cứu lấy những nam nhân đó, đây là nhiệm vụ gian nan….

Dịch Hinh xoay lưng lại phía cửa nói rất hăng hái, đám Hà Hiểu Văn nhìn thấy Trương Khác đi vào, đang cười méo miệng, Dịch Hinh ngạc nhiên quay đầu lại, cả đám con gái cười phá lên.

Nhìn thấy Dịch Hinh cúi gằm mặt như chỉ muốn kiếm lỗ nào đó chui vào, Trương Khác không nỡ tới làm khó cô, nhưng do tính cách thúc đẩy, y vẫn tự nhiên đi tới nói:

- Không phải tôi tới mời bà cô ăn cơm đây sao?

Dịch Hinh gục mặt vào lưng cô bạn, không dám nhìn Trương Khác, chính bản thân cô cũng cười run vai.

Thế là Trương Khác không thể mặt dầy quịt bữa cơm nữa, một khay cua lớn, một khay tôm lớn đưa lên,

Mấy cô gái ra sức gán ghép Trương Khác và Dịch Hinh, đẩy hai người họ ngồi cạnh nhau, Dịch Hinh không dám ngẩng đầu nhìn ai, nhưng chính bản thân cô không nhịn nổi cười, cười tới chảy nước mắt, rút mấy tờ khăn giấy chạy vào nhà vệ sinh.

Trương Khác còn nhớ lúc nói chuyện trên xe buýt, không phải Dịch Hinh đổi chuyến bay vì mẹ cô bị bệnh sao? Thế nào không về nhà ngay lại theo đám Hà Hiểu Văn chơi bời? Liền hỏi ra.

- Xí, có phải mẹ cô ấy bệnh đâu? Cô ấy bị người nhà lừa một vố, chạy về nhà xem mắt, cô ấy tức lên, lôi kéo chúng tôi đi ăn chơi sa đọa...

Hà Hiểu Văn nói tới đây nhả tôm cay trong miệng ra:

- Toi rồi, ngày mai thế nào cũng mọc mụn, Tiểu Dịch cứ khi nào bản thân không vui lại hãm hại người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.