Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về

Quyển 1 - Chương 17: Thoát hiểm




“Oành!”

Điểm nhẹ mũi chân một chút, thân ảnh kiều nhỏ, nhanh nhẹn nghiêng người, hai sợi tơ đỏ nối với đầu ngón tay thẳng tắp đánh thẳng về phía bù nhìn, chỉ sau một tiếng ”oành”, những rối gỗ bằng gỗ đã gãy vụn, mảnh vỡ rải rác khắp nơi.

“Hoàng phi, dường như hôm nay có gì không vui.”

Đứng ở một bên chỉ đạo, Mộc Hiệp nhếch khóe miệng, nhìn bộ dáng tràn ngập sát ý của nàng, cũng không dám nhiều lời.

Thu hồi sợi tơ, nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, nàng phun ra một hơi, khóe mắt nghễ hướng thân ảnh màu đen, đột nhiên, khóe môi đỏ tươi khẽ nhếch, một tay khoát lên người Mộc Hiệp.

“Mộc Hiệp sư phó, sư phó không phải có chuyện gì đang gạt ta chứ? Chuyện có liên quan đến Phù Vân Khâu Trạch ?”

“Không có.”

Hắn ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp mở miệng đáp, gương mặt cương nghị không có chút biểu tình gì, giống như một người máy trả lời một vấn đề bình thường.

Rút tay về, nhu nhu mi tâm, nàng thập phần rõ ràng, nếu hắn đã không muốn trả lời, mặc dù nàng có ”một khóc, hai nháo, ba thắt cổ”, kết quả đều sẽ giống nhau, nếu không, hắn đã không gọi là Mộc Hiệp! Đầu gỗ cứng ngắt, không cần thương lượng! (Y Y giả nghĩa tên của Mộc hiệp đó: ”mộc”= gỗ, ”hiệp”= bàn bạc, thương nghị)

“Có người đến , thuộc hạ đi trước, cáo lui.”

Song nhĩ vừa động, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân, biết là người mình không muốn gặp, hai tay nhất hạp, ẩn vào hắc ám.

Là ai đang tới? Y Y nhìn ra sân, nàng luôn luôn luyện tập thuật pháp ở nơi này, chưa từng có người đến quấy rầy qua. Bởi vì nơi này, Phù Vân Khâu Trạch đã hạ lệnh, trừ bỏ nàng cùng Mộc Hiệp, bất luận kẻ nào không được tiếp cận nơi này, rốt cuộc là người phương nào, lại có thể tự tiện xông vào?

“Ách, bổn vương còn tưởng rằng nơi này có kì cảnh gì, thì ra chỉ có mỗi hoàng phi.” thanh âm yêu dã từ từ truyền đến, vẫn tà mị và băng lãnh, đầy giễu cợt như ngày xưa.

Là hắn! Mẫn Hách yêu nam chết tiệt! Y Y đột nhiên nhớ tới, ngày ấy nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện quấy rối, nói không chừng, dạ minh châu của nàng cũng sẽ không mất đi.

Vốn muốn phát tác lửa giận, lại nghe được một thanh âm nũng nịu vang lên:“Y tỷ tỷ, thì ra là tỷ a.”

Sầm Nhi thân thiết nắm tay Mẫn Hách yêu nam, chầm chậm đi vào sân. Một thân hồng nhạt, vải mềm loan rũ, đóa phong lan tinh tế thêu trên làn váy càng tăng thêm phần nữ tính, dịu dàng, trang sức trên người cũng bình dị, đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tựa như một tiểu tiên nữ hiền lành, ngây thơ từ họa (tranh) bước ra (>.

Nàng tò mò đánh giá chung quanh, tầm mắt dừng lại trên người Y Y, không khỏi mím môi cười khẽ.

“Các ngươi tới nơi này làm gì, đi ra ngoài, không biết nơi này không có Hoàng Thượng cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào sao?” Nàng trầm hạ thanh, không nghĩ tới hai người này thật đúng là âm hồn không tan, bám riết không buông.

Mẫn Hách hất bàn tay nhỏ bé đang quấn trên người mình ra, mị mị tế mắt, đánh giá nàng từ đầu đến chân, khóe môi đỏ tươi tà mị khẽ nâng, yêu dị, mê hoặc.

“Hoàng cung lục viện, không có nơi nào mà bổn vương không thể đi, chỉ có nơi mà bổn vương không muốn đi mà thôi, chỉ là một Phù Vân Khâu Trạch nhỏ nhoi đã muốn ngăn chận bổn vương, hoàng phi, nàng nói đùa, nhưng một chút cũng không buồn cười.” Ngón tay khẽ vươn, đem một cái lá dính trên tóc nàng mại khai, hất nhẹ, bạc môi đỏ tươi nhếch lên tà mị.

Quẫn bách vuốt ve, hắn cố ý trào phúng động tác, Y Y tức giận, mắt hạnh giận trừng, hai tay nhất hạp, đang định yếu niệm thuật từ, thì một bàn tay mềm mại lại cuốn lấy tay nàng, tách tay bàn tay đang bắt ấn của nàng ra.

“Y tỷ tỷ đừng nóng giận, Mẫn Hách Vương gia chỉ nói đùa thôi mà,” Sầm Nhi hướng Mẫn Hách Vương gia mềm mại cười,“Có phải hay không, Vương gia?”

Mẫn Hách câu thần không nói, một thân y bào đỏ tươi dưới ánh mặt trời càng thêm loá mắt, thắt lưng tinh tế dưới thanh phong lã lướt bay lên, sắc mặt tuấn mỹ yêu tà, lại tản mát khí chất tôn giả, vương quyền, lại man mát chút lạnh lẽo vô tình…cho dù là yêu hồ, loài yêu tinh có mị lực nhất thế gian, cũng chưa chắc sánh bằng khí chất yêu mị của hắn.

“Đùa giỡn? Dù nói lời ”khi quân phạm thượng” như vậy cũng coi như đùa giỡn? Nhưng mà, dường như mỗi lần Vương gia nhìn thấy bản phi, đều chưa bao giờ đùa giỡn, tại sao lần này lại biết nói đùa như vậy?”

Lạnh lùng rút bàn tay đang bị Sầm Nhi nắm lấy về, ngón tay khẽ nâng, vuốt lại mấy sợi tóc hỗn độn trước mặt, liếc nhìn bộ dáng yêu tà, châm chọc của hắn.

Xoay người, muốn rời khỏi hoa viên, dù sao hiện tại có bọn họ ở đây, nàng có ở lại cũng luyện không được thuật pháp, nhưng mà, mới vừa đi được hai bước, trước mặt lại xuất hiện thân ảnh đỏ tươi quỉ dị, chặn đường đi, đôi mắt sắc sảo củ hằn chăm chú nhìn nàng, cao thấp đánh giá.

“Chậc chậc, hai người thật đúng là giống nhau như đúc, Sầm Nhi, hai người các ngươi có thể giả đánh tráo.”

“Ách? Y tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ có thời gian, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi đi, nhìn xem Hoàng Thượng có thể đoán được hay không, ha ha, nhất định chơi vui lắm.” Sầm Nhi mắt hạnh nhất loan, híp lại tươi cười như ánh trăng non, sau lại liếc nhìn Mẫn Hách, nũng nịu:

“Sầm Nhi cùng Y tỷ tỷ giống nhau như đúc, ngay cả Vương gia cũng nói giống, vậy không biết Vương gia có thể nhận ra ”chân tướng” hay không?”

Một tay chống cằm, ánh mắt yêu mị vi liễm, đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn như trái đào của Y Y, lại chuyển sang Sầm Nhi đang tươi cười nũng nịu, bí hiểm liệt liệt thần, cười lạnh không nói.

Cảm thấy mình giông như bị biến thành hầu tử (con khỉ) để người ta mặc sức vui đùa, tiêu khiển, Y Y tức giận vô cùng, lạnh giọng:.

“Bản phi không có thời gian cùng các ngươi chơi trò chơi nhàm chán này.” liếc mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, châm chọc cười nhạo một tiếng, nói không chừng, Sầm Nhi chính là hóa thân tà ác của mình.

“Là không dám chơi, hay là, ngươi không dám chấp nhận khiêu chiến? Chi bằng, trước hết làm cho bổn vương đoán, như thế nào? Nếu bổn vương thua, trò chơi dừng ở đây, nếu bổn vương thắng, như vậy, phải tìm một ”người khác” chơi tiếp trò chơi.” Hắn nhẹ nhàng nâng lấy sợi tóc lõa xõa trước ngực nàng, đặt ở trước mũi hít lấy, mâu quang như mị.

Đứng ở một bên, Sầm Nhi hơi kinh ngạc, nhìn ánh mắt yêu thương chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt của Mẫn Hách, mím môi, dùng sức khắc chế bất mãn cùng với xúc động trong lòng, trưng ra bộ dáng thản nhiên, hồn nhiên điềm đạm.

“Vô luận ngươi nói như thế nào, bản phi cũng không chơi trò chơi nhàm chán này.” kéo lại mái tóc, nàng lại tính chạy lấy người.

Mẫn Hách khóe môi nhất câu, thừa dịp nàng còn chưa chạy được, vươn tay, nắm lấy lưng áo nàng, hung hăng kéo lại, ôm vào trong lòng, tà mị cười.

“Không chơi cũng được, chỉ cần nàng làm một chuyện, bổn vương liền thả nàng đi.”

Đùa cái khỉ gì! Y Y hai tay nhất hạp, đầu ngón tay còn chưa cuốn, đột nhiên, bàn tay to của hắn đã vươn tới, bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Bổn vương đã từng nói, không bao giờ muốn nói lại lần thứ hai.” Hắn cúi người, hướng vành tai mẫn cảm của nàng từ từ thổi khí.

Muốn lui về sau, thoát khỏi tình cảnh khó chịu này, nhưng mà lưng áo lại bị hắn nắm chặt, nàng bất đắc dĩ cắn chặt răng.

“Làm chuyện gì?” Mẫn Hách yêu nam chết tiệt, ngươi thực nên bị thiên lôi giáng búa thiên thiên vạn vạn lần! Nàng phẫn nộ nghĩ, trừng mắt nhìn hắn, hai mắt cơ hồ phun hỏa đến nơi.

“Hôn bổn vương, nơi này.”

Bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, nâng ngón tay nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng đụng vào môi đỏ mọng của chính mình, đôi mắt hắn hiện lên mê ly vụ sắc.

Ngân Nhi, Ngân Nhi của hắn……thì ra cũng chưa từng rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.