Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 2: Căn Nhi 2




“Mẹ, con... con đang cố chịu đựng!” Giọng nói Dạ Khai Dương có chút tủi thân.

“Con trai, vấn đề bây giờ không phải là con có chịu đựng được hay không, là lôi kiếp! Lôi kiếp, con có thấy không?” Đúng lúc này một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng sắc mặt tái nhợt của Dạ Dao Quang.

“Con thấy rồi, mẹ đừng lo lắng cho con, Thiên Lân sẽ không để con có chuyện gì đâu.” Giọng nói Dạ Khai Dương từ thần thức truyền đến. 

Dạ Dao Quang không biết Dạ Khai Dương tại sao lại có lòng tin với Thiên Lân như vậy, nhưng cô cũng bất lực với tình huống hiện tại. Với tu vi hiện giờ của cô, một tia lôi kiếp đánh xuống, có lẽ linh hồn cũng bị đánh mất. Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Dạ Khai Dương, nhanh chóng ra ngoài, chạy vào vòng bảo hộ của Ôn Đình Trạm.  

Trong lúc Dạ Dao Quang vừa bước một chân vào vòng tròn, sấm sét tồn đọng cuối cùng cũng nổ ầm một tiếng. Đây là lần thứ hai Dạ Dao Quang tiếp xúc với sấm sét gần như vậy, âm thanh vang dội suýt nữa nổ điếc màng nhĩ cô. Âm thanh tiếng sấm này còn mạnh hơn nhiều so với sấm sét mà Ôn Đình Trạm chịu trời phạt lần trước.

Tiếng sấm qua đi, trong tai Dạ Dao Quag vẫn còn tiếng ong ong, một lúc sau mới hồi phục. 

“Chàng không sao chứ?” Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn Ôn Đình Trạm bên cạnh.

“Không đáng lo ngại.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, trong nháy mắt khi sấm sét đánh xuống, cậu đã sớm khép kín sáu giác quan của mình.

Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm nghe thấy lời cô nói, vì vậy ngẩng đầu nhìn lên không trung, lập tức trừng mắt: “Trời ơi, đây là muốn làm trái ý trời sao.” 

Thiên Lân ở trên hư không dài thêm ít nhất hai lần, cây đao này rất giống kiếm, chỉ là đỉnh mũi nhọn có độ cong, mũi đao khom vào trong, độ rộng những chỗ khác đều giống nhau.

“Rất sắc bén.” Ôn Đình Trạm nhìn mũi đao lóe lên tia sáng lạnh, không khỏi kinh ngạc.

“Không biết là đồ vật gì.” Dạ Dao Quang ý nói bản thân Thiên Lân, vốn dĩ khi đó cô quá nghèo, Thiên Lân lại có thể ngưng tự sát khí, hơn nữa lại có cảm giác. Dạ Dao Quang giữ bên người nhưng không ngờ Thiên Lân lại tồn tại dạng như vậy, ngày càng khiến cô không đoán ra được. 

Lần đầu tiên cô nghe thấy và nhìn thấy binh khí có thể triệu hồi lôi kiếp!

Cũng may chỉ có một tia sét, đợi sau khi Thiên Lân hấp thu toàn bộ ánh chớp, Dạ Dao Quang nhanh chóng chạy lên trước, lòng bàn tay vận khí nắm lấy chuôi đao, tay kia lau lưỡi đao cảm giác được một luồng khí tức vừa dày vừa nặng: “Ngươi sẽ không tiếp tục lớn nữa chứ?”

Vậy sẽ không tiện mang theo. 

Ai biết cô vừa nói ra, Thiên Lân nháy mắt co lại biến thành trước kia, kích cỡ vừa lòng bàn tay.

“Thực sự rất nghe lời.” Dạ Dao Quang vui vẻ, lật qua lật lại Thiên Lân độc nhất vô nhị nhìn qua một lần.

“Con trai, con vẫn ổn chứ?” 

“Mẹ, con không sao cả.” Giọng nói Dạ Khai Dương truyền đến.

“Được rồi, không sao là tốt rồi.” Thực ra Dạ Dao Quang không cảm giác được Dạ Khai Dương có chuyện, chỉ là xác nhận lại một lần.

“Trạm ca, chàng mang quan tài ra ngoài đợi muội.” 

Âm khí nơi này đã bị Thiên Lân hút sạch nhưng môi trường này nhất định phải cải tạo, bằng không không tới mấy năm sẽ lại ngưng tụ âm khí.

“Được.” Xem như Dạ Dao Quang không nói, Ôn Đình Trạm cũng biết Dạ Dao Quang muốn làm gì. Cậu không nói gì, đưa quan tài đến đường mòn ở rừng trúc.

Đợi đến khi Ôn Đình Trạm rời đi, Dạ Dao Quang nhìn một lượt bốn phía xung quanh, cách tốt nhất là mở một cửa để dương khí có thể xông vào. Nơi này ngay cả mặt trời cũng không chiếu vào được, vách núi lại quá dày đặc, nếu phá đi vách núi, không nói đến công việc quá lớn, còn hủy đi không ít sinh linh. Cây cối hoa cỏ cũng là sinh linh, hơn nữa phá đi vách núi, môi trường nơi này xói mòn mấy năm nói không chừng sẽ tạo thành vách núi nứt vỡ. 

Nghĩ trong chốc lát, Dạ Dao Quang im lặng rời đi.

“Nhanh vậy sao?” Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang nhanh như vậy đã đi ra, không khỏi kinh ngạc.

“Trước tiên chúng ta hãy thu xếp ổn thỏa cho nhóc này trước, sau đó lên trấn mua mấy chiếc gương bát quái.” Dạ Dao Quang không nói rõ lý do mà chỉ nói: 

“Quay lại hóa giải phong thủy nơi đây.”

“Ừm.” Ôn Đình Trạm hiển nhiên nghe theo lời Dạ Dao Quang.

Nơi đây chính là núi rừng, vì trong la bàn có long mạch, Dạ Dao Quang nhanh chóng tìm thấy một nơi tốt. Không nói đến đại phú đại quý, ơn trạch hậu nhân, phù hộ thân nhân, đối với người chết mà nói đây nhất định là nơi cực kỳ dễ chịu. Thực ra hơn ba trăm năm, tiểu cương thi này hẳn là không có người thân nhưng Dạ Dao Quang vẫn tận tâm tận lực tìm cho nó. Giống như Dạ Khai Dương lúc ban đầu vậy, nó không có hậu nhân nhưng Dạ Dao Quang vẫn sắp xếp một nơi tốt cho Dạ Khai Dương. Đây chỉ là vì suy xét cho thi thể của Dạ Khai Dương, cũng là nguyên tắc làm việc đến nơi đến chốn của cô, cũng không thể tùy tiện tìm một nơi để chôn cất được. 

Xác định xong địa điểm, Dạ Dao Quang để Ôn Đình Trạm chạy lên trấn mua ít dụng cụ và gương bát quái, còn cô ở tại chỗ này chuẩn bị hóa giải tà khí cho tiểu cương thi.

“Tiểu tử, ngươi đừng trách ta, vạn vật sinh tồn trên thế gian này đếu có định luật của nó, nhưng ngươi đã trải qua lục đạo (*), không nên tồn tại trên thế gian. Sự tồn tại của ngươi sẽ khiến nhiều người mất đi sinh mệnh…”

Kỳ thực trong lòng Dạ Dao Quang có chút nặng nề, khá giống như giết một sinh linh vô tội. Mặc dù đây là việc chính nghĩa, sẽ không có bất kỳ hành động nghiệp chướng nào nhưng nhóc con này quá vô tội. 

Hít một hơi sâu, hai tay Dạ Dao Quang ngưng khí một thủ quyết phức tạp, đầu ngón tay quanh quẩn khí ngũ hành nhanh chóng vây trên nắp quan tài. Từng luồng khí ngũ hành giống như cây đinh thâm nhập vào nắp quan tài đóng lên người tiểu cương thi, tiểu cương thi vốn còn đang vùng vẫy, rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Dạ Dao Quang nhanh chóng biến đổi thủ quyết, đầu ngón tay của hai tay lồng vào nhau, từng đợt khí ngũ hành tinh khiết tuôn ra bao trọn toàn bộ quan tài. Thân thể tiểu cương thi bên trong quan tài bắt đầu mềm mại hơn, da thịt chắc nịch nhanh chóng khô héo, từng đợt âm khí từ trong quan tài tản ra. Đợi đến khi toàn bộ âm khí tản đi, tiểu cương thi biến thành một xác khô bình thường.

Dạ Dao Quang thu tay về, nhắm mặt lại hồi lâu mới mở mắt đẩy nắp quan tài ra, nhìn nhóc con lặng lẽ nằm ở đó, đầu ngón tay cô ngưng tụ khí ngũ hành điểm vào ấn đường của nó. 

“Tặng ngươi chút sức lực có thể bảo vệ thi thể ngươi không bị thối rữa, đây là chuyện ta có thể làm cho ngươi.” Sau đó cô đóng nắp quan tài lại. Nó ngay cả linh hồn cũng không có, cô muốn siêu độ cho nó cũng không được.

Nháy mắt nắp quan tài khép lại, một viên tinh quang từ trong khe hở nhảy ra, rơi trong túi công đức bên hông Dạ Dao Quang. Mắt Dạ Dao Quang khô khốc.

“Kỳ thực ngươi nên hận ta mới phải...” 

Dù sao cô cũng thiêu chết phụ thân nó, cũng xem như giết nó. Mặc dù cô không thiêu nó nhưng giết chính là giết...

Hai tay Dạ Dao Quang phủ lên quan tài, lặng im rất lâu sau đó. Mãi đến khi Ôn Đình Trạm quay về, cô mới cùng Ôn Đình Trạm nhanh chóng hợp lực đào mộ để chôn cất nó. Sau đó Dạ Dao Quang dựng một mộ bia, dùng máu tươi của cô và khí ngũ hành viết lên, như vậy có thể khiến bách quỷ không thể quấy nhiễu, cho dù kẻ đào mộ trộm cũng không thể phá hoại được.

***

(*) Lục đạo: Hay sáu cõi luân hồi bao gồm: cõi trời, cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ, cõi địa ngục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.