Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 21: Siêu Phàm cấp vũ kỹ?




Buối tối tới nhà hàng Tây Thành tẩy trần cho Lý Nghĩa Giang, hắn tạm thời sống ở khu chiêu đãi Thành Nam.

Ăn tối xong Trương khác còn có việc khác, kéo Trương Tri Phi qua nói chuyện an bài hoạt động tiếp theo nhờ chú phụ trách rồi đi.

Hiện rất nhiều nhiều người ở Hải Châu, nhóm Trần Tín Sinh khỏi phải nói, nhóm Tôn Thượng Nghĩa phân lượng cũng không phải là nhỏ, may mà bọn họ thông cảm bên Ái Đạt bận rộn, lại ở Hải Châu đã lâu, nên không cần người Ái Đạt tiếp đãi.

Những đại biểu doanh nghiệp trong nghề thì Ái Đạt phải chiêu đãi chu đáo, bọn họ sẽ tìm cách tiếp xúc với với nhóm Trần Tín Sinh, ít nhất trong mắt bọn họ thì tam cự đầu kia có quyền xác định danh sách thử nghiệm sản phẩm lớn hơn Ái Đạt nhiều.

Song tất cả những người này Trương Khác mặc kệ, y muốn đi gặp mặt Thành Hán Chương và Tiêu Tấn Thành.

Thung lũng sillicon là nơi tập trung nhân tài kỹ thuật toàn thế giới, mặc dù các nước trên thế giới vì xúc tiến phát triển kỹ thuật công nghệ cao, ý đồ xây dựng lên thung lũng sillicon của mình, như Nhật Bàn, Hàn Quốc, cả trong nước cũng có Trung Quan thôn ở Bắc Kinh, Phổ Đông ở Thượng Hải, Hàng Châu Chiết Giang cũng làm một cái "thiên đường thung lũng sillicon".

Nhưng những thứ hàng nhái này không thể so sánh với thung lũng sillicon ở California.

Theo thống kê một nửa sinh viên ưu tú tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa, hoặc sớm hoặc muộn đa phân sẽ ra nước ngoài, trong đó hướng đi chủ yếu là thung lũng sillicon này.

Mặc dù Cẩm Hồ có thể cung cấp một số lương khá hậu hĩnh giữ lại một phần nhân tài, nhưng kỹ thuật mới thay đổi từng ngày, nhân viên kỹ thuật nếu không ngừng học tập, nâng cao kiến thức là bị đào thải ngay.

Nên trừ giữ các tinh anh kỹ thuật lại, Cẩm Hồ còn cần một con đường không ngừng giúp nhân viên kỹ thuật giao lưu tiếp xúc với kỹ thuật mới nhất trên thế giới, cho nên Trương Khác quyết định trực tiếp thành lập trụ sở thực nghiệm ở thung lũng sillicon.

Rời bữa tiệc tẩy trần Lý Nghĩ Giang, Trương Khác đưa Đường Thanh về nhà rồi tới ngõ Đan Tỉnh, mới 8h30, không biết Đinh Hòe trò chuyện với Thành Hán Chương, Tiêu Tấn Thành thế nào rồi.

Trương Khác vừa đi vào Bát Cẩm Trân thì Trần Phi Dung cúi đầu đi ra, sắp nhào vào lòng y mới dừng chân nổi, giật mình lùi lại, ôm ngực nhìn Trương Khác, ánh mắt hết sức phong phú, khuôn mặt trắng muốt như mỡ đông tức thì phủ áng hồng rực rỡ quyến rũ, che mặt quay đầu đi, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, vai còn hơi rung rung.

- Có chuyện gì thế?

Phó Tuấn chả hiểu ra sao, phản ứng của Trần Phi Dung tựa hồ hơi thái quá.

Trương Khác biết nhất định Tô Nhất Định đem tuốt tuồn tuột chuyện mình bêu xấu ở quán bar 1978 ra kể cho Trần Phi Dung nghe rồi, trong lòng thở dài, hình tượng hỏng hết cả, thấy Phó Tuấn vẫn tròn mắt không hiểu ra sao, bĩu môi nói:

- Anh không thấy mị lực của tôi dạo này tăng vọt à?

Phó Tuấn chỉ cười, chỗ này mọi người quen thuộc rồi, đi thẳng tới nhã phòng đám Đinh Hòe ăn cơm, Trần Kỳ đi ra niềm nở nói:

- Khác thiếu lâu lắm rồi mới tới đây, ăn tối hay ăn khuya vậy?

- Thật ra cháu cũng khó mà phân biệt được.

Trương Khác đưa đồng hồ lên xem, thấy Trần Phi Dung đứng ở một góc sảnh nhịn cười, sương băng bao phủ trên mặt tan chảy, lộ ra một mặt xuân sắc hiếm có, có phong tình vô hạn của thiếu nữ, làm thực khách ngồi trong đại sảnh nhìn không chớp.

Có một đôi tình lữ trẻ ngồi ở gần chỗ Trần Phi Dung, chàng trai đang gắp thức ăn cho cô gái, mắt mải nhìn Trần Phi Dung thiếu chút nữa đũa chọc vào mặt người yêu, làm người người yêu trợn mắt lên, anh chàng sợ vỡ mật, rối rít xin lỗi...

Phó Tuấn nói thật:

- Chúng tôi ăn rồi, có hẹn với người ở đây.. À bên kia rồi...

Trần Kỳ đưa hai người họ đi tới cửa nhã phòng, bảo con gái lấy thêm chén bát.

Thành Hán Chương, Tiêu Tấn Thành thấy Trương Khác đi vào, Đinh Hòe và hai chủ nhiệm viện nghiên cứu đứng dậy, không hiểu là nhân vật nào,

Tiêu Tấn Thành thì Trương Khác gặp rồi, có điều đó là ở triển điện tử Tokyo vào năm 2005, khi đó ESS có thành tựu không tệ về hệ thống lưu trữ số kiếp, tuy đó là chuyện 8 năm sau, nhưng khi đó Tiêu Tấn Thành trong trẻ trung và có tinh thần hơn hiện giờ rất nhiều, chắc từ khi nghe tin dữ tới giờ hắn ngồi máy bay đi nửa vòng trái đất đến đây, chưa được nghỉ ngơi.

Thành Hán Chương thì Trương Khác chưa được gặp, nhưng trên các loại tạp chí thông tin điện tử chuyên nghiệp sau này thường có hình của hắn.

Có điều hiện giờ bọn họ thất bại rồi, thành tựu ESS có được trước đó đều tập trung vào chip giải mã, bị một đòn nặng như thế ai có thể dễ chịu.

Đương nhiên có loại người, có dù bị đánh ngã bao lần, cũng quật cường đứng dậy.

Trương Khác cười ôn hòa nói:

- Ngồi xuống cả đi, ông Thành, ông Tiêu, Đài Loan không có quy củ giới thiệu nhất định phải đứng chứ?

Trần Phi Dung đi vào, cô nhịn cười được rồi, có điều mặt vẫn còn đỏ, không dám nhìn Trương Khác cái nào, sợ lại phì cười.

Trương Khác nói với Trần Phi Dung:

- Lấy cho chúng tôi hai cốc nước là được.. à này, sao bạn không mặc sườn xám?

Phục vụ của Bát Cẩm Trân đều mặc sườn xám màu lam, tiếc là chỉ xẻ tới đầu gối, không được nhìn thấy đùi như mong muốn của Trương Khác.

- Hôm nay mình mới về, chỉ giúp tạm thời thôi.

Ở góc tường bên ngoài có tủ, Trần Phi Dung cúi đầu lấy hai chiếc cốc sứ đưa cho Trương Khác, không dám nhìn y:

- Đi tàu thủy về cùng với Tô Nhất Đình.

Trương Khác thấy Trần Phi Dung nhìn cười đến khổ, bảo Phó Tuấn đi rót trà, nếu không Trần Phi Dung rót rất có nguy cơ đổ lên người mình, lúc đó lại không thể trách được ai khác.

Đinh Hòe giới thiệu Trương Khác, Phó Tuấn cho hai người kia.

Cả Thành Hán Chương, Tiêu Tấn Thành đều du học ở Stanford xong là trực tiếp mở công ty, tuổi chưa quá 30, nghe Đinh Hòe giới thiệu Trương Khác là ông chủ phía sau Ái Đạt thì đều hơi ngạc nhiên, có điều họ tiếp nhận sự thực này dễ hơn người trong nội địa nhiều.

Chẳng có gì lạ thung lũng sillicon là nơi tập trung các triệu phú trẻ nhiều nhất trên thế giới, bọn họ toàn mới trên 20 đã sở hữu tài sản hàng triệu, trăm triệu USD, có cả người chưa tốt nghiệp, trong đó có huyền thoại Bill Gate.

- Mọi người đang nói chuyện gì mà say sưa thế?

Trương Khác khoác cởi áo vắt lên lưng ghế:

- Vừa nói Cẩm Hồ cần một nền tảng, ngoại trừ cung cấp hỗ trợ kỹ thuật nhất định ra, còn có thể giữ tiếp xúc với động tĩnh kỹ thuật mới nhất ở thung lũng sillicon, để nhân viên kỹ thuật của Cẩm Hồ không ngừng học tập nâng cao trình độ...

Đinh Hòe trình bày:

- Tôi đã đem dụng ý Cẩm Hồ muốn thành lập trụ sở thực nghiệp ở thung lũng sillicon nói với hai vị đây rồi.

Trương Khác gật đầu:

- Tốt, nếu vậy tôi đi thẳng luôn vào vấn đề, tôi sẵn lòng mua lại ESS, đồng thời hi vọng hai vị ở lại làm việc...

Thành Hán Chương không hề bất ngờ, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Tôi hi vọng biết được sự thực, đương nhiên chúng tôi thực hiện nghĩa vụ bảo mật.

Trương Khác nghĩ, chắc bọn họ muốn biết sự thực hi vọng của bọn họ bị C-Cube, TI liên hợp bóp nát ra sao? Liền nói:

- Nếu vậy... Lão Đinh, có mang hiệp nghị bảo mật soạn trước không, đưa hai vị đây ký.

Nếu đã là đàm phán, tất cả sẽ đi theo trình tự chính quy, cơ mật cơ mật thương nghiệp nếu tiết lộ ra, sẽ làm sụt giảm lợi nhuận sau này của bọn họ.

Thành Hán Chương, Tiêu Tấn Thành không hề giận, thập niên 90, kinh tế Đài Loan tốt hơn trong nước nhiều, lại du học sáng nghiệp bên Mỹ, rất tôn trọng hiệp ước, nhận lấy văn bản hiệp nghị bảo mật từ một chủ nhiệm, lật xem xong rồi ký trả lại.

Trương Khác có chút ngượng ngùng nói:

- Ái Đạt nửa năm trước đã làm ra siêu cấp VCD từ nửa năm trước, chỉ là thiếu kỹ thuật tất yếu đem gộp lại thanh chip giải mã, nên cùng TI, C-Cube liên hợp làm ra chip giải mã đời ba, Cẩm Hồ sở hữu độc quyền kỹ thuật, cấp quyền cho TI và C-Cube khai thác sử dụng...

Nếu chẳng phải đích thân tới Hải Châu, Thành Hán Chương và Tiêu Tấn Thành không sao tin trình độ kỹ thuật trong nước lại tới mức này, từ tư liệu công khai Ái Đạt đúng là một công ty chú trọng nghiên cứu phát triển kỹ thuật, tuy có ngạc nhiên, nhưng không tới mức không thể tin, hai người bọn họ chỉ gật đầu nghe Trương Khác nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.