Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 23: Hai cái nguyên nhân




Hứa Tư mang tài liệu tới, bị Trương Khác vô lại hôn mấy cái mới thoát được, chuyện tiểu tổ chấp hành phương án tăng cổ phần, do cô, Tôn Thượng Nghĩa, Tương Vi, Thái Phi Quyên làm chủ, mỗi người lại còn các công việc thường ngày, khoảng thời gian này Hứa Tư tuy ở Hải Châu, nhưng không có nhiều thời gian ở bên Trương Khác.

Hôm nay Trương Khác phải thi ba môn, may đó là ba môn sở trường của Trương Khác, chẳng có gì phải lo, hết kỳ thi toàn quốc, tiếp theo đó là thi cuối kỳ.

Nhưng thời gian này Trương Khác quá bận, thật sự không bỏ thời gian ra được, may là trường học cũng chẳng hi vọng gì việc thi cử của y.

Đường Thanh hôm qua về nhà đã thuyết phục được Cố Kiến Bình cho theo Trương Khác tới Tân Vu vào kỳ nghỉ đông, sau đó tới Bắc Kinh ăn tết.

Trương Khác chiều thi xong liền rời khỏi trường, Đường Thanh vẫn phải ôn tập thi cuối kỳ.

Vừa mới ra khỏi cổng trường thì thấy xe của Trương Tri Phi ở tựa hồ chuyên môn đỗ ở cổng đợi mình, Trương Khác chui vào xe ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì mà chú lại tới tận đây chặn cháu? Không phải là chuyện kỹ thuật đĩa chứ ạ, về kỹ thuật thế nào cũng cung cấp cho phía chú. Cháu chỉ sợ bên chú nóng vội đưa hàng ra thì Ái Đạt có trăm miệng cũng không cãi được, lần này thời gian thử nghiệm không ngắn, dư thời gian cho phía chú chuẩn bị mà, ít nhất tháng Giêng mới đưa ra máy mới, bên chú gấp thế làm gì?

- Không phải chuyện đó.

Trương Tri Phi lái xe rời khỏi trường:

- Cháu đi đâu? Chú đưa cháu tới.

- Cháu tới viện nghiên cứu ở đường Thành Sơn.

Trương Khác nhìn chú mặt mày nặng nề, nói:

- Nhìn chú thế này cháu không yên tâm, hay để cháu lái xe cho.

- Ha ha, không sao, chẳng có gì quan trọng, Trương Dịch tới thành phố rồi.

- Lại xảy ra chuyện gì nữa thế ạ?

Trương Khác không nghĩ xảy ra chuyện lần trước rồi Trương Dịch còn quay về thành phố.

- Nó cãi nhau với ba nó, nói là đoạn tuyệt quan hệ cha con, tới nương nhờ chú, cháu nói chú nhẫn tâm đuổi nó đi được không?

Trương Tri Phi cười nói đùa, thấy Trương Khác không có phản ứng gì mới thở dài:

- Thật ra nó không tới tìm chú, có người nhìn thấy nó ở thành phố, cùng một cô gái thuê phòng ở Bắc Quan, chính là cô gái đính hôn với nó.

- Ồ...

Trương Khác hiểu ra:

- Nói thế là bác cả đoạn tuyệt cha con với anh ấy.

- Đúng thế, trong mắt bác cả cháu, cô gái kia không bằng bát nước đã hất đi, trước kia chính vì cô ta mà gây ra lắm chuyện như thế, Trương Dịch mất cả việc tốt vì cô ta, sao bác cả cháu chấp nhận cô ta được.

Trương Khác trầm ngâm:

- Cô gái đó ở Đông Xã có thanh danh không tốt ạ?

- Cục xuất nhập khẩu vật tư phát ra vụ án lớn, tuy tin tức không công khai. Nhưng người ta hứng thú với loại tin kiểu này nhất mà, ài, cô gái đó thối hôn trước, sau đó đi làm nhân tình cho người ta, chuyện lan đi, làm sao còn có thanh danh tốt được nữa, cô ta còn có thai với tên giám đốc kia, nhưng xảy rồi...

Trương Tri Phi lại lần nữa thở dài, chuyện này đúng là ngoài thở dài ra còn có thể nói gì:

- Trương Dịch quay về lại đi tìm cô ta, tất nhiên gây ầm ĩ cả lên, bác cả cháu tức tới hôn mê, nằm liệt giường gần nửa tháng...

- Chuyện xảy ra lâu chưa ạ?

Trương Khác không ngờ Trương Dịch trước kia trăng hoa mà giờ trở nên si tình như thế.

- Lúc đó cháu ở Hong Kong, chú cũng nghe người ta nói thấy Trương Dịch thuê phòng ở Bắc Quan mới biết chuyện này.

Trương Khác cười rất vô lương tâm:

- Trên chữ sắc là thanh đao mà, nam nhân dinh vào nó là không sao thoát được, bác cả nghĩ không thông ạ? Họ ở đâu, chú tới xem chưa?

Trương Tri Phi cười gượng theo y, nói:

- Còn chưa có cơ hội tới, cháu có đi cùng không?

Trương Khác xem đồng hồ, nói:

- Dù sao cũng chẳng có gì làm, tới cũng được ạ.

Khu Bắc Quan là nơi giao nhau giữa nông thôn và thành phố, ở đó có một khu nhà dân lập nên cho những người làm công thuê, sập xệ sơ sài lại hỗn loạn, trông như một cái thôn tạm, chẳng tìm ra cả được đường cho xe đi vào, đành đỗ xe ngoài cửa thôn.

Hai chú cháu họ Trương ra khỏi xe nhìn cảnh trước mắt đều thấy đau đầu, chỗ này lộn xộn như thế, làm sao mà tìm được người.

Trương Khác cười méo xẹo:

- Chú chắc nơi này có biển số nhà chứ?

- Nếu đã tới rồi thì đành cố mà tìm thôi.

Trương Tri Phi vỗ gáy, bọn họ đang đứng cạnh một nơi thu mua phế liệu, trong sân có nhà xí chĩa thằng ra đường, chỉ có một bức tường thấp bao quanh, tường thủng lỗ chỗ.

Hôm nay chẳng phải là cuối tuần, mà có là cuối tuần thì người đi làm công cũng chẳng được nghỉ, nhìn quanh thấy vắng hoe, chỉ có mấy đứa bé đang đuổi nhau, còn có mấy người già, chắc là cha mẹ người ra ngoài làm thêm, đang làm mấy việc lặt vặt như quét sân, nhặt rau thấy hai người bọn họ áo quần sang trọng đều dừng tay lại nhìn ngó.

Trương Dịch chắc đưa cô gái đó tới đây chưa lâu, có thể không tiếp xúc mấy người nơi này, hỏi mấy người liền đều không biết chỗ Trương Dịch ở, đã thế những người này đủ mọi nơi tới, khẩu âm đủ kiểu, chỉ nói chuyện đủ vất vả rồi.

Trương Khác và chú định bỏ rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng Trương Dịch ở góc nào đó:

- Không phải anh đã bảo em đừng chạm vào nước sao, trời lạnh như thế, quần áo cứ để đấy, anh đi làm đêm về sẽ giặt.

Hôm Trương Khác rạn xương, Trương Dịch ngồi dưới nhà suốt một ngày, hôm đó Trương Khác chẳng nhìn mặt hắn, lần này tính ra phải phải cả năm rồi mới gặp lại.

Trương Khác và chú đi theo tiếng Trương Dịch, chỗ này nhà cửa còn còn hơi chỉnh tề một chút, một dãy nhà có mười gian phòng kề sát nhau, có cái mười tám gian, nhà thấp lụp xụp, loại nhà này một gian phòng thuê cả tháng không quá 50 đồng.

Nơi này khá nhiều công nhân của nhà máy dệt, đa số là các cô gái trẻ, y phục đơn giản, có mấy cô gái khá là xinh đẹp, chẳng giống mười năm sau, cô gái nào có chút nhan sắc là chạy tới hết trung tâm mát xa, tắm gội làm việc.

Trương Dịch và một cô gái đứng ở giếng trước phòng, dưới chân có một cái chậu nhựa đầy quần áo, so với một năm trước, Trương Dịch trông chững trạc hơn, cằm có để chút râu, mặc đồng phục công nhân dính dầu mỡ, hình tượng rất nhếch nhác, chắc là làm việc sửa chữa máy móc gì đó ở nhà máy dệt gần đây.

Hắn đang gỡ một bộ quần áo ướt từ trong tay cô gái, đẩy cô ta vào phòng.

Đó chính là cô gái đi cùng Trương Dịch mà Trương Khác gặp ở trước cổng trường, so với lần đó, cô ta gầy hơn rất nhiều, xương gò má trơ ra, mặt trắng bệch, gần như không nhận ra nữa, không thể nói là xinh đẹp được.

Nghe chú nói cô ta mới xảy thai không lâu, chắc sức khỏe chưa khôi phục.

Cô gái đó không muốn vào phòng, nhưng bị Trương Dịch nắm tay cố kéo vào, đang quay lại định nói gì đó thì thấy chú cháu Trương Khác, liền sững người tại chỗ.

Trương Dịch thấy vậy quay lại nhìn, cũng đứng ngây ra, không biết bọn họ tới làm gì, nhưng cũng chẳng muốn nói thêm gì về tình cảnh của mình, cứ trầm mặc đứng đó.

Trương Khác không lên tiếng, hai chú cháu y nghe thấy mẩu đối thoại của Trương Dịch và cô gái kia, vốn không định tới làm Trương Dịch thấy mất mặt, nhưng trông cô gái kia sức khóe không tốt, hai người họ lại sống khó khăn như vậy, nếu để thành bệnh thì có hối không kịp nữa, nên đi tới.

- Chú và Tiểu Khác đi qua đây, nên ngó qua xem, chuyện cháu và ba cháu, chú không quản.

Trương Tri Phi lấy ra một cái phong bì nhét vào tay Trương Dịch, nhưng hắn rụt tay không nhận, đành đưa cho cô gái, lại nói với Trương Dịch:

- Chú cũng chẳng mang nhiều tiền, chỉ có thế thôi, cháu cũng đừng làm ra vẻ nam nhi hảo hán gì ở đây, số tiền này nhận lấy đi, sau này trả lại là được.

Cô gái kia do dự nhìn Trương Dịch không biết có nên nhận hay không, Trương Dịch nhìn Trương Khác rồi lại nhìn sang Trương Tri Phi, nói lạnh nhạt:

- Cháu sẽ chiếu cố tốt cho Văn Nhàn, còn với Trương gia thì cháu không liên quan gì nữa, cũng không làm mất mặt Trương gia đâu, số tiền này cháu sẽ trả lại.

- Chuyện này như con người ta uống nước, nóng lạnh tự bản thân biết, chỉ cần anh tự hiểu là đủ rồi.

Trương Khác chẳng muốn thừa lời:

- Còn vể thể diện Trương gia, không phải anh muốn làm mất là mất được, anh không phải lo chuyện vô nghĩa đó. Chú, chúng ta đi thôi chứ.

Trương Tri Phi định nói gì nhưng chỉ chép miệng rồi thôi, xoay người cùng Trương Khác rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.